Vương Toàn Hà biết khiến Tiên Vương đưa ra điều kiện như vậy thì người vượt qua được thử thách chỉ đếm trên đầu ngón tay, hy vọng của y gần bằng không. Nhưng luôn phải thử một lần, lỡ như được thì sao?
Vương Toàn Hà đi hướng Tuyên Vương phủ trong thành, thấy trước cửa xếp hàng, bên trong có người không ngừng đi ra, lắc đầu thở dài.
- Ài, thật sự có ai vượt qua được thử thách đó sao?
- Không trắc thiên phú võ đạo, không khảo thực lực võ đạo, phải làm sao mới vượt qua được?
- Chẳng hiểu gì hết.
Người đi ra ngoài lầm bầm nhưng không thể dập tắt nhiệt tình của những người xếp hàng, lỡ họ qua được thử thách sẽ nhận lại rất nhiều.
Có người xếp hàng hỏi:
- Thật ra trắc nghiệm cái gì vậy?
Người đi ra trả lời:
- Đội một thứ lên đầu ngươi, không cần làm gì hết, khoảng mười giây sau sẽ nói ngươi không vượt qua, đi được rồi.
Vương Toàn Hà nghe đáp án thì lòng dâng lên hy vọng rồi lại cảm thấy vô cùng xa vời. Thiên phú võ đạo của Vương Toàn Hà không kém nhưng không thuộc đỉnh cao, ít ra có một đống người bên trên y. Vì vậy so về thiên phú võ đạo thì Vương Toàn Hà tuyệt đối không đậu nổi.
Đáp án làm Vương Toàn Hà tự tin một chút, nhưng đã nhiều người mà không thể đậu làm y phập phồng lo sợ.
Trước mặt Vương Toàn Hà có người xoay lại cười khẩy nói:
- Xì, buồn cười ghê, ăn mày cũng đến thử vận may?
Đây là một người trẻ tuổi áo gấm, gã chợt phát hiện đằng sau có thêm một tên ăn mày Tinh Thần cảnh, lộ vẻ ghét ra mặt.
Thời gian trắc nghiệm không dài, chỉ mười giây, nhưng rất nhiều người xếp hàng, chờ đến lượt gã không biết mất bao lâu. Gã phải luôn chịu đựng mùi hôi của tên ăn mày sao? Tưởng tượng thôi đã thấy buồn nôn!
Người trẻ tuổi áo gấm khinh thường nói:
- Tên ăn mày biến sang một bên đi!
Thanh niên áo gấm là Trảm Trần cảnh, một ánh mắt có thể giết Vương Toàn Hà mấy trăm lần.
Vương Toàn Hà cắn răng, nếu là lúc y còn là thiếu gia Vương gia, nghe lời như vậy chắc chắn sẽ đập bàn đứng dậy, gân cổ cãi lộn.
Nhưng bây giờ Vương Toàn Hà tự hiểu tình cảnh của mình là gì.
Dù y vẫn là thiếu gia của Vương gia thì sao, đối thủ là Trảm Trần cảnh, một bàn tay có thể diệt y vô số lần.
Nơi đây là phủ đệ của Tiên Vương, dù đối phương kiêu ngạo đến đâu cũng không dám ra tay.
Nhịn!
Thanh niên áo gấm bóp mũi vẻ mặt ghét bỏ, hình như cảm thấy từ người Vương Toàn Hà toát ra mùi hôi, ánh mắt gã tràn ngập khinh miệt.
Thanh niên áo gấm đe dọa:
- Thằng ăn mày, có cút xéo không? Dù ta không ra tay ở đây nhưng ngươi nghĩ mình có thể qua được trắc nghiệm sao? Không thể nào, nên ngươi mà bước ra khỏi nơi này là ta cho ngươi biết hối hận là gì!
Người Vương Toàn Hà run rẩy, gã không ngờ đối phương cố chấp vô lý như vậy. Chỉ vì y xếp hàng đằng sau đối phương, mặc đồ rách rưới chút mà bị ghét bỏ đến mức này?
Áo của y rách nát thật nhưng tuyệt đối không có mùi hôi, trước khi đến đây Vương Toàn Hà đã thanh lý mình sạch sẽ.
Có nên kiên trì không?
Y không thể chết, nếu y chết thì Vương gia thật sự không có hy vọng nào nữa. Nhưng đây là có lẽ là cơ hội báo thù lớn cho gia tộc. Không được, y không thể lùi, lùi một bước thì sau này gặp các loại cơ duyên có lẽ y cũng sẽ lùi một bước lại một bước, vĩnh viễn bỏ lỡ. Nếu y không liều thì làm sao có thể vượt qua Lý gia, báo thù diệt tộc?
