Lăng Hàn và Trì Mộng Hàm cùng đi ra.
Nhìn thấy hai người sóng vai mà đi, sắc mặt mọi người không tốt chút nào, có cảm giác như bị người ta tát vào mặt.
Trì Mộng Hàm vận dụng một cái gương che đỉnh đầu, từng tia sáng xuất hiện và bao phủ nàng và Lăng Hàn.
- Tốc độ!
Nàng nói:
- Bảo kính chỉ có thể bổ sung ba lần, một khi năng lượng hao hết, dùng tu vi của ta hiện tại không thể thúc dục.
Lăng Hàn gật đầu, lúc này mới hợp lý, nếu Sinh Đan cảnh có thể đối phó bảo vật Giáo Chủ, việc này không bình thường chút nào.
Hắn kéo dài thần thức giao thoa với Trì Mộng Hàm.
Lúc này hai người có cảm giác sung sướng khó hình dung, giống như trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Lăng Hàn giật mình, khó trách Trì Mộng Hàm kén rẻ, thì ra trong trạng thái thân thể thi triển Thiên Hoa bảo thuật lại sung sướng như thế!
Gương mặt Trì Mộng Hàm đỏ bừng, ngọc thể của nàng rung rung, thậm chí da thịt của nàng cũng đỏ bừng, đáng tiếc không có người nào nhìn thấy, tất cả đều bị ánh sáng che khuất
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người say mê trong cảm giác sung sướng, ngay cả bước chân cũng dừng lại.
Tâm tính Lăng Hàn càng kiên cường hơn một chút, hắn ho nhẹ một tiếng cắt ngang ý niệm của Trì Mộng Hàm.
- Ra tay!
Lăng Hàn trầm giọng nói ra, hắn vận chuyển Thiên Hoa bảo thuật.
Tuy hắn có thể độc lập thi triển Đế thuật này, nhưng hắn tuyệt đối không muốn Trì Mộng Hàm biết rõ, bằng không có qỷ mới biết Đông Lâm Đế tộc sẽ làm ra chuyện gì, bắt nhốt hắn mỗi ngày sinh hài tử cũng có khả năng.
Lại nói, hai người liên thủ sẽ có uy lực lớn hơn nhiều.
Trì Mộng Hàm không kịp thẹn thùng, vội vàng vận chuyển Thiên Hoa bảo thuật phối hợp với Lăng Hàn, từ đó lao tới đánh giết ba âm hồn Hóa Linh cảnh.
Oanh!
Ba đầu âm hồn đón đánh, chúng công kích nhanh hơn, linh hồn gào thét, nhưng đụng phải ánh sáng thì vắn trở về, không cách nào tạo thành ảnh hưởng nào khác.
Lăng Hàn cùng Trì Mộng Hàm liên thủ vận dụng Thiên Hoa bảo thuật, thậm chí hắn còn vận dụng cả năng lượng hủy diệt, đây mới là đại sát khí nhằm vào âm hồn.
Quả nhiên, năng lượng hủy diệt vừa xuất hiện, những âm hồn kia sợ hãi từ bản năng, nhưng dù sao chúng chiếm cứ cảnh giới ưu thế quá lớn, chúng vượt qua sợ hãi và đón đánh Lăng Hàn và Trì Mộng Hàm.
Song phương đại chiến, nói đến thực lực chân chánh, Lăng Hàn và Trì Mộng Hàm liên thủ cũng không địch lại, nhưng bọn họ có bảo vật phòng ngự cấp Giáo Chủ gia trì, công kích có Đế thuật và năng lượng hủy diệt, từ đó ba con âm hồn không thể làm gì.
Công thì công không được, mà phòng bị, đối mặt năng lượng hủy diệt, chúng hoàn toàn không thể chống cự.
Mỗi lần bị đánh trúng, thân thể chúng sẽ thu nhỏ lại một chút, lúc thu nhỏ một ít, lực lượng cũng giảm xuống.
