Hổ Nữu quay về Tiểu Cốt trên dưới đánh giá.
- Ồ, sao dáng dấp của ngươi giống Lăng Hàn của Nữu...
Tiểu Cốt gặp phải “người mới”, hứng thú học vẹt là tăng vọt gấp trăm lần.
- Tại sao ngươi kỳ quái như vậy, không chỉ tướng mạo học người, nói chuyện cũng vậy.
- Sao...
- Chơi thật vui!
- Chơi thật vui!
Hai mắt Hổ Nữu tỏa ánh sáng, cùng Tiểu Cốt chơi đến không còn biết trời đâu đất đâu.
Tuy tay nghề của Lăng Hàn không tính như thế nào, nhưng sau một ngày, hắn vẫn làm ra một chiếc thuyền, chỉ dài khoảng một trượng, rộng ba thước, ngược lại chỉ cần có thể để một hai người ngồi liền được, còn có Hắc Tháp a.
Lăng Hàn cùng Tiểu Cốt lên thuyền, những người khác tiếp tục đợi ở trong Hắc Tháp.
Thuyền tuy nhỏ, nhưng dùng cây cối mọc ở trong Vô Tận Hải Vực chế tạo thành, có thể chống đỡ sóng biển xung kích, một điểm cũng không cần lo lắng sóng quá to lớn sẽ đập bay thuyền.
Mà trên thuyền có Tiểu Cốt tọa trấn, hệ số an toàn cũng tăng lên rất nhiều, dù gặp phải Hải Vương, chỉ cần Tiểu Cốt kích phát tiên cốt trong cơ thể, Hải Vương cũng tự mình thối lui.
Mười bảy năm sau, thuyền nhỏ thuận lợi cập bờ.
Đến Tây Tiên Vực.
Lăng Hàn lập tức cảm giác được địa phương không giống, so với Đông Tiên Vực, linh khí nơi này càng thêm nồng nặc, chỉ là bởi vì điểm ấy, linh thảo, Tiên dược ở Tây Tiên Vực cũng sẽ nhiều hơn Đông Tiên Vực.
Chẳng trách cấp độ võ đạo của Tây Tiên Vực càng cao hơn, điều kiện Tiên Thiên của người ta tốt hơn a.
- Nữu, Côn Bằng Cung ở đâu?
Lăng Hàn hỏi Hổ Nữu.
- A?
Hổ Nữu chớp chớp mắt to.
- Côn Bằng Cung đương nhiên ở Côn Bằng Cung.
Khóe miệng Lăng Hàn co giật một hồi nói:
- Ngươi sẽ không biết nhà mình ở đâu chứ?
- Nữu không cần biết a.
Hổ Nữu lẽ thẳng khí hùng nói.
Cái này thật giống như có chút đạo lý, lấy tập tính của tên ăn hàng vặt này, sao sẽ đi quản hoàn cảnh bốn phía? Chỉ cần có thể chơi, có thể ăn liền được rồi.
Phải, rõ ràng nơi này thì có người của Côn Bằng Cung, nhưng căn bản không biết Côn Bằng Cung ở đâu.
- Vậy chỉ có thể tìm người hỏi.
Bọn họ leo lên bờ, sau đó đi về phía trước, phía trước xuất hiện rừng rậm xanh um tươi tốt, để mọi người đều cảm giác sáng mắt lên.
Vẫn nhìn hải dương bất biến thực khiến người ta cảm thấy vô vị, hiện tại có thêm một vệt màu xanh lục, tự nhiên cảm giác khác nhiều.
- Tìm thành thị gần nhất, liền có thể tìm được đường đi Côn Bằng Cung.
Bọn họ đi về một phía, tin tưởng có thể tìm được một tòa thành thị.
Sau bảy ngày.
Ầm ầm ầm, đại địa đột nhiên phát sinh rung động kịch liệt, thật giống như địa chấn.
Lăng Hàn nhìn xem, chỉ thấy đằng trước xuất hiện một cuộn sóng, đang lao về phía bọn họ.
Đây không phải cuộn sóng... Là một chi quân đội!
Bọn họ đang chạy đi hoặc là chạy tán loạn, tốc độ cực nhanh, có chiến tượng cực lớn như núi chạy băng băng trên mặt đất, có Đại Bằng giương cánh ngàn trượng vỗ cánh, có từng chiến sĩ mang khôi giáp, cầm trường mâu đang lăng không bay lượn.
Trong này không thiếu nhân vật mạnh mẽ, tản mát ra khí thế cực kỳ đáng sợ, bởi vậy, khi số lượng đạt tới trình độ nhất định, bọn họ chỉ đi qua mà thôi, liền chấn động đại địa, phảng phất như trời đất sụp đổ.
Đây là một nhánh bại quân.
