Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhanh đến đây đi!

Lăng Hàn ngồi xếp bằng, hắn kiên trì từ trước đến giờ rất tốt.

Đại Hắc Cẩu thì ngồi không yên, người đứng thẳng chuyển khắp nơi, quần lót sắt phản xạ quang mang, có thể nói chói mắt. Nhưng nó không cho là nhục chút nào, xuất quỷ nhập thần, khắp nơi vỗ vai người.

Ai bị nó vỗ vai, khẳng định sợ đến hồn phi phách tán, đây chính là Tiện Vương của bát viện, ai bị nhìn chằm chằm người đó liền xui xẻo.

Đại Hắc Cẩu cười trộm, nó chính là cố ý.

Hai ngày sau, Nữ Hoàng ở trong Hắc Tháp truyền đến tin tức, nàng đã luyện hóa xong dược lực của Thánh Dược, bây giờ tu vi đã đạt đến tiểu cực vị hậu kỳ.

Sự tiến bộ của nàng nhanh hơn Lăng Hàn, đó là bởi vì nàng còn luyện hóa nhiều một khối Thánh Nguyên.

Nhưng Lăng Hàn cảm thấy Nữ Hoàng Đại Nhân tiến cảnh quá chậm, tốt nhất ngay lập tức bước vào Thánh Cảnh a.

Hắn không để đám người Nữ Hoàng xuất hiện, lần này là chôn giết Cổ Đạo Nhất, người lộ diện càng ít càng tốt, miễn cho lưu lại kẽ hở. Thật muốn lộ ra ngoài, hắn liền điều khiển Xuyên Vân Toa bỏ chạy, ngược lại ở Tinh Sa Vũ Viện chủ yếu là vì tài nguyên võ đạo, công pháp không thiếu a.

Đương nhiên, Lăng Hàn vẫn rất có hảo cảm với Minh Tâm Thánh Nhân, dù sao cũng có ân chỉ điểm.

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, chiến xa, rương báu càng ngày càng khiến nhiều người chú ý, cường giả tập hợp, ngay cả bá chủ như Nhậm Phi Vân, Kỳ Thiên cũng đến. Không chỉ bát viện, phân viện khác cũng nghe tin lập tức hành động, dồn dập chạy tới.

Hiện tại không có người lưu ý tin tức là làm sao đến, rương báu ở trước mặt, làm sao thu được đồ vật trong đó mới là bọn họ hiện tại quan tâm.

- Lăng Hàn!

Kỳ Thiên, Thái Miểu đồng thời nhìn chăm chú lại, bọn họ luôn nhớ mãi không quên, mặc kệ Lăng Hàn vì bát viện tranh bao nhiêu vinh quang, truyền thống không thể bỏ!

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Muốn đánh nhau sao?

- Được rồi, cái này không phải là bát viện.

Nhậm Phi Vân che ở trung gian.

- Không nên để cho người chế giễu!

Lúc này Kỳ Thiên, Thái Miểu mới hừ một tiếng, không có lại quái gở áp sát lẫn nhau.

Truyền thống dĩ nhiên không thể bỏ, nhưng mặt mũi của bát viện đồng dạng trọng yếu, nếu như ở trước mặt mọi người nội chiến, này ngay cả bọn họ cũng trên mặt tối tăm.

Bá chủ như Nhậm Phi Vân, Kỳ Thiên cũng đi thử nghiệm mở ra cái rương, nhưng đều vô công, không phải lực lượng bọn họ không được, mà là thể phách kém, nhìn Thiên Hạ Đệ Nhị tự tin thể phách kinh người, muốn liều mở, kết quả dụng lực quá lớn, căng nứt cả quần, dẫn tới mọi người cười to.

Thể phách của hắn đúng là được, nhưng lực lượng kém một chút, cuối cùng không thể thành công.

Cũng chính bởi vì hắn tiếp cận thành công, mở ra một cái khe, có kim quang thần thánh phô ra, mới để hắn nén đủ lực, liều mạng, kết quả, trực tiếp làm hỏng cả quần.

Cũng không có người cười Thiên Hạ Đệ Nhị, hắn đã làm được sự tình ngay cả bá chủ cũng không thể làm được, hơn nữa cũng làm cho mọi người thấy hi vọng... cái rương này đúng là có thể mở ra!

Hơn nữa, quang huy kia thần thánh vĩ đại cỡ nào, trong này nếu không có cất giấu vô thượng bí bảo, ai cũng không tin!

- Chỉ cần thể phách gần như Thiên Hạ Đệ Nhị, lực lượng mạnh hơn một chút, tuyệt đối có thể mở rương.

- Nhưng người như vậy... tồn tại sao?