Dựa vào mài như thế, tốn thời gian hơn một giờ, Lăng Hàn và Trì Mộng Hàm cũng giải quyết ba âm hồn.
- Ồ, vì cái gì không có thiên địa ngợi khen?
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, đánh chết âm hồn tại dương gian không thể gia tăng cường độ linh hồn, nhưng thiên địa sẽ ban thưởng, có năng lượng thuần túy gia trì bản thân, sẽ đạt được chỗ tốt rất lớn.
Trì Mộng Hàm cũng gật đầu, lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Chẳng lẽ nơi này không thuộc về dương gian, cũng không thuộc về âm phủ?
Nàng nói ra.
Lăng Hàn nói:
- Nên do Thánh Nhân đau đầu đi.
Trì Mộng Hàm thu hồi bảo kính, nàng và Lăng Hàn trở lại đám người, khối Huyết Văn đạo thạch kia do hai người chia đều.
Cả đám xuất phát, nơi này có rất nhiều âm hồn, chúng đều trông coi một khối Huyết Văn đạo thạch.
Sau vài lần như thế, mỗi người đi mỗi ngã.
Bởi vì nơi này có rất nhiều Huyết Văn đạo thạch, hơn nữa có rất nhiều do âm hồn Chú Đỉnh, Sinh Đan cảnh trông coi, cho nên chỉ cần xem vận khí, ngươi gặp âm hồn yếu hơn, ngươi sẽ dễ dàng đạt được Huyết Văn đạo thạch.
Trước khi bọn họ tụ tập với nhau, nguyên nhân rất lớn là vì Trì Mộng Hàm, nhưng truy cầu sắc đẹp còn vượt qua truy cầu lực lượng hay sao?
Lại nói, chỉ có chính mình cường đại mới có tư cách theo đổi Đế nữ.
Trong khoảng thời gian ngắn, đội ngũ to như vậy chỉ còn lại Lăng Hàn, Trì Mộng Hàm và nam tử trẻ tuổi Trì gia.
- Xin chào, ta tên là Trì Đáo. (Đáo có nghĩa là: muộn, chậm)
Nam tử kia cười nói, hắn giới thiệu tên của mình.
- Tên của ngươi thật đặc thù.
Lăng Hàn nói ra.
- Bởi vì ta nằm trong bụng mẫu thân suốt ba năm.
Trì Đáo nói ra:
- Cho nên, lão ba không có trách nhiệm đặt ta cái tên này.
Lăng Hàn kinh ngạc, thời gian mang thai của tu giả còn dài hơn người bình thường, cho nên hài tử hấp thu dinh dưỡng càng đầy đủ, đó chính là năng lượng tiên thiên chân chính.
Nằm trong bụng mẫu thân ba năm, thiên phú và tư chất của gia hỏa này rất mạnh.
- Ta rất coi trọng ngươi, nếu Mộng Hàm quyết định gả cho ngươi, ta nhất định nói chuyện giúp ngươi, sẽ thuyết phục gia tộc.
Trì Đáo còn nói thêm.
- Trì! Đáo!
Trì Mộng Hàm gằn từng chữ, lời nói còn mang theo sát khí.
- Không thể nói sao?
Trì Đáo giơ hai tay lên, hắn nháy mắt với Lăng Hàn một cái.
Lăng Hàn cực kỳ im lặng, trước kia cho rằng gia hỏa này im lặng ít nói, còn tưởng rằng là người đứng đắn, không nghĩ tới lại lắm mồm như vậy.
Ba người tiến lên, sau khi đi một lúc lại phát hiện một màu trắng xóa.
Ồ?
Bọn họ rất kỳ quái, nơi này là màu đỏ thống trị, mặt đất, bầu trời, sương mù, cung điện đều có màu đỏ như máu, hiện tại xuất hiện màu trắng mới làm bọn họ khó tin.
