Chương Ý Viễn rõ ràng, nếu hắn bị trói chân trói tay, mãi mãi xa không có khả năng chiến thắng Đại Hắc Cẩu.
Cho nên, hắn tráng sĩ chặt tay, không còn sợ ném chuột vỡ bình.
Trái lại, Lưu Mạnh Lâm chỉ là sư đệ của hắn mà thôi cũng không phải cha ruột, càng không phải con ruột.
Ba người Dương Nguyên Tư, Lý Chính Bình cũng không mở miệng quát bảo ngưng lại, bọn họ nghĩ đây mới là cách giải quyết tốt nhất.
Chỉ có Lưu Cao Tích khẩn trương, con hắn bị đưa ra làm tấm thuẫn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
- Đúng là tâm ngoan thủ lạt!
Đại Hắc Cẩu lắc đầu, nó không khách khí dùng Lưu Mạnh Lâm làm thuẫn, bành bành bành, mười mấy chiêu mà thôi, Lưu Mạnh Lâm bị đánh tàn.
- Không cần đánh nữa! Không cần đánh nữa! Ta từ bỏ tòa nhà này, chỉ cần buông tha con trai của ta, chúng ta lập tức đi ngay.
Lưu Cao Tích chảy nước mắt đầy mặt, hắn không có lòng tham như thế, chỉ cần con trai thật tốt là được.
- Tốt, trả lại cho ngươi!
Đại Hắc Cẩu vung móng vuốt lên, nó ném Lưu Mạnh Lâm bay ra ngoài, dù sao “tấm thuẫn” đã bị nó chơi hỏng.
- Hừ, đi chết đi!
Chương Ý Viễn lập tức đánh tới.
Cho dù hắn không tiếp tục sợ ném chuột vỡ bình, nhưng không dám hạ tử thủ với Lưu Mạnh Lâm, dù sao cũng là huynh đệ đồng môn, nếu hắn đánh chết Lưu Mạnh Lâm, hắn sẽ khó thoát khỏi trách nhiệm.
Cho nên, hiện tại hắn mới chính thức buông tay buông chân.
Hắn dẫn động năng lượng tầng thứ cao, ánh sáng màu xanh sẫm bao phủ cánh tay, uy lực quyền pháp tăng lên một bậc.
- Cẩu gia còn sợ ngươi hay sao?
Đại Hắc Cẩu gào to, nó vung móng vuốt va chạm với Chương Ý Viễn.
Oanh!
Quyền móng tấn công, Chương Ý Viễn khiếp sợ, thân thể hắn bay ngược về phía sau, toàn thân đổ máu.
Cái gì, ngay cả Chương Ý Viễn cũng không thể địch lại yêu cẩu biến thái kia?
Ba người Dương Nguyên Tư cảm thấy da đầu tê dại, nguy rồi, hắn bị gia hỏa Lưu Mạnh Lâm hãm hại, đoàn người này không phải dê béo gì, chính là một con mãnh hổ.
- Ha ha, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!
Dương Nguyên Tư vội vàng tiến lên giảng hòa.
- Ngươi muốn đánh với Nữu sao? Đến đây!
Hổ Nữu thấy hắn nói chuyện, lập tức tung người nhảy lên tấn công Dương Nguyên Tư.
Con mẹ ngươi!
Dương Nguyên Tư hết sức buồn bực, hắn đang cầu xin tha thứ, nha đầu ngươi không có lỗ tai sao? Hắn nhìn Hổ Nữu, mặc dù gương mặt mang sa mỏng che mặt, không nhìn rõ chân dung nhưng mơ hồ có thể thấy được nàng hưng phấn.
Khốn kiếp, đây là một phần tử hiếu chiến.
Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể bị động ứng chiến, nhưng mới tiếp một chiêu, hắn quá sợ hãi, bởi vì Hổ Nữu quá cường đại.
Đây là Trúc Cực Cơ, tại sao lại mạnh như thế?
Chỉ qua vài chiêu, hắn bị đánh nằm xuống đất.
Lý Chính Bình, Điền Lệ Quyên nhìn thấy thế, bọn họ nào còn chiến ý, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Đã động thủ, như vậy làm sao có thể tha cho bọn họ?