Lăng Hàn xem thêm vài lần liền có thể xác định, quân đội bình thường sẽ không tán loạn, cũng sẽ không mang theo lượng lớn người bệnh, sĩ khí cũng sẽ không uể oải suy sụp đến như vậy, chỉ biết vội vã đi qua.
Có quân kỳ, Lăng Hàn nhìn thấy, là một tiêu ký hình minh nguyệt, bị một người khổng lồ giơ cao mười trượng.
Đại quân rất nhanh đi tới, vội vã từ trên đỉnh đầu bọn họ không xẹt qua, đương nhiên cũng có một ít chiến mã đi dưới đất, có mấy con còn xém chút đụng vào bọn người Lăng Hàn.
- Mấy người các ngươi mau mau quay đầu lại.
Có người mở miệng, khuyên bọn họ.
- Cẩn thận khó giữ được tính mạng.
Có ý gì?
Trong lòng Lăng Hàn hơi động, đột nhiên hiểu được, kêu lên:
- Mẹ kiếp, phía sau các ngươi còn có truy binh.
- Ha ha, biết rồi còn không mau chạy trốn!
Một tên chiến sĩ cười to nói.
Lăng Hàn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Theo cùng đi.
Trước mặt nhiều người như vậy hắn không muốn vận dụng Hắc Tháp, hơn nữa hắn cũng không muốn vừa có việc liền trốn vào trong Hắc Tháp.
Mấy người Lăng Hàn cũng xoay người rời đi, bởi vì bọn họ cất bước muộn, lại quay người lại liền rơi vào phía sau cùng của đại quân, quay đầu lại nhìn một chút, chỉ thấy nơi cực xa quả nhiên còn có một “cuộn sóng” đang dâng đến.
Kia cũng là một nhánh đại quân, kéo một cờ hiệu khác, là một chữ “Đô”.
Quả nhiên, một nhánh đại quân đang chạy trối chết, một nhánh đại quân khác thì lại truy kích.
Kháo, làm sao hắn sẽ gặp phải chuyện như vậy?
Lăng Hàn lao nhanh, đám người Nữ Hoàng cũng chạy theo, cả đám đều cảm thấy phiền muộn, chỉ có Hổ Nữu cười vui vẻ, cảm thấy cực kỳ thú vị, mà Tiểu Cốt thì không hiểu ra sao, chỉ cần thời điểm không có “kẻ địch”, hắn vẫn là sống dở chết dở.
Một nhánh đại quân chạy trốn, một nhánh đại quân điên cuồng đuổi theo, hiển nhiên, trước phát sinh một cuộc chiến tranh, một phương cờ mặt trăng thất bại, vì lẽ đó bọn họ đang lẩn trốn, mà một phương thắng lợi lại đuổi tận cùng không buông.
Cái này một trốn chính là nửa tháng, truy binh phía sau rốt cục dừng lại, không truy kích nữa, mà đại quân chạy trốn cũng chậm lại, không cần lại thảm bại như trước.
Mà nửa tháng trôi qua, Lăng Hàn cũng cùng những người này lăn lộn quen mặt.
Nhánh quân đội này lệ thuộc vào Trích Nguyệt Tiên Vương, được gọi là Trích Nguyệt Quân, đương nhiên, đây chỉ là một nhánh đại quân dưới cờ của Trích Nguyệt Quân mà thôi, mà cùng bọn họ giao chiến là Đô Vân Quân, thuộc về Đô Vân Tiên Vương.
Thế lực của hai đại Tiên Vương giáp giới, bởi vậy thường thường sẽ vì tranh cướp lãnh địa mà bạo phát đại chiến.
Chiến tranh, tự nhiên là có thắng có thua, mà lần này chính là Trích Nguyệt Tiên Vương thua nhỏ. Đương nhiên, Trích Nguyệt Tiên Vương cùng Đô Vân Tiên Vương không có tham dự cuộc chiến tranh này, chỉ là đại tướng dưới trướng bọn hắn suất quân chiến đấu mà thôi.
Lăng Hàn cũng tìm hiểu qua nơi của Côn Bằng Cung, nhưng tuy những này người nghe nói có một thế lực như thế, nhưng cụ thể ở đâu lại không rõ ràng.
Đông Tiên Vực rất lớn, nhưng Tây Tiên Vực càng to lớn hơn!
Đông Tiên Vực là Tam Thập Tam Trọng Thiên Vực, mà Tây Tiên Vực là Cửu Thập Cửu Trọng, ròng rã lớn hơn gấp ba.
Người bình thường có thể đi qua ba bốn Thiên Vực phụ cận cũng đã rất đáng gờm, bởi vậy chỉ cần cách trở trên sáu, bảy Tiên Vực, vậy xác thực không thể biết Côn Bằng Cung đến tột cùng là ở Đông Tây Nam Bắc.