Nam châm sắp vỡ.
Lăng Hàn vội vàng phấn chấn, năng lượng hủy diệt tăng lên.
Tinh thần lực của hắn đã gần hao hết, lại không thể đánh phá nam châm, hắn thật sự không có biện pháp.
Thậm chí, hắn hiện tại đã vượt qua siêu phụ tải, cũng cảm thấy đầu đau như nứt ra.
Nới lỏng, nới lỏng, nới lỏng, Lăng Hàn dùng sức giãy giụa, hắn cũng đứng lên, hai khối nam châm hợp lại với nhau nhưng bây giờ lại dùng lực kéo một cái, hắn phát hiện nam châm tách ra dễ dàng.
Bởi vì bị năng lượng hủy diệt phá hủy kết cấu nghiêm trọng, từ lực sẽ không mạnh.
Lăng Hàn đỡ không nổi, hắn vội vàng tiến vào trong Dưỡng Nguyên Hồ Lô, trong nháy mắt đi vào, hắn nhìn thấy nơi xa có một tia sáng.
Tại sao sâu dưới đáy hồ lại có tia sáng.
Mang theo một suy nghĩ mơ hồ, Lăng Hàn tiến vào trong hồ lô liền lập tức ngất đi, trong mơ hồ, hắn nghe thấy Đường Vân Nhi đang gọi, thối Lăng Hàn, tại sao ngươi thảm như vậy, ngươi không được ngất đi, bằng không ai nấu cơm cho ta ăn...
Đứa trẻ chết dầm này, chỉ biết ăn, trở về nhất định trừng trị nàng.
Cuối cùng hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Không biết hắn ngủ trong bao lâu, Lăng Hàn có cảm giác buồn bực và tỉnh lại.
- Lăng Hàn, ngươi đang giở trò quỷ gì thế!
Đường Vân Nhi nhe răng, nói:
- Ngươi nghĩ quẩn nhảy hồ, có quan hệ gì với ta, tại sao mang theo ta nhảy vào hồ?
Nàng đã đi ra ngoài một lần, lại kém chút bị thủy áp ép thành thịt nát, may mắn trên người nàng còn có bí bảo, kịp thời phát huy tác dụng, từ đó nàng mới có thể trốn vào trong hồ lô.
Mặc dù không gian trong hồ lô không nhỏ nhưng không thể chịu nổi hai người hô hấp hiện tại lượng không khí càng ngày càng thấp.
Nàng còn không biết tiết kiệm, ấm ức, Lăng Hàn ngất lại không biết, đã tiêu hao rất nhiều không khí.
Lăng Hàn cười đê tiện, nói:
- Đừng nóng vội, ta cũng khôi phục rất nhiều, cũng dẫn ngươi ra ngoài.
Thể phách của hắn rất kinh người, chỉ cần ngủ một giấc, ngoại thương đã khôi phục bảy tám phần, niệm lực cũng khôi phục một chút nhưng muốn trở về trạng thái tốt nhất, hắn cần phải quay lại bờ hồ.
- Ngươi tốt nhất nhanh lên, ta không muốn biến thành quỷ chết ngạt!
Đường Vân Nhi lè lưỡi, nói:
- Nếu người ta chết rồi, vậy thì mỗi ngày sẽ xuất hiện dọa ngươi.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn rời khỏi hồ lô và bay lên trên, đột nhiên hồi tưởng lại tia sáng lúc sắp đi vào hồ lô.
Hắn ngừng lại... Tìm thời gian lại quay về đây.
Thủy áp kinh người nhưng Lăng Hàn vẫn gánh chịu nổi, hơn nữa còn dưới tình huống bị nam châm đè ép, hiện tại hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chủ yếu do thể phách quá mạnh mẽ, cũng quá toàn diện.
Nếu không, cho dù ngươi tu ra thất cốt, nội phủ không chịu nổi áp lực vẫn nổ chết ngươi.
Đi dạo trong hồ một vòng, quả nhiên Lăng Hàn lại nhìn thấy tia sáng.
Hắn vội vàng hướng cái chỗ kia bơi đi.
Mặc dù trong hồ không thể phát huy tốc độ của mình nhưng thực lực mạnh vẫn thuận tiện, chân hắn đạp vào đáy hồ, lập tức bộc phát lực lượng khổng lồ, thôi động hắn tiến lên, hắn như một con cá lao nhanh.
Dưới đáy hồ không có sinh linh, nơi này có thể nghiền chết tất cả Tầm Bí cảnh.
Sau khi Lăng Hàn tiếp cận, tia sáng càng lúc càng lớn, dần dần xuất hiện diện mạo chân chính.
Lăng Hàn kinh ngạc, đó là một tòa cung điện!
Dưới đáy Hàn Thủy hồ, đó là một tòa cung điện?