Lăng Hàn gật đầu với bảy tiểu oa nhi, đạt được hắn cho phép, bảy tiểu oa nhi hưng phấn lao ra ngoài.
Các nàng vẫn chưa bước vào Chú Đỉnh, nhưng từng người đều là Tiên Thiên thần thể, thực lực kinh khủng cỡ nào?
Mọi người xông lên đánh vài quyền, Lý Chính Bình và Điền Lệ Quyên bị đánh thành đầu heo.
- Tiểu Hàn tử, giết bọn chúng diệt khẩu đi.
Đại Hắc Cẩu hung tợn nói ra, dọa đám người Chương Ý Viễn run rẩy.
- Trước giữ lại, có khả năng cần đến.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, quyết định tạm thời không giết.
Hắn bắt đầu tìm kiếm lối vào bí cảnh, tự nhiên cần hủy phủ đệ Lưu gia, sau đó đào sâu ba thước đất, hắn tìm được một cây cột đá.
Chính là nơi này.
Dựa theo tư liệu trong Yểm Nguyệt bí cảnh, hắn nhanh chóng tìm ra biện pháp mở bí cảnh, niệm lực của hắn đánh ra ký hiệu đặc thù vào cột đá.
Tạp tạp tạp, cột đá thay đổi, sau đó một bình đài xuất hiện, phía trên vẽ trận văn phức tạp.
- Đi.
Lăng Hàn nói với Nữ Hoàng, Đại Hắc Cẩu, cũng mang theo đám người Lưu Mạnh Lâm, Chương Ý Viễn đi vào, hắn lại khởi động trận pháp, ông, một tia sáng xuất hiện, bọn họ biến mất.
Ánh sáng rối loạn nhưng dừng lại rất nhanh, bọn họ xuất hiện trên một bình nguyên, chân trời có hào quang màu xanh.
Đây là Thanh Hà bí cảnh, là địa phương Cổ Dương Thánh Nhân bố trí khảo nghiệm thứ hai.
Lưu Mạnh Lâm, Dương Nguyên Tư đã hiểu ra, vì cái gì Lăng Hàn muốn mua lại tổ địa Lưu gia, thì ra phía dưới nơi này là lối vào bí cảnh.
Bọn họ đều hoảng sợ, biết bí mật lớn như thế, bọn họ còn có thể sống sót rời đi hay sao?
- Ánh sáng nơi này là vật đại bổ.
Lăng Hàn nói, đây cũng là hắn đạt được tư liệu.
Vì cái gì hắn vừa bước vào Chú Đỉnh đã vội vàng đi tới nơi đây, trừ Thánh Nhân truyền thừa ra, ánh sáng cũng là một mục tiêu của hắn.
Đại Hắc Cẩu vội vàng chạy lên phía trước:
- Tiểu Hàn tử, Cẩu gia đi trước một bước.
Chó chết!
Lăng Hàn cười ha ha, ánh sáng dễ hấp thu như vậy sao?
- Đi, đi tới Địa Huyền cung.
Địa Huyền cung chính là nơi Thánh Nhân truyền thừa, cũng là nơi khống chế bí cảnh, muốn có được ánh sáng, nhất định phải nắm giữ Địa Huyền cung trước tiên.
- Uy, các ngươi đi đâu?
Đại Hắc Cẩu chạy nửa ngày nhưng không thấy đám người Lăng Hàn cùng tiến lên, lại hấp tấp chạy trở về, cũng không tìm được ánh sáng ở đâu, nó vừa chạy vừa hô lớn.
Bí cảnh này còn nhỏ hơn Yểm Nguyệt bí cảnh nhiều lắm.
Trên thực tế, Yểm Nguyệt bí cảnh là nơi Cổ Dương Thánh Nhân dùng để sàng lọc truyền nhân, cũng chọn ra hậu tuyển giả, ba bí cảnh còn lại dùng khảo nghiệm xem đối phương có tư cách làm truyền nhân hay không, dù sao có ít người kinh diễm nhất thời, sau đó chẳng khác gì người thường.
