Ở đây, tuy bất luận mãnh thú hay Long Nhân đều có cảnh giới rõ ràng, nhưng bọn họ tu không phải quy tắc thiên địa, mà là trăm Thiên Long chết rồi tạo thành hoàn cảnh đặc thù, nếu bọn họ rời Bách Long Bí Cảnh, vậy bọn họ nắm giữ quy tắc liền lập tức biến thành không.
Bởi vì bọn họ nắm giữ “quy tắc” căn bản không được thiên địa thừa nhận, chỉ có thể dùng ở đây.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, bọn họ cũng là người tu luyện hệ thống khác, chỉ là cái tu luyện này căn cứ vào quy tắc của Tiên Vực, bởi vậy, bọn họ ở một mức độ nào đó đạt được thiên địa tán thành, chí ít sẽ không cắt bỏ tuổi thọ của bọn họ.
Cũng bởi vì như thế, bọn họ Trảm Trần, ngưng Phân Hồn, đều không cần đi chỗ đặc thù, hoàn toàn có thể ở đây hoàn thành.
Mở Tiên Phủ, Thăng Nguyên đương nhiên cũng như thế, nhưng bọn họ thành tựu tối cao cũng chỉ là Thăng Nguyên, thế giới này chính là Tiên Vương bí lực ngưng tụ, bọn họ không thể đạt đến, chỉ có thể yếu hơn một cấp bậc.
Tò mò, Lăng Hàn liền quyết định đi vào núi dạo, có thể lấy được một ít Thiên Long Cốt Phấn hay không.
Bởi vì Thiên Long Cốt Phấn quá khó được, vì lẽ đó người trong trấn không chỉ nói cho Lăng Hàn khu vực nào có thể tìm được Thiên Long Cốt Phấn, thậm chí còn không cấm hắn đi.
Bốn người Lăng Hàn đi tới khu vực người Thanh Long trấn nói tới, đương nhiên là ở trên núi, nơi này có một hẻm núi thiên nhiên hình thành, hai bên đều là vách núi nguy nga, có gió núi gào thét từ bên trong gẩy ra, thỉnh thoảng còn có mấy tảng đá nhỏ, nếu như bị đánh trúng mặt, cũng sẽ rất đau đớn.
Trong những tảng đá này, có chút sẽ ẩn chứa Thiên Long Cốt Phấn, số may gặp phải, vậy thì thật phát tài to rồi.
Nữ Hoàng tùy ý vẫy tay, hút toàn bộ đá bay ra, sau đó nhẹ nhàng chấn động, đùng đùng đùng, những tảng đá này liền hóa thành mảnh vụn.
Không có Thiên Long Cốt Phấn.
Nếu như có, những tảng đá này sẽ không nát, cứng rắn như Tiên Kim… đương nhiên là không đạt tới, nhưng chắc chắn sẽ không yếu hơn thất tinh, bát tinh chuẩn Tiên Kim, dù sao cũng là dung hợp Tiên Vương cốt phấn, há có thể không kinh người.
Bốn người Lăng Hàn đang muốn tiến vào hẻm núi, chỉ thấy phía sau lại tới một đám người, người cầm đầu vóc người thon dài, một cách tự nhiên có một luồng khiếp người chi uy.
Thiên Thanh Nguyệt, một trong tứ đại Đế giả đỉnh cấp của Phổ An Thiên.
Thấy bốn người Lăng Hàn tới đây, trong ánh mắt Thiên Thanh Nguyệt xẹt qua vẻ khinh bỉ, hắn tự tin rất cao, tự nhiên không có để tất cả người ở trong lòng. Đương nhiên cái này cũng là hắn đi nhanh, không có phát hiện Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu đồng dạng xúc động Long kiều màu vàng, mà Lăng Hàn thậm chí bước lên Long kiều màu đen, kia là chí tôn thiên đạo!
Nếu như hắn biết mà nói, thái độ hiện tại tất nhiên sẽ không như vậy.
Có điều, nhìn thấy Nữ Hoàng cùng Hổ Nữu tuyệt mỹ, Nhu yêu nữ quyến rũ phong tình, dù là Thiên Thanh Nguyệt cũng ánh mắt sáng ngời, sau đó chăm chú nhìn Lăng Hàn.
Diễm phúc của tiểu tử này quả thực khiến người ước ao, lại có ba nữ tử phong tình khác nhau, đẹp như Thiên Tiên làm bạn, thật là khiến người ta có chút không thể tiếp thu.
Không phải hoa lài cắm bãi phân trâu sao?