Hắn nhanh chóng tới gần, chỉ thấy tòa cung điện bị màn sáng bao phủ, hắn thử đưa tay chạm vào, hắn kinh ngạc phát hiện, màn sáng giống như bùn đất, tay của hắn xuyên qua dễ dàng.
Lòng hiếu kỳ của Lăng Hàn quá lớn, hắn không do dự tiến vào trong.
Sau khi bước vào nơi này, hắn có cảm giác nhẹ nhõm.
Thủy áp biến mất.
A, nơi này là khu đất trống trải, căn bản không có một giọt nước nào.
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn biết thủy áp đáng sợ cỡ nào, hắn có thể tùy ý xuyên qua màn sáng, tại sao thủy áp lại không xuất hiện?
Việc này quá mâu thuẫn.
- A, nín chết bảo bảo!
Đường Vân Nhi rời khỏi hồ lô, lúc này thở hổn hển.
Sau khi tiến vào không gian bên ngoài, Dưỡng Nguyên Hồ Lô cũng bổ sung không khí, cũng làm cho tiểu la lỵ biết mình “đã” rời khỏi đáy hồ.
- A?
Nàng nhìn chung quanh và cảm thấy quái lạ, bởi vì bốn phía là đại dương mênh mông, phía trước là một cung điện to lớn, nàng không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.
- Lăng Hàn, ngươi lừa gạt người ta đến nơi nào?
Lăng Hàn gõ nhẹ đầu nàng, nói:
- Không ai lừa bán ngươi.
- Mới là lạ.
Tiểu la lỵ nói thầm.
Đã tới, cho dù thế nào cũng phải đi xem một chút.
Hiện tại bọn họ đang đứng trước quảng trường lớn, từng khối gạch đá giống như bạch ngọc, sáng đến mức có thể soi gương, hơn nữa có thể dùng làm tấm gương.
Đường Vân Nhi đi một bước, kém chút trượt chân, lập tức làm nàng hứng thú, bắt đầu trượt băng tiến lên.
- Tới chơi đi!
Nàng cười khách khách.
Cho dù tiểu quỷ giảo hoạt cỡ nào, chung quy vẫn là đứa bé.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn đi về hướng cửa cung.
Một bước, hai bước, ba bước, sau khi đi vài bước, Lăng Hàn hoảng sợ dừng lại, bởi vì hắn không thể tiếp cận cửa cung.
Hắn lại quay đầu nhìn xem, phát hiện chính mình không tiến lên nửa bước.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào chân mình, sau đó lại đi, một bước, hai bước, ba bước, bước chân bình thường, hắn quay đầu nhìn ra phía sau, mình vẫn chưa đi bước nào.
Không phải tiểu la lỵ đang trượt băng sao?
Chờ chút.
Lăng Hàn đi dọc ra ngoài cung điện, quả nhiên, hắn lập tức cảm thấy thị giác biến hóa.
A, chỉ có đi lòng vong, không thể tiếp cận?
Lăng Hàn đi vòng quanh cung điện một vòng, cho dù hắn đi vào hướng nào của cung điện, hắn không thể tiến thêm bước nào.
Hắn nghĩ nghĩ, đi tới thẳng tới vị trí cửa cung, quyết định dừng lại ở nơi này.
- Lăng Hàn, nơi này thật kỳ quái.
Tiểu la lỵ nói:
- Tuyệt đối là bị bày trận pháp, nó thật cao minh, ta không thể nhìn thấy một tia vết tích nào.
Lăng Hàn biểu thị đồng ý, hắn mở nhãn thuật quan sát, hắn không nhìn thấy vết tích trận pháp.
Chỉ có thể nói, người bố trí trận pháp này thật cao minh.
Đã như vậy, Lăng Hàn quyết định dùng man lực xông lên.
Cùng lắm thì lãng phí một chút thời gian, nếu trong đó có cơ duyên kinh người, hắn nhìn thấy quảng trường rất kỳ quái,
Hắn bắt đầu đi nhưng nếu lấy tiểu la lỵ làm tham chiếu, hắn không di động nửa bước.
Phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, cũng giống như thế, chỉ có thể nhìn thấy thân thể hắn đang run rẩy nhưng vị trí lại không có biến hóa.
Lăng Hàn ngừng lại, Chỉ Xích Thiên Nhai phụ tải quá lớn, hắn không thể chịu nổi mấy lần.
Hắn dùng bước chân bình thường tiến lên, ánh mắt sắc sảo.
Nửa ngày sau, Đường Vân Nhi hô đói bụng.
Lăng Hàn ném đồ ăn cho nàng hâm nóng, tiểu nha đầu hết sức bất mãn, phàn nàn Lăng Hàn ngược đãi nhi đồng.
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, hắn bắt đầu thí nghiệm.
Lăng Hàn vội vàng phấn chấn, năng lượng hủy diệt tăng lên.