Nhưng sương mù quá nặng, bọn họ hiện tại chỉ nhìn thấy màu trắng, về phần cụ thể là vật gì thì không rõ lắm.
- Đi.
Bọn họ bước nhanh về phía trước, sau khi đi một lúc mới phát hiện đó là núi màu trắng.
Núi gì có màu trắng?
Ba người nhìn nhau, nơi này quá quỷ dị, xuất hiện thứ gì cũng không kỳ quái.
- Coi chừng.
Bọn họ nói với nhau, sau đó tiến lên phía trước.
Rất nhanh, ngọn núi màu trắng cũng lộ ra diện mạo thật của nó.
- Cái gì!
Ba người hô vang, bởi vì ngọn núi này dùng đầu lâu xây thành.
Không chỉ thuộc về Nhân tộc, còn có Hổ tộc, Dương tộc, Lang tộc, trên cơ bản chỉ cần là chủng tộc có mặt trong tinh không đều lưu đầu lâu tại đây, khó trách số lượng nhiều đến mức dựng thành núi.
- Thật đáng sợ, dù cho cách xa như vậy, ta vẫn có thể cảm nhận được uy áp đáng sợ.
Trì Đáo nói ra.
Lăng Hàn gật đầu, hắn không khuất phục uy áp nhưng cũng không có nghĩa hắn bỏ qua uy áp, sau khi đạt tới trình độ nhất định thì hắn sẽ bị uy áp đè nát.
Hiện tại hắn tiến tới gần ngọn núi một trăm bước, hắn chắc chắn sẽ bị uy áp đè nát.
- Những người này... Khi còn sống mạnh cỡ nào?
Trì Mộng Hàm lẩm bẩm nói.
Dù đã chết nhiều năm, uy áp vẫn còn khủng bố như vậy, khi bọn họ còn sống tất nhiên chắc chắn là cường giả tuyệt đỉnh.
Tôn Giả, thậm chí Thánh Nhân?
Nhìn thấy hai người sóng vai mà đi, sắc mặt mọi người không tốt chút nào, có cảm giác như bị người ta tát vào mặt.
Trì Mộng Hàm vận dụng một cái gương che đỉnh đầu, từng tia sáng xuất hiện và bao phủ nàng và Lăng Hàn.
- Tốc độ!
Nàng nói:
- Bảo kính chỉ có thể bổ sung ba lần, một khi năng lượng hao hết, dùng tu vi của ta hiện tại không thể thúc dục.
Lăng Hàn gật đầu, lúc này mới hợp lý, nếu Sinh Đan cảnh có thể đối phó bảo vật Giáo Chủ, việc này không bình thường chút nào.
Hắn kéo dài thần thức giao thoa với Trì Mộng Hàm.
Lúc này hai người có cảm giác sung sướng khó hình dung, giống như trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Lăng Hàn giật mình, khó trách Trì Mộng Hàm kén rẻ, thì ra trong trạng thái thân thể thi triển Thiên Hoa bảo thuật lại sung sướng như thế!
Gương mặt Trì Mộng Hàm đỏ bừng, ngọc thể của nàng rung rung, thậm chí da thịt của nàng cũng đỏ bừng, đáng tiếc không có người nào nhìn thấy, tất cả đều bị ánh sáng che khuất
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người say mê trong cảm giác sung sướng, ngay cả bước chân cũng dừng lại.
Tâm tính Lăng Hàn càng kiên cường hơn một chút, hắn ho nhẹ một tiếng cắt ngang ý niệm của Trì Mộng Hàm.
- Ra tay!
Lăng Hàn trầm giọng nói ra, hắn vận chuyển Thiên Hoa bảo thuật.
Tuy hắn có thể độc lập thi triển Đế thuật này, nhưng hắn tuyệt đối không muốn Trì Mộng Hàm biết rõ, bằng không có qỷ mới biết Đông Lâm Đế tộc sẽ làm ra chuyện gì, bắt nhốt hắn mỗi ngày sinh hài tử cũng có khả năng.
