Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi có thể ngăn được mấy chiêu của ta?

Hổ Tứ Hải vẻ mặt lộ ra xem thường, đi từng bước một tiến về phía Lăng Hàn.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mỗi một bước hạ xuống, đều phát ra âm thanh cực lớn, hình như đập vào lòng người.

Hắn đây là đang cố ý tạo áp lực cho Lăng Hàn.

Lăng Hàn hít một hơi thật sâu. Trạng thái của hắn bây giờ lại hoàn toàn không tính là tốt. Trúng độc, lại dùng hết huyết khí sôi trào, làm thế nào có khả năng chống đỡ được tên Minh Văn Cảnh này?

- Ngươi có thể tiếp ta một chiêu, ta liền tha cho ngươi khỏi chết!

Hổ Tứ Hải cười to nói, hoàn toàn không có để ý đây chính là Đế Đô của nhân tộc, mà không phải là địa bàn của yêu tộc.

- Ngươi có thể tiếp ta một chiêu, ta cũng tha cho ngươi khỏi chết." Một bình thản cực kỳ âm thanh vang lên, lại là làm cho lòng người đám dao động.

- Ca!

Hồng Thiên Lượng lập tức kêu lên, tràn ngập niềm vui bất ngờ.

Ca?

Ca ca của Hồng Thiên Lượng... Hồng Thiên Bộ!

Là yêu nghiệt ép trời kia?

Cho dù là Hổ Tứ Hải cũng thoáng lộ ra một vẻ thận trọng. Mấy ngày qua hắn cũng không biết bao nhiêu lần nghe nói qua về cái tên Hồng Thiên Bộ. Ban đầu, hắn vốn chỉ tưởng nhãn giới của nhân tộc quá thấp, tùy tiện một người mạnh một chút liền được đặt cho danh hiệu yêu nghiệt ép trời.

Nhưng vừa rồi, sau khi chứng kiến thực lực của Lăng Hàn, hắn đối với Hồng Thiên Bộ lại xem trọng thêm vài phần.

- Hồng Thiên Bộ!

Tất cả mọi người đưa mắt tìm kiếm. Không ít người chỉ nghe nói qua cái tên Hồng Thiên Bộ, lại căn bản không có tận mắt nhìn thấy người này.

Chỉ thấy một người mặc y phục màu trắng đi nhanh tới. Ánh trăng giống như nước, chiếu vào trên người của hắn, tản ra ánh sáng trong lành.

Điều này giống như là một mỹ nam tử không nên tồn tại ở nhân gian, ôn văn nho nhã, không có một chút cơn tức, khiến người ta nhìn vào, cũng sẽ có cảm giác linh hoạt kỳ ảo, thậm chí tung bay giống như tiên.

Hồng Thiên Bộ, yêu nghiệt ép trời, kỳ tài võ đạo, kỳ tài trận đạo, trăm năm, thậm chí nghìn năm khó gặp.

- Hồng Thiên Bộ?

Hổ Tứ Hải nhìn sang, ánh mắt thoáng nghiêm lại.

Người có tên, cây có bóng. Hồng Thiên Bộ hiện tại đang giống như mặt trời ban trưa. Hắn cũng không thể không nghiêm túc đối phó.

Hơn nữa, hắn có loại cảm giác mãnh liệt, nam nhân đang đi tới này vô cùng đáng sợ. Cho dù là hắn cũng cảm giác được hơi lạnh, không muốn đối mặt.

A, còn không có ra tay, cũng chỉ là đi tới như thế, lại có uy thế như thế. Hồng Thiên Bộ này đến cùng mạnh mẽ đến trình độ nào?

- Chỉ là yêu tộc, cũng dám khiêu chiến nhân tộc chính thống?

Hồng Thiên Bộ thảoi mái lên tiếng.

Trong nháy mắt những lời này lại thiêu đốt tâm tình của tất cả mọi người. Trút giận, thực sự được trút giận, sĩ khí tăng cao.

Hổ Tứ Hải nhất thời giận tím mặt. Hắn kiêng kỵ Hồng Thiên Bộ là một chuyện, nhưng bây giờ lại liên quan đến tranh đại thế giữa nhân tộc và yêu tộc. Hắn tuyệt đối không thể tỏ ra yếu kém.

- Hồng Thiên Bộ, khẩu khí của ngươi quá lớn. Ngươi căn bản không biết yêu tộc ta có bao nhiêu thiên kiêu cường đại!

Hắn lạnh lùng nói.

- Ngươi, không đáng kể chút nào!

Ầm!

Hồng Thiên Bộ ra tay, từ phía xa chính là một chưởng đánh qua. Kình lực đáng sợ biến hóa, giống như một ngọn núi đập về phía Hổ Tứ Hải.