Cho nên, Cổ Dương Thánh Nhân thà rằng đạo pháp thất truyền cũng không muốn truyền cho một người tầm thường, làm nhục tên tuổi của mình.
Qua mười phút đồng hồ, bọn họ đã đi tới Địa Huyền cung.
Nơi này rất nhỏ, nói nó là cung điện, còn không bằng nói là tòa nhà hơi lớn một chút.
Lăng Hàn đẩy cửa vào, hắn nhìn thấy phía trước là con đường rất dài, chiều dài khoảng trăm trượng, cuối cùng là một thanh kiếm.
- Kiếm kia chính là đầu mối then chốt khống chế nơi này.
Lăng Hàn nói:
- Nó là pháp khí Cổ Dương Thánh Nhân dùng khi còn là Chú Đỉnh, sau khi hắn thành Thánh, hắn lại luyện lần nữa, có thể nói là cực phẩm trong pháp khí nhị tinh.
- Cẩu gia vừa vặn thiếu một món pháp khí, thanh kiếm này là của Cẩu gia.
Đại Hắc Cẩu nói.
Lời này lọt vào tai đám người Lưu Mạnh Lâm, đôi mắt bọn họ tỏa sáng.
Đầu mối then chốt khống chế nơi này.
Nếu bọn họ cầm lấy thanh kiếm này, chẳng lẽ có thể điều khiển bí cảnh, đừng nói thoát thân, còn có thể chuyển bại thành thắng, xoay người biến từ nô lệ thành chủ nhân.
Ha ha, những người này đúng là tự đại, lại dám không trói buộc tu vi của bọn họ, từ đó tạo thuận lợi lớn cho bọn họ.
Năm người nhìn nhau, đột nhiên cùng nhau bộc phát lao lên phía trước.
Nhưng bọn họ mới đi một bước đã lảo đảo, kém chút ngã xuống đất.
Trong lối đi này có trọng lực vô cùng lớn.
Không chỉ như vậy, một bóng người xuất hiện từ lòng đất, lúc này lập tức bao phủ toàn bộ thông đạo.
Xoát, bóng người đầu tiên tấn công năm người Lưu Mạnh Lâm.
Cho nên, hắn tráng sĩ chặt tay, không còn sợ ném chuột vỡ bình.
Trái lại, Lưu Mạnh Lâm chỉ là sư đệ của hắn mà thôi cũng không phải cha ruột, càng không phải con ruột.
Ba người Dương Nguyên Tư, Lý Chính Bình cũng không mở miệng quát bảo ngưng lại, bọn họ nghĩ đây mới là cách giải quyết tốt nhất.
Chỉ có Lưu Cao Tích khẩn trương, con hắn bị đưa ra làm tấm thuẫn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
- Đúng là tâm ngoan thủ lạt!
Đại Hắc Cẩu lắc đầu, nó không khách khí dùng Lưu Mạnh Lâm làm thuẫn, bành bành bành, mười mấy chiêu mà thôi, Lưu Mạnh Lâm bị đánh tàn.
- Không cần đánh nữa! Không cần đánh nữa! Ta từ bỏ tòa nhà này, chỉ cần buông tha con trai của ta, chúng ta lập tức đi ngay.
Lưu Cao Tích chảy nước mắt đầy mặt, hắn không có lòng tham như thế, chỉ cần con trai thật tốt là được.
- Tốt, trả lại cho ngươi!
Đại Hắc Cẩu vung móng vuốt lên, nó ném Lưu Mạnh Lâm bay ra ngoài, dù sao “tấm thuẫn” đã bị nó chơi hỏng.
- Hừ, đi chết đi!
Chương Ý Viễn lập tức đánh tới.
Cho dù hắn không tiếp tục sợ ném chuột vỡ bình, nhưng không dám hạ tử thủ với Lưu Mạnh Lâm, dù sao cũng là huynh đệ đồng môn, nếu hắn đánh chết Lưu Mạnh Lâm, hắn sẽ khó thoát khỏi trách nhiệm.
Cho nên, hiện tại hắn mới chính thức buông tay buông chân.