Lại nói, hai người liên thủ sẽ có uy lực lớn hơn nhiều.
Trì Mộng Hàm không kịp thẹn thùng, vội vàng vận chuyển Thiên Hoa bảo thuật phối hợp với Lăng Hàn, từ đó lao tới đánh giết ba âm hồn Hóa Linh cảnh.
Oanh!
Ba đầu âm hồn đón đánh, chúng công kích nhanh hơn, linh hồn gào thét, nhưng đụng phải ánh sáng thì vắn trở về, không cách nào tạo thành ảnh hưởng nào khác.
Lăng Hàn cùng Trì Mộng Hàm liên thủ vận dụng Thiên Hoa bảo thuật, thậm chí hắn còn vận dụng cả năng lượng hủy diệt, đây mới là đại sát khí nhằm vào âm hồn.
Quả nhiên, năng lượng hủy diệt vừa xuất hiện, những âm hồn kia sợ hãi từ bản năng, nhưng dù sao chúng chiếm cứ cảnh giới ưu thế quá lớn, chúng vượt qua sợ hãi và đón đánh Lăng Hàn và Trì Mộng Hàm.
Song phương đại chiến, nói đến thực lực chân chánh, Lăng Hàn và Trì Mộng Hàm liên thủ cũng không địch lại, nhưng bọn họ có bảo vật phòng ngự cấp Giáo Chủ gia trì, công kích có Đế thuật và năng lượng hủy diệt, từ đó ba con âm hồn không thể làm gì.
Công thì công không được, mà phòng bị, đối mặt năng lượng hủy diệt, chúng hoàn toàn không thể chống cự.
Mỗi lần bị đánh trúng, thân thể chúng sẽ thu nhỏ lại một chút, lúc thu nhỏ một ít, lực lượng cũng giảm xuống.
Dựa vào mài như thế, tốn thời gian hơn một giờ, Lăng Hàn và Trì Mộng Hàm cũng giải quyết ba âm hồn.
- Ồ, vì cái gì không có thiên địa ngợi khen?
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, đánh chết âm hồn tại dương gian không thể gia tăng cường độ linh hồn, nhưng thiên địa sẽ ban thưởng, có năng lượng thuần túy gia trì bản thân, sẽ đạt được chỗ tốt rất lớn.
Trì Mộng Hàm cũng gật đầu, lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Chẳng lẽ nơi này không thuộc về dương gian, cũng không thuộc về âm phủ?
Nàng nói ra.
Lăng Hàn nói:
- Nên do Thánh Nhân đau đầu đi.
Trì Mộng Hàm thu hồi bảo kính, nàng và Lăng Hàn trở lại đám người, khối Huyết Văn đạo thạch kia do hai người chia đều.
Cả đám xuất phát, nơi này có rất nhiều âm hồn, chúng đều trông coi một khối Huyết Văn đạo thạch.
Sau vài lần như thế, mỗi người đi mỗi ngã.
Bởi vì nơi này có rất nhiều Huyết Văn đạo thạch, hơn nữa có rất nhiều do âm hồn Chú Đỉnh, Sinh Đan cảnh trông coi, cho nên chỉ cần xem vận khí, ngươi gặp âm hồn yếu hơn, ngươi sẽ dễ dàng đạt được Huyết Văn đạo thạch.
Trước khi bọn họ tụ tập với nhau, nguyên nhân rất lớn là vì Trì Mộng Hàm, nhưng truy cầu sắc đẹp còn vượt qua truy cầu lực lượng hay sao?
Lại nói, chỉ có chính mình cường đại mới có tư cách theo đổi Đế nữ.
Trong khoảng thời gian ngắn, đội ngũ to như vậy chỉ còn lại Lăng Hàn, Trì Mộng Hàm và nam tử trẻ tuổi Trì gia.