Hổ Tứ Hải cười lạnh một tiếng. Lúc này hắn tất nhiên không thể kinh sợ, giơ tay đáp lại.

Hắn cũng thật sự có năng lực, đánh ra một chưởng đúng là hóa thành hổ hình, rít gào lưu chuyển.

Hai kình lực va chạm vào nhau. Con "mãnh hổ" kia nhất thời bị chấn động tới mức nát bấy. Kình lực của Hồng Thiên Bộ trùng trùng điệp điệp nghiền ép qua, khiến cho sắc mặt Hổ Tứ Hải đại biến, thân hình vội vàng nghiêng một cái, tránh khỏi.

Đây là lợi ích của kình lực phóng ra ngoài, đánh không lại còn có cơ hội né tránh. Nhưng vật lộn gần người, vậy sẽ không có giảm xóc.

Sắc mặt Hổ Tứ Hải biến đổi kịch liệt, thất thanh nói:

- Lực lượng của ngươi làm sao có thể cường đại như vậy?

Hắn dù gì cũng là cường giả tứ văn. Có thể nghiền ép hắn như thế, tuyệt đối không phải đơn giản là năm văn như vậy, mà là cường giả Khai Khiếu Cảnh.

- Khai Khiếu Cảnh?

Hắn thử thăm dò nói.

Hồng Thiên Bộ cười nhạt, nói:

- Ta giống như ngươi, cũng là Minh Văn Cảnh. Tu vi của ta, là tam văn.

Phụt!

Hổ Tứ Hải thiếu chút nữa phun một búng máu ra ngoài. Cảnh giới ngươi giống như ta, không, còn muốn yếu hơn một cảnh giới nhỏ, nhưng đánh ta lại hoàn toàn nghiền ép. Điều này còn có thiên lý sao?

Phải biết rằng hắn không có khả năng là yêu thú bình thường, có một tia huyết mạch yêu hổ viễn cổ, tự xưng là vô địch trong cùng giai. Nhưng bây giờ hắn lại bị người lấy yếu thắng mạnh. Đối thủ này hết lần này tới lần khác còn là một nhân tộc!

Sao có thể như vậy được?

Nhân tộc từ lúc nào trở nên mạnh như vậy?

Giật mình cũng không chỉ là yêu tộc. Những người khác cũng chấn động kinh ngạc đến mức da đầu tê dại.

Hồng Thiên Bộ lại có thể bước vào Minh Văn Cảnh. Hơn nữa còn là cường giả tam văn? Thiên tài giống như hắn vậy, khiêu chiến vượt cấp dễ dàng giống như uống nước. Nói cách khác, chiến lực của hắn chắc hẳn là đạt tới Khai Khiếu Cảnh.

Khai Khiếu Cảnh, giống như chiến lực của Thánh Hoàng bệ hạ.

Rất nhiều người nghĩ như vậy. Dù sao trước đây nhìn thấy cảnh tượng Trần Phong Viêm phát uy cũng chỉ có rất ít người.

Cho dù là Lăng Hàn, trong lòng cũng thoáng động. Hắn không nghĩ tới Hồng Thiên Bộ tiến bước thật sự kinh người như vậy.

Phải biết rằng, Hồng Thiên Bộ hiện tại cũng chỉ mới hai mươi ba. A, qua năm là hai mươi bốn tuổi. Một cường giả tam văn hai mươi bốn tuổi, cho dù trước đây thời điểm võ đạo sơ hưng, bảo quả xuất hiện quy mô lớn, lại có người nào có thể bước vào tam văn nhanh như vậy sao?

Gia hỏa kia vẫn luôn thăm dò di tích cổ, xem ra nhận được rất nhiều thu hoạch, mới khiến cho hắn có thể tiến bước nhanh chóng và mãnh liệt như vậy.

- Tam văn sao?

Hổ Tứ Hải thì thào, ánh mắt của hắn dần dần trở nên kiên định.


- Được, để ta tới lĩnh ngộ đệ nhất thiên tài nhân tộc ngươi!


Vèo.


Hắn bay nhào tới.


Thật nhanh!


Lăng Hàn cũng chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên một cái, gần như không có cách nào bắt được tung tích của Hổ Tứ Hải. Thế này chắc hẳn đạt tới tốc độ gấp bốn tốc độ âm thanh.


Theo lý thuyết, Minh Văn Cảnh chắc hẳn là gấp ba lần vận tốc âm thanh. Nhưng hắn lại cố tăng lên một cấp bậc.


Ngay cả Lăng Hàn cũng như vậy, huống gì là những người khác. Ai cũng chỉ cảm thấy trước mặt chợt hoa lên một cái, đã mất đi hình bóng của Hổ Tứ Hải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK