Lăng Hàn kinh ngạc. Vừa rồi Lang Ca rõ ràng cũng bạo phát. Mặc dù không có thể hiện huyết khí ra, nhưng huyết khí một khi sôi trào, đó chính là không thể bỏ dở. Vì sao người này lại có thể dừng lại trên đường?
Điều này chẳng phải có ý nghĩa, hắn còn có thể bạo phát lần thứ hai, lần thứ ba thậm chí trăm lần?
- Còn có ai?
Thân hình Lang Ca nhảy ra, một chân giẫm lên trên ngực Mãn Hoành Thắng, nhìn lướt về phía mọi người một vòng:
- Tất cả đều là đống cặn bã. Một người có thể đánh cũng không có!
- Lang Ca thực sự uy vũ!
Âm thanh vuốt mông ngựa lại vang lên. Mọi người thấy vậy, lại thiếu chút nữa tức giận muốn xông tới giết người.
Người này lại là Tần Chính Sơ!
Ngươi là người của Huyền Bắc Quốc. Cha ngươi còn là một trong bốn đại soái. Nhưng ngươi lại có thể ngang nhiên nịnh nọt ngoại bang, còn có phẩm hạnh gì đáng nói sao?
- Tần Chính Sơ, ngươi thật sự làm cho ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa!
Hiên Viên Định Quốc không nhịn được giễu cợt nói.
- Hiên Viên, ngươi đây là không ăn được nho nói nho chua. Ngươi đố kị ta cùng với Hổ thiếu kết giao bằng hữu.
Tần Chính Sơ chẳng biết xấu hổ nói.
Hiên Viên Định Quốc tức giận đến mức run rảy, chỉ trích nói:
- Kim Cương đại soái làm sao có thể sinh ra hậu địa không chịu nổi giống như ngươi!
- Ngươi quá kiêu ngạo!
Lang Ca chỉ vào Hiên Viên Định Quốc, nói.
- Tần ca là bằng hữu của Hổ thiếu chúng ta. Ngươi sỉ nhục Tần ca chính là sỉ nhục Hổ thiếu chúng ta. Tới đây tới đây, xem Lang Ca thu thập ngươi như thế nào!
Hiên Viên Định Quốc lại hừ một tiếng. Hắn là thân phận gì?
Nhị thế tổ cao cấp nhất của Huyền Bắc Quốc, hiện tại lại có thể bị người ta khinh bỉ như thế, bảo hắn làm thế nào nhận được?
Chỉ có điều hắn là Cực Cốt Cảnh, đối phương lại chỉ là Hoán Huyết Cảnh. Hắn thắng thì được gì?
Hiện tại đã diễn ra va chạm thăng cấp đến trình độ hai nước. Hắn dựa vào cảnh giới thắng được, cũng không có hào quang gì. Nếu bị thua, vậy càng mất mặt hơn.
Không thể nói là không có khả năng bại. Bởi vì hắn vừa đột phá. Tuy rằng các hạng năng lực đều có nâng cao rất lớn, nhưng dù sao còn không có vững chắc cảnh giới. Chiến lực so với thời điểm ngũ biến đỉnh phong, tối đa tăng lên gấp đôi.
Lang Ca này mạnh đến mức biến thái, hắn hoàn toàn không có thắng nắm chắc.
- Ta cũng không có ý định ỷ lớn hiếp nhỏ.
Hiên Viên Định Quốc lạnh lùng nói, lấy lý do này để cự tuyệt chiến đấu.
- Phi, phế vật!
Lang Ca hừ một tiếng.
- Chẳng qua là người hoang dã không khai hóa, có cái gì tốt để đắc ý?
Một âm thanh lạnh lùng truyền tới. Chỉ thấy một nam tử cũng đi nhanh tới.
Hồng Thiên Lượng!
Nhất thời, người người hưng phấn.
- Hồng Thiên Lượng tới!
- Tuy rằng ở trên cuộc so tài săn bắn, hắn bại bởi Lăng Hàn, nhưng hoàn toàn không thể phủ nhận sự cường đại của hắn.
- Hơn nữa nhiều ngày qua như vậy, có lẽ hắn đã mạnh hơn rất nhiều.
Đang lúc mọi người chờ mong, Hồng Thiên Lượng bước lên lôi đài.
Hổ thiếu liếc mắt nhìn Hồng Thiên Lượng, mắt không khỏi nhất thời sáng lên:
- Người này có chút thực lực.
- Tiểu Lang, Hổ thiếu nói, người này có chút thực lực.
Có người mặc áo khoác lập tức kêu lên.
Lang Ca cười hắc hắc:
- Vậy ta liền lấy ra bảy phần thực lực đi đối phó hắn.