Tinh thần lực của hắn đã gần hao hết, lại không thể đánh phá nam châm, hắn thật sự không có biện pháp.
Thậm chí, hắn hiện tại đã vượt qua siêu phụ tải, cũng cảm thấy đầu đau như nứt ra.
Nới lỏng, nới lỏng, nới lỏng, Lăng Hàn dùng sức giãy giụa, hắn cũng đứng lên, hai khối nam châm hợp lại với nhau nhưng bây giờ lại dùng lực kéo một cái, hắn phát hiện nam châm tách ra dễ dàng.
Bởi vì bị năng lượng hủy diệt phá hủy kết cấu nghiêm trọng, từ lực sẽ không mạnh.
Lăng Hàn đỡ không nổi, hắn vội vàng tiến vào trong Dưỡng Nguyên Hồ Lô, trong nháy mắt đi vào, hắn nhìn thấy nơi xa có một tia sáng.
Tại sao sâu dưới đáy hồ lại có tia sáng.
Mang theo một suy nghĩ mơ hồ, Lăng Hàn tiến vào trong hồ lô liền lập tức ngất đi, trong mơ hồ, hắn nghe thấy Đường Vân Nhi đang gọi, thối Lăng Hàn, tại sao ngươi thảm như vậy, ngươi không được ngất đi, bằng không ai nấu cơm cho ta ăn...
Đứa trẻ chết dầm này, chỉ biết ăn, trở về nhất định trừng trị nàng.
Cuối cùng hắn đã hôn mê bất tỉnh.
Không biết hắn ngủ trong bao lâu, Lăng Hàn có cảm giác buồn bực và tỉnh lại.
- Lăng Hàn, ngươi đang giở trò quỷ gì thế!
Đường Vân Nhi nhe răng, nói:
- Ngươi nghĩ quẩn nhảy hồ, có quan hệ gì với ta, tại sao mang theo ta nhảy vào hồ?
Nàng đã đi ra ngoài một lần, lại kém chút bị thủy áp ép thành thịt nát, may mắn trên người nàng còn có bí bảo, kịp thời phát huy tác dụng, từ đó nàng mới có thể trốn vào trong hồ lô.
Mặc dù không gian trong hồ lô không nhỏ nhưng không thể chịu nổi hai người hô hấp hiện tại lượng không khí càng ngày càng thấp.
Nàng còn không biết tiết kiệm, ấm ức, Lăng Hàn ngất lại không biết, đã tiêu hao rất nhiều không khí.
Lăng Hàn cười đê tiện, nói:
- Đừng nóng vội, ta cũng khôi phục rất nhiều, cũng dẫn ngươi ra ngoài.
Thể phách của hắn rất kinh người, chỉ cần ngủ một giấc, ngoại thương đã khôi phục bảy tám phần, niệm lực cũng khôi phục một chút nhưng muốn trở về trạng thái tốt nhất, hắn cần phải quay lại bờ hồ.
- Ngươi tốt nhất nhanh lên, ta không muốn biến thành quỷ chết ngạt!
Đường Vân Nhi lè lưỡi, nói:
- Nếu người ta chết rồi, vậy thì mỗi ngày sẽ xuất hiện dọa ngươi.
Lăng Hàn cười ha ha, hắn rời khỏi hồ lô và bay lên trên, đột nhiên hồi tưởng lại tia sáng lúc sắp đi vào hồ lô.
Hắn ngừng lại... Tìm thời gian lại quay về đây.
Thủy áp kinh người nhưng Lăng Hàn vẫn gánh chịu nổi, hơn nữa còn dưới tình huống bị nam châm đè ép, hiện tại hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chủ yếu do thể phách quá mạnh mẽ, cũng quá toàn diện.
Nếu không, cho dù ngươi tu ra thất cốt, nội phủ không chịu nổi áp lực vẫn nổ chết ngươi.
Đi dạo trong hồ một vòng, quả nhiên Lăng Hàn lại nhìn thấy tia sáng.
Hắn vội vàng hướng cái chỗ kia bơi đi.
Mặc dù trong hồ không thể phát huy tốc độ của mình nhưng thực lực mạnh vẫn thuận tiện, chân hắn đạp vào đáy hồ, lập tức bộc phát lực lượng khổng lồ, thôi động hắn tiến lên, hắn như một con cá lao nhanh.
Dưới đáy hồ không có sinh linh, nơi này có thể nghiền chết tất cả Tầm Bí cảnh.
Sau khi Lăng Hàn tiếp cận, tia sáng càng lúc càng lớn, dần dần xuất hiện diện mạo chân chính.
Lăng Hàn kinh ngạc, đó là một tòa cung điện!
Dưới đáy Hàn Thủy hồ, đó là một tòa cung điện?