Không chỉ Thiên Thanh Nguyệt vênh váo hung hăng, ngay cả chín tuỳ tùng phía sau hắn cũng ngông cuồng tự đại, đại khái là cho rằng ôm Thiên Thanh Nguyệt liền có thể không coi ai ra gì.
Có người nhìn thấy trong ánh mắt Thiên Thanh Nguyệt kinh diễm một cái rồi biến mất, lập tức biết được đây là cơ hội nịnh nọt vị đại nhân này.
Hắn dũng cảm đứng ra, thân hình nhảy một cái liền chặn bốn người Lăng Hàn, ngăn lại đường đi của bọn họ. Có điều, hắn cũng không vênh váo, mà cực kỳ khách khí vái một cái nói:
- Tại hạ Tư Không Hạo, gặp qua ba vị tiên tử!
Ba vị tiên tử? Vậy Lăng Hàn đâu?
Tư Không Hạo hiển nhiên là cố ý, hắn chính là muốn gạt Lăng Hàn sang một bên.
Ngươi không phục, muốn chống cự? Vậy hắn liền nhân cơ hội tàn nhẫn đánh Lăng Hàn một trận, để hắn nháo một cái mặt mày xám xịt.
Đến thời điểm đó, chỉ cần Thiên Thanh Nguyệt ra mặt, tàn nhẫn trách hắn một trận, vừa có thể làm người tốt, vừa thể hiện bản thân uy vũ, ngươi xem, Lăng Hàn không đỡ nổi một đòn, nhưng Thiên Thanh Nguyệt có thể mắng hắn như chó, hình tượng liền uy vũ cao lớn lên.
Làm chó săn làm đến như hắn, kỳ thực cũng có thể tự hào.
Lăng Hàn phẩy phẩy tay nói:
- Chó ngoan không cản đường, cút sang một bên!
- Ha ha, ta thật giống như không nói chuyện với ngươi a?
Tư Không Hạo lấy ngữ khí xem thường nói, vẻ mặt ngạo nghễ.
Làm sao, ta chính là xem thường ngươi!
Xa xa, bước tiến của Thiên Thanh Nguyệt lập tức chậm lại, mà hắn chậm một chút, tốc độ của tám người phía sau đương nhiên cũng chậm lại, làm sao có khả năng vượt qua hắn?
Lấy trí tuệ của Thiên Thanh Nguyệt, hắn đương nhiên đoán được Tư Không Hạo muốn làm gì, hắn không khỏi nở nụ cười, không có ngăn cản.
Ở hắn nghĩ đến, mình cũng không động tâm với ba nữ Nữ Hoàng, chỉ là có chút thưởng thức các nàng tuyệt mỹ cùng phong tình mà thôi, mà hắn cũng xác thực cho rằng Lăng Hàn không xứng với ba nữ, bởi vậy nếu có thể để các nàng Nữ Hoàng thấy rõ “bộ mặt thật” của Lăng Hàn, hắn cảm thấy là đang trợ giúp ba nữ.
Đương nhiên, hắn chắc chắn sẽ không cố ý biểu hiện, cái này quá thấp kém, hắn xem thường.
Nếu như Thiên Thanh Nguyệt hắn muốn theo đuổi nữ nhân nào, ai sẽ từ chối?
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Cặn bã, có chút nịnh nọt là không thể đập loạn, bởi vì ngươi không biết mình khiêu khích kẻ địch mạnh mẽ đến mức nào.
- Ý của ngươi là, ngươi rất mạnh mẽ, ta trêu chọc sai ngươi sao?
Tư Không Hạo nhướng mày, tiếp tục xem thường Lăng Hàn.
Hắn ước gì Lăng Hàn ra tay a.
Lăng Hàn gật gù:
- Ngươi sai vô cùng.
- Chỉ là Dương Hồn, ta một tay liền có thể trấn áp ngươi!
Tư Không Hạo giễu cợt nói, trước mỗi người báo danh đều sẽ đăng ký tu vi của mình, sau này bọn họ đạt được Thiên Long Cốt Phấn, thì sẽ căn cứ cảnh giới của mỗi người phân phối.
Sẽ không cho rằng tất cả mọi người có thể phân đến số lượng Thiên Long Cốt Phấn tương đồng chứ?
Sao có thể như thế!
Vì lẽ đó Tư Không Hạo biết bốn người Lăng Hàn chỉ là Dương Hồn cảnh, mà hắn là Thiên Hồn Cảnh, tư chất Vương giả, coi như bọn người Lăng Hàn là Đế giả, ở trước mặt hắn cũng phải quỳ xướng chinh phục.