Hồng Thiên Lượng càng lúc càng trầm ổn. Bằng không hắn nghe được câu này tất nhiên sẽ nổi giận. Nhưng nhiều lần bại ở trong tay của Lăng Hàn, khiến cho tính cách của hắn cũng có biến hóa rất lớn.
Hắn chỉ chuyển hai tay thành dạng trảo, phía sau có huyết khí màu bạc di chuyển.
Hắn đã tiến vào tam biến!
Tốc độ tiến cảnh thật kinh người. Theo một ca ca yêu nghiệt, thực lực lại có thể tăng như bão táp sao?
Hồng Thiên Lượng lập tức sôi trào huyết khí.
Ầm.
Huyết khí ngưng thú, hóa thành một con hổ trắng, ở nơi đây lặng lẽ phát ra tiếng rít gào. Nhưng mỗi người lại cảm giác linh hồn mình đều đang run rẩy, không nhịn được muốn nằm xuống.
- Quả nhiên, có chút thực lực.
Thân thể Lang Ca cũng tăng lên một vòng.
- Chỉ có điều, ngươi lại dám ngưng tụ thành hình hổ, thực sự to gan lớn mật!
Vèo.
Hắn nhảy một cái trở lại lôi đài, chủ động xông về phía Hồng Thiên Lượng.
Ầm ầm ầm.
Hai người chiến đấu kịch liệt. Nhưng Hồng Thiên Lượng lập tức lại rơi xuống hạ phong.
Không có cách nào, hắn chỉ là tam biến, ở trên lực lượng nguyên thủy kém hơn so với Lang Ca quá nhiều. Dưới huyết khí sôi trào bạo phát, vậy lại càng kém hơn nhiều.
- Ngươi lại chỉ có chút thực lực như vậy sao?
Lang Ca có chút thất vọng nói.
Hồng Thiên Lượng không hề dao động, chỉ là hừ lạnh một tiếng.
Ầm.
Trên hai tay của hắn lập tức có một tầng ánh sáng màu xám quấn quanh.
- A, năng lượng cấp độ cao?
Lúc này Lang Ca mới lấy làm kinh hãi.
- Ở trong Huyền Bắc Quốc, lại còn có người có thể sử dụng năng lượng cấp độ cao?
Hắn thấy, trong quốc gia lạc hậu như vậy, hẳn cũng không có người nào có thể chạm đến lĩnh vực này.
- Chỉ có điều, ngươi còn kém xa lắm!
Lang Ca hét dài một tiếng, hai tay vung vẩy, cũng có ánh sáng rực rỡ chớp động.
Hồng Thiên Lượng nhất thời kinh sợ. Đối phương lại cũng có thể hấp thu năng lượng cấp độ cao. Phải biết rằng, thậm chí ngay cả yêu nghiệt Lăng Hàn này cũng không biết!
Ầm!
Hắn không chút do dự cùng đối phương liều mạng, phân ra cao thấp.
Năng lượng màu xám trên tay hắn rất nhanh đã bị chấn động tới mức tán loạn. Lang Ca lại thừa thắng truy kích, một đòn đánh Hồng Thiên Lượng bay ra khỏi lôi đài.
Tất cả mọi người im lặng không phát ra một âm thanh nào. Ngay cả Hồng Thiên Lượng cũng bị thất bại thảm hại. Trong Hoán Huyết Cảnh còn có ai có thể địch nổi Lang Ca này sao?
- Ha ha ha, ha ha ha ha!
Lang Ca cười một cách điên cuồng, đúng là là một người không ai bì nổi, một kẻ kiêu ngạo.
- Gào cái quỷ gì chứ? Không biết mình giống sói tru, rất khó nghe sao?
Lăng Hàn ung dung nói. Ở trong hoàn cảnh yên tĩnh này, lời hắn nói lại có vẻ đặc biệt đột ngột.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều về phía Lăng Hàn nhìn lại.
Lăng Hàn để chén rượu xuống, bất chợt đứng lên.
- Lại là ngươi!
Lang Ca nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, ánh mắt sáng quắc.
Lăng Hàn cười nhạt, nói:
- Thế nào, mới vậy đã nhớ ta sao?
- Ba hoa!
Lang Ca hừ một tiếng, ngoắc ngoắc tay, nói.
- Lên đây, xem Lang Ca thu thập ngươi như thế nào!
Lăng Hàn nhảy lên lôi đài, giãn gân cốt, nói:
- Hi vọng ngươi da thô thịt dày một chút, chịu đánh được một chút.
Lang Ca giận dữ. Ngươi còn chưa có đánh lại lớn lối như vậy, thật đáng ghét.
Hắn không nhịn được, lập tức vọt về phía Lăng Hàn.