Hắn nhanh chóng tới gần, chỉ thấy tòa cung điện bị màn sáng bao phủ, hắn thử đưa tay chạm vào, hắn kinh ngạc phát hiện, màn sáng giống như bùn đất, tay của hắn xuyên qua dễ dàng.
Lòng hiếu kỳ của Lăng Hàn quá lớn, hắn không do dự tiến vào trong.
Sau khi bước vào nơi này, hắn có cảm giác nhẹ nhõm.
Thủy áp biến mất.
A, nơi này là khu đất trống trải, căn bản không có một giọt nước nào.
Lăng Hàn kinh ngạc, hắn biết thủy áp đáng sợ cỡ nào, hắn có thể tùy ý xuyên qua màn sáng, tại sao thủy áp lại không xuất hiện?
Việc này quá mâu thuẫn.
- A, nín chết bảo bảo!
Đường Vân Nhi rời khỏi hồ lô, lúc này thở hổn hển.
Sau khi tiến vào không gian bên ngoài, Dưỡng Nguyên Hồ Lô cũng bổ sung không khí, cũng làm cho tiểu la lỵ biết mình “đã” rời khỏi đáy hồ.
- A?
Nàng nhìn chung quanh và cảm thấy quái lạ, bởi vì bốn phía là đại dương mênh mông, phía trước là một cung điện to lớn, nàng không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.
- Lăng Hàn, ngươi lừa gạt người ta đến nơi nào?
Lăng Hàn gõ nhẹ đầu nàng, nói:
- Không ai lừa bán ngươi.
- Mới là lạ.
Tiểu la lỵ nói thầm.
Đã tới, cho dù thế nào cũng phải đi xem một chút.
Hiện tại bọn họ đang đứng trước quảng trường lớn, từng khối gạch đá giống như bạch ngọc, sáng đến mức có thể soi gương, hơn nữa có thể dùng làm tấm gương.
Đường Vân Nhi đi một bước, kém chút trượt chân, lập tức làm nàng hứng thú, bắt đầu trượt băng tiến lên.
- Tới chơi đi!
Nàng cười khách khách.
Cho dù tiểu quỷ giảo hoạt cỡ nào, chung quy vẫn là đứa bé.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn đi về hướng cửa cung.
Một bước, hai bước, ba bước, sau khi đi vài bước, Lăng Hàn hoảng sợ dừng lại, bởi vì hắn không thể tiếp cận cửa cung.
Hắn lại quay đầu nhìn xem, phát hiện chính mình không tiến lên nửa bước.
Đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào chân mình, sau đó lại đi, một bước, hai bước, ba bước, bước chân bình thường, hắn quay đầu nhìn ra phía sau, mình vẫn chưa đi bước nào.
Không phải tiểu la lỵ đang trượt băng sao?
Chờ chút.
Lăng Hàn đi dọc ra ngoài cung điện, quả nhiên, hắn lập tức cảm thấy thị giác biến hóa.
A, chỉ có đi lòng vong, không thể tiếp cận?
Lăng Hàn đi vòng quanh cung điện một vòng, cho dù hắn đi vào hướng nào của cung điện, hắn không thể tiến thêm bước nào.
Hắn nghĩ nghĩ, đi tới thẳng tới vị trí cửa cung, quyết định dừng lại ở nơi này.
- Lăng Hàn, nơi này thật kỳ quái.
Tiểu la lỵ nói:
- Tuyệt đối là bị bày trận pháp, nó thật cao minh, ta không thể nhìn thấy một tia vết tích nào.
Lăng Hàn biểu thị đồng ý, hắn mở nhãn thuật quan sát, hắn không nhìn thấy vết tích trận pháp.
Chỉ có thể nói, người bố trí trận pháp này thật cao minh.
Đã như vậy, Lăng Hàn quyết định dùng man lực xông lên.
Cùng lắm thì lãng phí một chút thời gian, nếu trong đó có cơ duyên kinh người, hắn nhìn thấy quảng trường rất kỳ quái,
Hắn bắt đầu đi nhưng nếu lấy tiểu la lỵ làm tham chiếu, hắn không di động nửa bước.
Phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, cũng giống như thế, chỉ có thể nhìn thấy thân thể hắn đang run rẩy nhưng vị trí lại không có biến hóa.
Lăng Hàn ngừng lại, Chỉ Xích Thiên Nhai phụ tải quá lớn, hắn không thể chịu nổi mấy lần.
Hắn dùng bước chân bình thường tiến lên, ánh mắt sắc sảo.
Nửa ngày sau, Đường Vân Nhi hô đói bụng.
Lăng Hàn ném đồ ăn cho nàng hâm nóng, tiểu nha đầu hết sức bất mãn, phàn nàn Lăng Hàn ngược đãi nhi đồng.
Lăng Hàn cảm thấy kỳ quái, hắn bắt đầu thí nghiệm.