Lăng Hàn có chút mong đợi. Chính diện đối kháng, Hồ Dương vẫn không địch lại. Trên mặt hắn sẽ là biểu tình như thế nào?
Chỉ là bộc lộ tài năng như vậy, có thể bị người khác ghen ghét, gây bất lợi cho hắn hay không?
Ý niệm này chỉ thoáng một cái liền bị bỏ qua. Hắn tại sao phải giả vờ kinh sợ, khi bị người cưỡi ở trên đầu?
Ngày hôm sau, mặt trời theo thường lệ dâng lên.
Lăng Hàn cảm giác vừa ngủ rất say. Lúc mặt trời vừa lên, hắn tận dụng thời gian tu luyện, rất nhanh hoàn toàn lấp đầy các kinh mạch. Thời gian còn lại, hắn vẫn còn tiếp tục tăng lên bản chất sinh mạng.
Kinh mạch vẫn đang mở rộng. Nhưng phần nhiều lại là sức sống trong cơ thể tăng nhanh theo cấp số nhân. Ở trên bản chất tăng lên, thân thể Lăng Hàn tiến quân về phía tầng thứ cao hơn.
Đi. Lại đi đánh Hồ Dương một lần nữa, khiến cho hắn hoàn toàn chịu phục.
Lăng Hàn thật ra không phải là loại người có tính cách gây sự. Từ trước tới nay hắn chưa từng trêu chọc đối phương. Nhưng Hồ Dương lại năm lần bảy lượt muốn tới giẫm đạp lên hắn. Vậy Lăng Hàn còn cần khách khí sao?
Ngày hôm nay nhất định phải đánh một trận thật đau. Đánh một trận, khiến cho ngay cả cha nương hắn cũng không nhận ra được.
Lăng Hàn gọi tiểu thị nữ tới, lại kinh ngạc phát hiện, Hoán Tuyết lại có thể tăng lên tới mười hai mạch.
Sách. Hắn thật sự có chút co thường người thị nữ này. Thật trâu bò.
- Nỗ lực lên. Tranh thủ sớm ngày đột phá Hoán Huyết Cảnh.
Lăng Hàn cười nói.
Hoán Tuyết dùng sức gật đầu. Thiếu gia cho nàng điều kiện tốt như vậy, nàng nhất định phải thật cố gắng, sau này đến giúp đỡ thiếu gia. Cũng không thể cứ để cho thiếu gia ngăn ở phía trước. Bởi vì nàng mới là thị nữ.
Nàng ôm con heo nhỏ màu hồng, hai người không nhanh không chậm đi về phía sân luyện võ.
Lần này Hồ Dương cuối cùng đã có kinh nghiệm, định ra thời gian quyết chiến. Hắn không cần đợi từ sáng sớm đến buổi trưa, uông công bị Lăng Hàn cho chờ nửa ngày.
Quần chúng vây xem vẫn rất nhiều, người người tấp nập.
Lăng Hàn gạt đoàn người đi vào. Chỉ thấy Hồ Dương đang đứng ngạo nghễ, giống như một cây thương.
Nhìn thấy được Lăng Hàn và Hoán Tuyết đi tới, Từ Hữu Lượng lập tức lộ ra ánh mắt giống như nhìn kẻ thù. Bởi vì Lăng Hàn tên hỗn đản này không chỉ khiến cho uy danh của Hồ Dương xuống dốc không phanh. Hiện tại Hồ Gia Bang còn trở thành trò cười cho mọi người.
Ngoại trừ mấy kẻ đáng tin, bậc cha chú cũng chính là dòng chính của Hồ Vân Phong, không có khả năng ném lại chạy theo người khác. Những tiểu đệ khác đã có ý nghĩ tìm chỗ dựa vững chắc khác.
Đây đều là do Lăng Hàn!
Lăng Hàn lại nhìn qua. A, lần này học viện xuất động lão sư lại vẫn là Đồ Vân.
Vị chấp giáo cao cấp này, sắc mặt thoáng đen. Hắn căn bản không nghĩ đến có được hay không? Nhưng bình thường nhân duyên của hắn không tốt. Cho nên lần này hắn lại bị đề cử ra.
Dựa vào, lần trước hắn cùng phù binh đại chiến, bản thân hắn bị tổn thương còn chưa lành.
Hắn liếc mắt nhìn Lăng Hàn, ánh mắt có chút u oán.
Lăng Hàn không khỏi run run một cái. Ánh mắt của Đồ Vân này thế nào lại giống oán phụ như vậy?