Đằng trước có nhiều người cười phá lên:
- Ha ha ha!
Bọn họ cười nhạo người trẻ tuổi áo gấm, đe dọa như thế mà không thể hù chạy một tên ăn mày Tinh Thần cảnh, thật là mất mặt.
Người trẻ tuổi áo gấm mặt đỏ rực, gã thật sự tức giận.
Người trẻ tuổi áo gấm âm trầm nói:
- Giỏi giỏi giỏi, dám không nghe lời Lôi Đông này nói, ngươi thật là gan to bằng trời! Ngươi đã ngươi không biết trời cao đất rộng thì bản thiếu gia sẽ dạy cho ngươi cách làm người!
Vương Toàn Hà cắn răng không đáp lại.
Có người cười nhạo:
- Lôi Đông, ngươi càng sống càng chẳng ra chi, một tên ăn mày cũng không làm gì được sao?
Lôi Đông hầm hừ vặc lại:
- Triệu Ly, ngươi muốn luận bàn với ta không?
Người đó tiếp tục trào phúng Lôi Đông:
- Giải quyết ăn mày còn không được, luận bàn với ngươi chẳng khác nào giảm thấp thân phận của bản thiếu gia.
Mặt Lôi Đông lúc xanh lúc đỏ, hận không thể giết người. Nhưng người đó không yếu hơn gã, Lôi gia không mạnh hơn gia tộc của đối phương. Đối mặt người kia trào phúng, Lôi Đông cùng lắm đấu võ mồm.
Lôi Đông bị người bắt được điểm yếu quá đau.
Tên ăn mày đáng ghét!
Lôi Đông trút cơn tức lên đầu Vương Toàn Hà, nếu không phải tiểu tử này không biết tốt xấu thì gã đâu trở thành trò cười của người ta. Chờ đi, chắc chắn gã sẽ cho tên ăn mày biết hai chữ hối hận viết như thế nào.
Lôi Đông sắc mặt âm trầm, người toát ra khí lạnh.
Thời gian chậm rãi trôi, không ngừng có người thất vọng rời khỏi, nhưng chiều dài hàng người không giảm bớt, người mới lục tục xếp hàng. Chỉ cần xếp hàng chờ đợi có lẽ sẽ được một cơ duyên to lớn, ai đều có sự kiên nhẫn đó.
Rốt cuộc đến lượt Lôi Đông, gã tràn đầy tự tin địa đi vào, nhưng thật lâu sau ủ rũ đi ra. Lúc thấy Vương Toàn Hà thì mắt Lôi Đông đầy sát khí.
Lôi Đông không qua được thử thách, gã trút thất vọng lên đầu Vương Toàn Hà, cảm thấy lỗi tại đối phương hại gã không thể thành công.
Lôi Đông âm trầm nói:
- Ta ở bên ngoài chờ ngươi, thằng ăn mày!
Không đợi Vương Toàn Hà nói gì Lôi Đông đã bước nhanh rời đi.
Đây chính là phủ đệ của Tiên Vương, Lôi Đông không dám càn rỡ, chỉ biết hăm dọa.
Vương Toàn Hà nhìn đối phương rời đi, cắn răng bước nhanh vào trong sảnh.
Bên trong có hai người, mặt không biểu tình:
- Ngồi xuống.
Vương Toàn Hà nghe lời ngồi xuống, một người rất nhanh lấy ra một thứ như vòng bịt đầu đội lên đầu y. Vương Toàn Hà không biết đó là thứ gì nhưng hiểu cái này là trắc nghiệm.
Một lúc sau Vương Toàn Hà nghe sau lưng có tiếng hét giật mình:
- Cái này! Cái này! Cái này!
- Rốt cuộc tìm được!
Hai người mặt không biểu tình đều biến sắc kinh kêu.
Vương Toàn Hà sửng sốt sau đó chợt hiểu y đã đậu.
Ui, vậy có nghĩa là y có thể nêu bất cứ yêu cầu gì với Tiên Vương?
Máu nóng dồn lên não, Vương Toàn Hà kích động đến đầu óc trống rỗng.
- Lý gia ơi là Lý gia, các ngươi tuyệt đối không ngờ được y sẽ trở lại báo thù nhanh như vậy.
- Lý Tĩnh Sơ, ta chờ xem trái tim của ngươi làm bằng gì!