Tất cả mọi người lắc đầu, nơi này tu vi cao rất nhiều người, nhưng thể phách muốn đạt đến cấp bậc như Thiên Hạ Đệ Nhị, vậy một cái cũng không có.

- Lăng Hàn!

Có một tân sinh đột nhiên kêu lên.

- Đúng, Lăng Hàn a!

Lại có tân sinh kêu lên.

Những học sinh cũ có khả năng còn không rõ ràng lắm, nhưng tân sinh mỗi người tận mắt nhìn, lúc trước Lăng Hàn cùng Thiên Hạ Đệ Nhị ác chiến, kia là lẫn nhau đụng hơn nghìn lần, cuối cùng, con trâu hoang Thiên Hạ Đệ Nhị này cũng không thể không chịu thua.

Có thể thấy được, thể phách của Lăng Hàn còn mạnh hơn Thiên Hạ Đệ Nhị!

- Có điều, tu vi của Lăng sư huynh gần như Thiên Hạ Đệ Nhị, Thiên Hạ Đệ Nhị không thể mở rương, phỏng chừng Lăng sư huynh cũng không làm được.

- Hừ, Lăng sư huynh là thắng Thiên Hạ Đệ Nhị, nói không chắc sẽ được!

- Đúng vậy, chưa thử làm sao biết có được hay không?

Mọi người tìm một trận, rất nhanh đưa ánh mắt ngưng ở trên người Lăng Hàn.

- Lăng sư đệ, đến thử xem đi.

Có học sinh cũ nhìn hắn vẫy tay.

Lăng Hàn làm sao chịu, nếu như hắn mở rương ra, để người sớm biết bên trong trống rỗng một mảnh, vậy Cổ Đạo Nhất còn tới sao?

- Hừ, còn cái gì tân sinh thứ nhất, ngay cả dũng khí đi thử cũng không có!

Có người giễu cợt nói, cũng không biết là đang cố ý làm thấp đi Lăng Hàn, hay là kích tướng.

Lời này không êm tai, Lăng Hàn liếc nhìn người kia nói:

- Mình phế vật không có ai quản ngươi, nhưng nếu như con chó điên cắn người linh tinh, vậy chính là tự mình đòi đánh!

Người kia không phải người của bát viện, mặc dù là một học sinh cũ, theo lý mà nói cùng Lăng Hàn không có ân oán gì, nhưng một mực nhìn Lăng Hàn không hợp mắt, liền giễu cợt nói:

- Vị sư đệ này, gần nhất ngươi rất hỏa a!

Hắn gọi Biên Độ, là trăm vạn năm trước được thu vào Vũ Viện, thời điểm tiến vào xếp hạng thứ ba mười chín, nhưng trăm vạn năm qua, Top 100 đã có biến hóa rất lớn.

Có ở thời điểm thăm dò di tích cổ chết mất, có thì lui bước, mà hắn thuộc về người tiến bộ, xếp hạng từ ba mươi chín một đường tiêu thăng đến thứ tám. Bởi vậy, hắn cho là mình rất bất phàm.

Hiện tại ngay cả bá chủ cũng không thể mở ra cái rương, nhưng lại có thật nhiều người xem trọng Lăng Hàn, để hắn có chút khó chịu. Còn nữa, Lăng Hàn lại tránh thoát ra oai phủ đầu, không có chui qua lỗ chó, để hắn cũng hết sức ghen tỵ, hai cái chồng chất, thì có một màn hắn cố ý châm chọc Lăng Hàn xuất hiện.

Lăng Hàn đứng lên, ngược lại Cổ Đạo Nhất còn chưa tới, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, đánh một trận chơi a:

- Há, ngươi là đỏ mắt?

- Ha! Ha!

Biên Độ cười gằn.

- Ta chính là Hằng Hà Cảnh trung cực vị, thực lực ở tân sinh lần trước xếp hạng thứ tám, ta cần đỏ mắt ngươi?


- Vậy ngươi kỷ kỷ méo mó cái gì!


Lăng Hàn phất phất tay.


- Qua nơi nào mát mẻ chơi đi.


- Đòi đánh!


Biên Độ tung người mà ra, trong Vũ Viện còn không cấm học sinh luận bàn, huống chi là ở đây, nếu không có người ngoài, giết thì đã có sao?


Người bát viện thì dồn dập lắc đầu, không có một cái xem trọng Biên Độ.


Đùa giỡn, Lăng Hàn đã dùng thực lực chứng minh dưới Hằng Hà Cảnh đại viên mãn không có ai là đối thủ của hắn, ngươi chỉ là trung cực vị mà thôi, cái này không phải đến tìm ngược sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK