Nhưng chỉ lọt vào trong tầm mắt vài lần như thế, trong đầu của hắn liền dâng lên sóng to gió lớn. Một luồng sát khí bay lên. Trong ánh mắt hắn không ngừng có đao quang kiếm ảnh.
Quy tắc giết chóc!
Đây là đại đạo chân giải quy tắc giết chóc.
Người khác không biết được rõ ràng, là bởi vì bọn họ đều không có tu luyện quy tắc giết chóc. Không giống như Lăng Hàn, ở trên đại đạo này, khoảng thời gian qua, hắn đã thấm nhuần. Bởi vậy, vừa nhìn thấy ký hiệu ở phía trên tấm bia đá, hắn đã lập tức phát lên cảm ứng.
Thảo nào Nghiêm Tiên Lộ nâng đại đạo chân giải lên làm chí bảo. Quả thực, Lăng Hàn chỉ mới nhìn thấy mấy ký hiệu, cảm xúc cũng đã dâng trào. Có vô số lĩnh ngộ dâng lên, tự nói với mình, thời gian tìm hiểu quy tắc giết chóc, mình đã tiến vào rất nhiều chỗ sai lầm.
Đáng tiếc chính là, trên tấm bia đá còn có một con cóc cực lớn đang nằm, chặn đi một phần ký hiệu. Phần còn lại cho dù không che cũng không nhìn thấy rõ ràng. Giống như thiên địa đang đưa tay che đi.
Nhất định phải tới gần.
Con cóc này không khác gì so với những con quái vật trước đó. Toàn thân nó mọc đầy gai nhọn, khiến cho dáng vẻ của nó vốn đã xấu xí, lại càng trở nên quái dị.
- Con cóc rất mạnh này sao?
Lăng Hàn quay đầu lại hỏi.
- Cấp bậc Thiên Hồn, ngươi nói có mạnh hay không?
Một Đế giả của Quảng Long Thiên tiếp lời, mang theo một tia xem thường, còn có một loại cảm giác về sự ưu việt.
Lăng Hàn không khỏi cười, nói:
- Ngươi đang đắc ý cái gì? Ta đánh không lại cường giả Thiên Hồn, lẽ nào lại đại biểu cho ngươi có thể đánh thắng? Thật không biết ngươi cảm giác ưu việt là bắt nguồn từ đâu.
Tên Đế giả kia bị sặc, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt tức giận trợn trừng, lại nói không ra lời.
Quả thực, hắn không làm gì được con quái vật lớn kia. Nhìn thấy người mạnh hơn hắn cũng bị cản trở, hắn sẽ tự nhiên cảm thấy vui vẻ. Trong nháy mắt đã cảm thấy ngươi cũng không có gì khác biệt so với ta.
- Lăng huynh, quái vật cấp bậc Thiên Hồn đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực của chúng ta. Nếu chỉ một mình đấu với nó, chính là chịu chết. Không bằng tạm thời buông tha mối thù cũ của hai đại thiên vực, liên thủ ép con quái vật kia như thế nào?
Thư Nhã Dung đã đi tới, phát ra lời mời về phía Lăng Hàn.
- Người quái dị, nàng muốn làm gì với Nữu Lăng Hàn?
Hổ Nữu lập tức giống như con hổ bảo vệ thức ăn, trợn mắt nhìn về phía Thư Nhã Dung, tràn ngập sự cảnh giác.
Thư Nhã Dung mỉm cười, nói:
- Nàng xinh đẹp hơn ta, căn cơ võ đạo cũng cao hơn ta, cần gì phải kiêng kỵ đối với ta như vậy? Lẽ nào nàng không có lòng tin đối với chính mình hay sao?
Hổ Nữu hừ hừ, nói:
- Nữu đương nhiên là có lòng tin. Nhưng đám người quái dị các nàng, mỗi người đều không biết tự lượng sức, không ngừng lại gần. Nữu thấy rất phiền!
Những lời này đánh phạm vi rất rộng. Nhu Yêu Nữ liền không nhịn được ho khan một tiếng, có vẻ có chút xấu hổ.
Thư Nhã Dung vẫn tươi cười ung dung đi đến, nói:
- Yên tâm, ta chỉ mời cá nàng liên thủ đối đầu với con cóc kia mà thôi.