- Hôm nay quyết chiến, không cho phép được sử dụng bất kỳ pháp khí và phù binh nào!
Đồ Vân nghiêm nghị nói. Sau đó hắn nhìn Lăng Hàn, nhấn mạnh nói.
- Không được sử dụng bất kỳ phù binh nào!
Khóe miệng Lăng Hàn co quắp một chút. Vẻ mặt và giọng nói của ngươi có cần phải bi thương như vậy hay không? Ta lại không điếc cũng không ngốc, không cần ngươi nói tới hai lần!
Đồ Vân lại nói giông nói dài một lần về quy định lúc quyết chiến. Cơ bản đều giống với những lời hắn nói mấy ngày hôm trước. Sau đó hắn nói:
- Bắt đầu đi!
Hồ Dương lần này không vội vàng ra tay. Ở trong tay Lăng Hàn đã hai lần chịu thiệt, hắn nhất định phải báo được thù này tới vui sướng thoải mái.
Cho nên, hắn sẽ không một đòn đánh bại Lăng Hàn, mà là sẽ từ từ lăn qua lăn lại.
- Lăng Hàn, không thể không thừa nhận, ngươi rất có dũng khí. Rốt cuộc còn dám đáp ứng cùng ta chiến đấu.
Hắn thản nhiên nói.
Lăng Hàn nhếch miệng cười:
- Một bại tướng dưới tay như ngươi, không, bại tướng dưới tay hai lần cũng có dũng khí khiêu chiến về phía ta, ta có gì lý do để cự tuyệt? Không không không, những lời này hãy để cho ta nói đi. Một mình ngươi thất bại hai lần, ngươi còn muốn ở cùng một chỗ ngã xuống lần thứ ba. Ta bội phục dũng khí của ngươi!
Trắng trợn vạch trần!
Trên mặt Hồ Dương thoáng cái tái lại giống như gan heo, thậm chí cũng sắp biến thành màu đen.
Hắn xiết chặt nắm đấm, càng lúc càng nóng nảy. Đốt ngón tay vang lên những tiếng rắc rắc. Hắn cắn răng nói:
- Lăng Hàn, gia hỏa vô sỉ nhà ngươi, lần đầu tiên lừa gạt ta bỏ lỡ cơ hội huyết khí sôi trào. Lần thứ hai còn lấy phù binh Cực Cốt Cảnh tổn thương ta. Ngươi vẫn không biết xấu hổ nói ra!
Nghe nói như thế, mọi người ở bốn phía xung quanh đều không nhịn được cười. Lại nói tiếp gia hỏa kia quả thực rất thảm. Bị hãm hại hết lần này tới lần khác... A, theo đạo lý mà nói, Lăng Hàn cũng không phải là kẻ ngu si, mà là người đặc biệt âm hiểm. Lần này hắn lẽ nào sẽ ngoan ngoãn để cho Hồ Dương báo thù?
Không có khả năng!
Cho nên, Lăng Hàn nhất định đã chuẩn bị xong ám chiêu.
Mọi người không giải thích được, lại cảm thấy chờ mong. Ở trên điều kiện quy tắc đã định ra, hắn sẽ sử dụng ra ám chiêu thế nào?
Đây là ấn tượng sâu nhất trong lòng mọi người đối với Lăng Hàn hiện tại, bẫy người.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Cho nên, ngươi còn muốn lần thứ ba bị hãm hại sao?
Hồ Dương không khỏi hoảng hốt.
Ban đầu hắn căn bản không cần kinh sợ một sư đệ Thông Mạch Cảnh. Nhưng hai lần bị hại ở trong tay Lăng Hàn, lần thứ hai còn ngay cả một chiêu cũng không đánh ra được, nếu nói trong lòng hắn không có bóng ma, làm sao có thể?
Lẽ nào Lăng Hàn lại đào hố cho hắn?
Tiểu tử này vô cùng thâm hiểm, làm sao có thể biết rõ chắc chắn thất bại còn ứng chiến?
Cho nên, hắn tất nhiên có quỷ!
Ý nghĩ của Hồ Dương và phần lớn mọi người đều cho rằng Lăng Hàn khẳng định có ám chiêu gì đó.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Ngươi còn không xuất thủ, vậy ta không khách khí nữa.
Hồ Dương quyết định lấy tĩnh chế động. Hắn lùi lại một bước để đánh trả đối phương. Dù sao trên phương diện lực lượng, hắn nhất định là chiếm ưu thế. Hơn nữa còn là ưu thế cấp nghiền ép. Chỉ cần mình tâm không loạn, Lăng Hàn có thể gây ra được sóng gió gì?