- Ha! Ha! Ha!
Liễu Tuấn cười gằn ba tiếng.
- Lá gan của ngươi rất lớn, ta chưa từng thấy người gan to bằng trời như ngươi! Có điều, không biết kính nể, không biết tiến thối, người như vậy cũng chết rất nhanh!
- Há, ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười.
- Không phải uy hiếp, mà là sự thực!
Liễu Tuấn hừ một tiếng.
- Hổ ca, xin ngươi ra tay đi!
- Hừ, thiện ý không nghe, nhất định phải bản thiếu đi đánh, thực không biết cái gọi là!
Dứt tiếng, bàn tử liền đứng lên.
Đùng, cái ghế bị đẩy một cái, nhất thời tuyên cáo chết yểu.
- Một trăm vạn Tinh Thạch.
Lăng Hàn hảo ý nhắc nhở, chỉ chỉ cái ghế bị phá nát kia, sau đó nói với bàn tử.
- Ngươi là tự mình chi tiền, hay tính vào trương mục của nam tử có cử chỉ giống như đàn bà kia, ngươi là thủ hạ của hắn, liền tính chung cho hắn a, ta thu sẽ dễ dàng một chút.
- Đánh nát miệng của hắn cho ta!
Liễu Tuấn giận dữ hét, hắn thật vô cùng phẫn nộ.
Hắn là Đan Sư Tam Tinh, càng có hi vọng bước vào Tứ Tinh, đừng nói cường giả Tiên Phủ Cảnh ở trước mặt hắn cũng khách khí, ngay cả Thăng Nguyên Cảnh cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi, hiện tại bị Lăng Hàn trái một câu nam tử có cử chỉ giống như đàn bà, phải một câu nam tử có cử chỉ giống như đàn bà treo ở trong miệng, để hắn làm sao chịu được?
- Người cuồng ngạo, ngươi phải vì mình vô tri mà trả giá đau đớn thê thảm!
Bàn tử uy nghiêm đáng sợ nói, tuy hắn mập đến đòi mạng, nhưng không thích người khác nói là mập, béo.
Hắn nâng tay phải lên, một cái phù văn đen như mực sáng lên, nhất thời một luồng Hắc Ám từ dưới chân của hắn lan tràn ra, mở rộng về phía bốn phương tám hướng.
Đây là kịch độc, có một luồng khí tức mục nát tản mát ra, khiến người ta nghe liền muốn ói.
Không chỉ mùi vị hôi thối, chỉ thấy sàn nhà cùng tất cả đồ vật bị Hắc Ám chạm phải, tất cả đều hóa thành độc thủy, còn bốc lên hắc khí.
- Ha ha, ở trong Lĩnh Vực Ám Độc của ta, độc tố ở khắp mọi nơi, mà ngươi chỉ cần tiếp xúc được một tia, thần hồn sẽ mất cảm giác, sau đó từ từ mục nát, hóa thành một bãi độc thủy.
Bàn tử cười to, chỉ cần hắn mở ra Lĩnh Vực Ám Độc, liền ý nghĩa hắn đã thắng một nửa.
Lăng Hàn quét mắt bốn phía, không khỏi lắc đầu nói:
- Bốn trăm vạn Tinh Thạch, tám triệu Tinh Thạch...
Chỉ cần độc tố ăn mòn đi một cái ghế, một cái bàn hoặc một viên gạch, hắn liền báo ra một con số bồi thường, tự nhiên là liên tiếp trèo cao, rất nhanh đạt đến một con số trên trời.
Bàn tử nguyên bản cực kỳ chắc chắc, nhưng thời gian mấy tức sau, nụ cười trên mặt liền cất đi, lộ ra vẻ khó tin:
- Sao ngươi vẫn không có ngã xuống?
Cái này không hợp đạo lý a!
Lăng Hàn trừng một chút nói:
- Ngươi còn muốn quịt nợ sao?
Lúc này, lục nam, kiếm nam cũng dồn dập đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn tràn ngập kiêng kỵ.
Lăng Hàn tản mát ra khí tức chính là Thiên Hồn Cảnh, xấp xỉ bọn họ, nhưng vừa nãy Lăng Hàn rõ ràng không có sử dụng bất luận thủ đoạn gì, lại làm cho độc tố công kích của bàn tử không có hiệu quả chút nào, sự tình bọn hắn không thể lý giải, cũng bởi vậy phát lên kiêng kỵ mãnh liệt.