- Được rồi, xem như nể tình nàng vẫn rất thức thời, Nữu không tiếp tục tính toán với nàng nữa. Hổ Nữu cầm lấy cánh tay phải của Lăng Hàn, hình như đang biểu thị công khai chủ quyền.
Bình dấm chua nhỏ.
Lăng Hàn nhìn về phía xa, nói:
- Còn không biết Thiên Hồn còn mạnh hơn Địa Hồn bao nhiêu. Cho dù chúng ta liên thủ chắc hẳn cũng không phải là đối thủ của con quái vật này.
- Dù thế nào cũng phải thử một lần. Bằng không làm sao có thể cam tâm?
Thư Nhã Dung nói.
- Thứ cơ sở, thời gian trình độ thấp càng vững chắc lại càng tốt. Bằng không, chờ tới khi tháp võ đạo được tạo dựng lên. Đến lúc đó rút đi một viên gạch ở phía dưới, nói không chừng sẽ sụp đổ.
- Cho nên, lúc này không đọ sức, còn đợi tới khi nào?
Nàng nói hiển nhiên rất có sức thuyết phục. Tuy rằng lời khuyên rất giống với Lăng Hàn, nhưng người xung quanh đều liên tục gật đầu. Cho dù là Nghiêm Tiên Lộ cũng không ngoại lệ.
Lăng Hàn mỉm cười, nói:
- Được, vậy thử xem.
Vì đại đạo chân giải, Thái An Thiên và Quảng Long Thiên buông tha sự căm thù giữa bọn họ, lựa chọn liên thủ.
Trước khi tới đây, tất cả mọi người có sự chuẩn bị đầy đủ. Giống như đám người Nghiêm Tiên Lộ, Liễu Kiệt đều chuẩn bị tốt trận pháp nào đó, có thể nâng cao chiến lực trên diện rộng, để đối kháng với những tồn tại yêu nghiệt nghịch thiên giống như Dị, Thư Nhã Dung.
Nhưng bây giờ, quái vật Thiên Hồn Cảnh tuyệt đối vượt qua trình độ của thiên kiêu vô thượng như đám người Dị, Thư Nhã Dung. Bởi vậy mọi người liên thủ mới có khả năng đối đầu.
Lăng Hàn thật ra nắm đòn sát thủ. Đó chính là quả độc của trúc xanh đốm đỏ. Chỉ cần lấy tới một giọt, quái vật cấp bậc Thiên Hồn lại như thế nào. Bảo đảm chết ngay lập tức.
Nhưng hắn cũng không muốn hiện tại lại dùng đến. Con át chủ bài, làm gì có đạo lý thoáng cái đã lấy ra dùng.
Mọi người tập trung lại. Nhưng mỗi một đoàn thể nhỏ đều có trận riêng của mình, do một người chỉ huy điều hành. Nhìn qua cũng có chút thưa thớt.
- Đường Minh Long có chuyện gì xảy ra vậy. Tại sao còn chưa có tới!
Thư Nhã Dung nhíu mày một cái. Đây là một tồn tại cường đại có thực lực tương đương với nàng. Có thêm Đường Minh Long, phần thắng sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng cũng không thể cứ tiếp tục chờ đợi. Mà bây giờ có hai tồn tại cường lực Lăng Hàn, Hổ Nữu này gia nhập, cũng gần như có thể tương đương với một Đường Minh Long.
Nàng nghĩ như vậy nói.
- Nghe hiệu lệnh của ta.
Thư Nhã Dung trấn thủ chỉ huy. Điều này làm cho nữ hoàng và Hổ Nữu đều rất bất mãn. Dựa vào cái gì phải nghe nàng?
Lăng Hàn thật ra không để ý lắm. Đây chỉ là tạm thời liên thủ mà thôi. Do ai chỉ huy cũng đều giống nhau.
- Lên!
Thư Nhã Dung đầu tàu gương mẫu, lấy ra một thanh kiếm tiên. Một sóng kiếm đánh ra, tạo ra một luồng ánh sáng rực rỡ, với quy tắc vô tận nhộn nhạo. Dường như thiên địa cũng bị cứng rắn rạch ra. Sau khi kiếm quang đảo qua, lưu lại một mảnh hố đen.
Mọi người cũng đều ra tay. Có khoảng hơn trăm thiên kiêu liên thủ lưu động.