Hắn dẫn động năng lượng tầng thứ cao, ánh sáng màu xanh sẫm bao phủ cánh tay, uy lực quyền pháp tăng lên một bậc.
- Cẩu gia còn sợ ngươi hay sao?
Đại Hắc Cẩu gào to, nó vung móng vuốt va chạm với Chương Ý Viễn.
Oanh!
Quyền móng tấn công, Chương Ý Viễn khiếp sợ, thân thể hắn bay ngược về phía sau, toàn thân đổ máu.
Cái gì, ngay cả Chương Ý Viễn cũng không thể địch lại yêu cẩu biến thái kia?
Ba người Dương Nguyên Tư cảm thấy da đầu tê dại, nguy rồi, hắn bị gia hỏa Lưu Mạnh Lâm hãm hại, đoàn người này không phải dê béo gì, chính là một con mãnh hổ.
- Ha ha, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!
Dương Nguyên Tư vội vàng tiến lên giảng hòa.
- Ngươi muốn đánh với Nữu sao? Đến đây!
Hổ Nữu thấy hắn nói chuyện, lập tức tung người nhảy lên tấn công Dương Nguyên Tư.
Con mẹ ngươi!
Dương Nguyên Tư hết sức buồn bực, hắn đang cầu xin tha thứ, nha đầu ngươi không có lỗ tai sao? Hắn nhìn Hổ Nữu, mặc dù gương mặt mang sa mỏng che mặt, không nhìn rõ chân dung nhưng mơ hồ có thể thấy được nàng hưng phấn.
Khốn kiếp, đây là một phần tử hiếu chiến.
Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể bị động ứng chiến, nhưng mới tiếp một chiêu, hắn quá sợ hãi, bởi vì Hổ Nữu quá cường đại.
Đây là Trúc Cực Cơ, tại sao lại mạnh như thế?
Chỉ qua vài chiêu, hắn bị đánh nằm xuống đất.
Lý Chính Bình, Điền Lệ Quyên nhìn thấy thế, bọn họ nào còn chiến ý, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Đã động thủ, như vậy làm sao có thể tha cho bọn họ?
Lăng Hàn gật đầu với bảy tiểu oa nhi, đạt được hắn cho phép, bảy tiểu oa nhi hưng phấn lao ra ngoài.
Các nàng vẫn chưa bước vào Chú Đỉnh, nhưng từng người đều là Tiên Thiên thần thể, thực lực kinh khủng cỡ nào?
Mọi người xông lên đánh vài quyền, Lý Chính Bình và Điền Lệ Quyên bị đánh thành đầu heo.
- Tiểu Hàn tử, giết bọn chúng diệt khẩu đi.
Đại Hắc Cẩu hung tợn nói ra, dọa đám người Chương Ý Viễn run rẩy.
- Trước giữ lại, có khả năng cần đến.
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, quyết định tạm thời không giết.
Hắn bắt đầu tìm kiếm lối vào bí cảnh, tự nhiên cần hủy phủ đệ Lưu gia, sau đó đào sâu ba thước đất, hắn tìm được một cây cột đá.
Chính là nơi này.
Dựa theo tư liệu trong Yểm Nguyệt bí cảnh, hắn nhanh chóng tìm ra biện pháp mở bí cảnh, niệm lực của hắn đánh ra ký hiệu đặc thù vào cột đá.
Tạp tạp tạp, cột đá thay đổi, sau đó một bình đài xuất hiện, phía trên vẽ trận văn phức tạp.
- Đi.
Lăng Hàn nói với Nữ Hoàng, Đại Hắc Cẩu, cũng mang theo đám người Lưu Mạnh Lâm, Chương Ý Viễn đi vào, hắn lại khởi động trận pháp, ông, một tia sáng xuất hiện, bọn họ biến mất.
Ánh sáng rối loạn nhưng dừng lại rất nhanh, bọn họ xuất hiện trên một bình nguyên, chân trời có hào quang màu xanh.
Đây là Thanh Hà bí cảnh, là địa phương Cổ Dương Thánh Nhân bố trí khảo nghiệm thứ hai.