- 240 triệu Tinh Thạch, cảm tạ chăm sóc.
Lăng Hàn nhìn về phía Liễu Tuấn cười nói.
Liễu Tuấn nhìn Lăng Hàn thật sâu, đột nhiên đứng lên nói:
- Coi như ta nhìn nhầm, hóa ra trong Vũ Hoàng Các nho nhỏ lại còn ngọa hổ tàng long! Lần này, ta nhận thua, đi!
Hắn xoay người muốn ra điếm, nhưng vừa xoay người lại, liền cảm thấy cái cổ căng thẳng, sau đó thân thể nhẹ bẫng, đã bị người xách lên.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mặt hắn, không phải Lăng Hàn thì là ai?
Hắn vừa giận vừa sợ, lại dám xách cổ Đan Sư Tam Tinh như hắn, đây là vô cùng nhục nhã!
Mặt khác, trong lòng hắn lại hoảng sợ, có ba người bàn tử ở một bên, lại để Lăng Hàn bắt hắn, lẽ nào ba người này là bài trí sao?
Nguyên nhân chỉ có một, chính là Lăng Hàn quá mạnh mẽ, mạnh đến ba người bàn tử ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.
- Ngươi, ngươi muốn thế nào?
Hắn run giọng hỏi.
- Ngươi ngốc sao?
Lăng Hàn lắc đầu.
- Đương nhiên là bồi tiền a, làm sao, ngươi còn muốn không trả tiền liền nghênh ngang đi ra ngoài?
Liễu Tuấn đỏ cả mặt, hắn còn chưa từng bị người uy hiếp qua như vậy.
Không, đây là trần trụi đánh cướp a!
- Làm sao, còn không muốn trả?
Lăng Hàn trừng mắt lên.
Liễu Tuấn cực kỳ uất ức, làm một Đan Sư, hắn có vô số “bằng hữu võ đạo”, mọi người đều có nhu cầu đan dược, tự nhiên khách khách khí khí với hắn, thậm chí nâng đến trời cao, nhưng mà đột nhiên đến một cái không theo thông thường an bài, cảm giác ưu việt của hắn lập tức bị đánh đến thương tích đầy mình.
Hắn cắn răng nói:
- Ta trả!
Thời khắc này hắn cũng hận ba người bàn tử đến nghiến răng, còn nói mình là cao thủ, làm hại hắn lãng phí rất nhiều đan dược, kết quả thời điểm cần dùng lại không có chút tác dụng.
- Tiền đâu?
Lăng Hàn đưa tay ra.
- Trên người ta không có mang nhiều Tinh Thạch như vậy.
Liễu Tuấn khuất nhục nói.
- Muốn nợ? Ý tứ không tốt, điếm nhỏ không cho nợ.
Lăng Hàn vỗ vỗ vai của Liễu Tuấn, cười khanh khách. Đối với kim chủ, tính khí của hắn tự nhiên là rất tốt.
Liễu Tuấn không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm khắp người, trước lấy ra toàn bộ Tinh Thạch trong Không Gian Thần khí, cái này đương nhiên còn thiếu rất nhiều, không thể làm gì khác hơn là dùng đan dược, dược liệu thay thế.
Ở đây, Lăng Hàn đương nhiên sẽ không chú ý, ngược lại hắn cũng là Đan Sư, vừa vặn tiết kiệm thời gian của hắn.
Nhưng làm sao tập hợp cũng không đủ hai trăm triệu Tinh Thạch, ngay cả ba người bàn tử, lục nam cũng đào không đồ vật trên người, miễn cưỡng tiến đến 150 triệu.
Lăng Hàn vung tay lên nói:
- Con người của ta từ trước đến giờ dễ nói chuyện, con số còn lại thì thôi.
Dễ… dễ nói chuyện?
Bốn người Liễu Tuấn đều sắp muốn tức đến ngất đi, chỉ đánh hỏng chút gia cụ, tổn thương mấy người, lại phải bồi thường hai trăm triệu Tinh Thạch, có ngươi hiểm độc như thế sao?
- Các ngươi không phải là rất cảm kích ta đấy chứ?
Lăng Hàn cười khanh khách nói, nhưng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm.
- Cảm kích!
Cực kỳ cảm kích!
Bốn người Liễu Tuấn vội vàng gật đầu, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hiện tại tuyệt đối không thể làm tức giận ác ma này.