- Xin chào, ta tên là Trì Đáo. (Đáo có nghĩa là: muộn, chậm)
Nam tử kia cười nói, hắn giới thiệu tên của mình.
- Tên của ngươi thật đặc thù.
Lăng Hàn nói ra.
- Bởi vì ta nằm trong bụng mẫu thân suốt ba năm.
Trì Đáo nói ra:
- Cho nên, lão ba không có trách nhiệm đặt ta cái tên này.
Lăng Hàn kinh ngạc, thời gian mang thai của tu giả còn dài hơn người bình thường, cho nên hài tử hấp thu dinh dưỡng càng đầy đủ, đó chính là năng lượng tiên thiên chân chính.
Nằm trong bụng mẫu thân ba năm, thiên phú và tư chất của gia hỏa này rất mạnh.
- Ta rất coi trọng ngươi, nếu Mộng Hàm quyết định gả cho ngươi, ta nhất định nói chuyện giúp ngươi, sẽ thuyết phục gia tộc.
Trì Đáo còn nói thêm.
- Trì! Đáo!
Trì Mộng Hàm gằn từng chữ, lời nói còn mang theo sát khí.
- Không thể nói sao?
Trì Đáo giơ hai tay lên, hắn nháy mắt với Lăng Hàn một cái.
Lăng Hàn cực kỳ im lặng, trước kia cho rằng gia hỏa này im lặng ít nói, còn tưởng rằng là người đứng đắn, không nghĩ tới lại lắm mồm như vậy.
Ba người tiến lên, sau khi đi một lúc lại phát hiện một màu trắng xóa.
Ồ?
Bọn họ rất kỳ quái, nơi này là màu đỏ thống trị, mặt đất, bầu trời, sương mù, cung điện đều có màu đỏ như máu, hiện tại xuất hiện màu trắng mới làm bọn họ khó tin.
Nhưng sương mù quá nặng, bọn họ hiện tại chỉ nhìn thấy màu trắng, về phần cụ thể là vật gì thì không rõ lắm.
- Đi.
Bọn họ bước nhanh về phía trước, sau khi đi một lúc mới phát hiện đó là núi màu trắng.
Núi gì có màu trắng?
Ba người nhìn nhau, nơi này quá quỷ dị, xuất hiện thứ gì cũng không kỳ quái.
- Coi chừng.
Bọn họ nói với nhau, sau đó tiến lên phía trước.
Rất nhanh, ngọn núi màu trắng cũng lộ ra diện mạo thật của nó.
- Cái gì!
Ba người hô vang, bởi vì ngọn núi này dùng đầu lâu xây thành.
Không chỉ thuộc về Nhân tộc, còn có Hổ tộc, Dương tộc, Lang tộc, trên cơ bản chỉ cần là chủng tộc có mặt trong tinh không đều lưu đầu lâu tại đây, khó trách số lượng nhiều đến mức dựng thành núi.
- Thật đáng sợ, dù cho cách xa như vậy, ta vẫn có thể cảm nhận được uy áp đáng sợ.
Trì Đáo nói ra.
Lăng Hàn gật đầu, hắn không khuất phục uy áp nhưng cũng không có nghĩa hắn bỏ qua uy áp, sau khi đạt tới trình độ nhất định thì hắn sẽ bị uy áp đè nát.
Hiện tại hắn tiến tới gần ngọn núi một trăm bước, hắn chắc chắn sẽ bị uy áp đè nát.
- Những người này... Khi còn sống mạnh cỡ nào?
Trì Mộng Hàm lẩm bẩm nói.
Dù đã chết nhiều năm, uy áp vẫn còn khủng bố như vậy, khi bọn họ còn sống tất nhiên chắc chắn là cường giả tuyệt đỉnh.
Tôn Giả, thậm chí Thánh Nhân?