Lưu Mạnh Lâm, Dương Nguyên Tư đã hiểu ra, vì cái gì Lăng Hàn muốn mua lại tổ địa Lưu gia, thì ra phía dưới nơi này là lối vào bí cảnh.
Bọn họ đều hoảng sợ, biết bí mật lớn như thế, bọn họ còn có thể sống sót rời đi hay sao?
- Ánh sáng nơi này là vật đại bổ.
Lăng Hàn nói, đây cũng là hắn đạt được tư liệu.
Vì cái gì hắn vừa bước vào Chú Đỉnh đã vội vàng đi tới nơi đây, trừ Thánh Nhân truyền thừa ra, ánh sáng cũng là một mục tiêu của hắn.
Đại Hắc Cẩu vội vàng chạy lên phía trước:
- Tiểu Hàn tử, Cẩu gia đi trước một bước.
Chó chết!
Lăng Hàn cười ha ha, ánh sáng dễ hấp thu như vậy sao?
- Đi, đi tới Địa Huyền cung.
Địa Huyền cung chính là nơi Thánh Nhân truyền thừa, cũng là nơi khống chế bí cảnh, muốn có được ánh sáng, nhất định phải nắm giữ Địa Huyền cung trước tiên.
- Uy, các ngươi đi đâu?
Đại Hắc Cẩu chạy nửa ngày nhưng không thấy đám người Lăng Hàn cùng tiến lên, lại hấp tấp chạy trở về, cũng không tìm được ánh sáng ở đâu, nó vừa chạy vừa hô lớn.
Bí cảnh này còn nhỏ hơn Yểm Nguyệt bí cảnh nhiều lắm.
Trên thực tế, Yểm Nguyệt bí cảnh là nơi Cổ Dương Thánh Nhân dùng để sàng lọc truyền nhân, cũng chọn ra hậu tuyển giả, ba bí cảnh còn lại dùng khảo nghiệm xem đối phương có tư cách làm truyền nhân hay không, dù sao có ít người kinh diễm nhất thời, sau đó chẳng khác gì người thường.
Cho nên, Cổ Dương Thánh Nhân thà rằng đạo pháp thất truyền cũng không muốn truyền cho một người tầm thường, làm nhục tên tuổi của mình.
Qua mười phút đồng hồ, bọn họ đã đi tới Địa Huyền cung.
Nơi này rất nhỏ, nói nó là cung điện, còn không bằng nói là tòa nhà hơi lớn một chút.
Lăng Hàn đẩy cửa vào, hắn nhìn thấy phía trước là con đường rất dài, chiều dài khoảng trăm trượng, cuối cùng là một thanh kiếm.
- Kiếm kia chính là đầu mối then chốt khống chế nơi này.
Lăng Hàn nói:
- Nó là pháp khí Cổ Dương Thánh Nhân dùng khi còn là Chú Đỉnh, sau khi hắn thành Thánh, hắn lại luyện lần nữa, có thể nói là cực phẩm trong pháp khí nhị tinh.
- Cẩu gia vừa vặn thiếu một món pháp khí, thanh kiếm này là của Cẩu gia.
Đại Hắc Cẩu nói.
Lời này lọt vào tai đám người Lưu Mạnh Lâm, đôi mắt bọn họ tỏa sáng.
Đầu mối then chốt khống chế nơi này.
Nếu bọn họ cầm lấy thanh kiếm này, chẳng lẽ có thể điều khiển bí cảnh, đừng nói thoát thân, còn có thể chuyển bại thành thắng, xoay người biến từ nô lệ thành chủ nhân.
Ha ha, những người này đúng là tự đại, lại dám không trói buộc tu vi của bọn họ, từ đó tạo thuận lợi lớn cho bọn họ.
Năm người nhìn nhau, đột nhiên cùng nhau bộc phát lao lên phía trước.
Nhưng bọn họ mới đi một bước đã lảo đảo, kém chút ngã xuống đất.
Trong lối đi này có trọng lực vô cùng lớn.
Không chỉ như vậy, một bóng người xuất hiện từ lòng đất, lúc này lập tức bao phủ toàn bộ thông đạo.
Xoát, bóng người đầu tiên tấn công năm người Lưu Mạnh Lâm.