Lăng Hàn hỏi.
- Đan sư Thiên Cấp được truyền thừa của Thập Nhị Cung, biết tăm tích của một Thần tàng, cái này có tính là chuyện lớn không?
Ân Hồng hỏi.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Chuyện cười này thực không buồn cười một chút nào.
- Vậy nói đại sự phát sinh ở Trung Châu đi.
Ân Hồng nghiêm nghị nói.
- Hơn một tháng trước, Trung Châu có một bí cảnh mở ra, rất nhiều người được chỗ tốt, cũng có rất nhiều tân nhân xưa nay chưa từng nghe nói đột nhiên xông ra, một tiếng hót lên làm kinh người.
- Há, bí cảnh gì?
Lăng Hàn thuận miệng hỏi, còn thiên tài gì đó, hắn thật không để ở trong lòng, đánh nhau cùng cấp hắn tự tin không thua bất cứ ai.
- Thiên Chi Lôi Thai!
Ân Hồng nói.
- Đó là bí cảnh gì?
Lăng Hàn lại chưa từng nghe nói.
- Trời cao sẽ chọn ra một đám người tiến vào bí cảnh, chia làm mười tám tổ, xông qua tầng tầng cửa ải, cuối cùng các đội ngũ tiến hành tử chiến, một phương sống sót sẽ được khen thưởng kinh người, trực tiếp tăng tu vi của ngươi lên hai, ba cảnh giới lớn cũng có khả năng.
Ân Hồng nói.
Lăng Hàn kinh ngạc, lợi hại như vậy, trực tiếp tăng lên hai, ba cảnh giới lớn? Nhưng hắn lập tức lắc đầu, thiên tài chân chính hẳn không thể một lần là xong, bởi vì cần đánh bóng cảnh giới, học cấp tốc căn cơ bất ổn, dù cho vẫn không ảnh hưởng cảnh giới tăng lên, nhưng ở trong cùng cảnh giới liền không hẳn có thể xưng là cao thủ.
- Sẽ có mấy người từ trong bí cảnh lấy ra nhiều vật tốt, lần này đi tổng bộ Linh Bảo Các, khẳng định có người cầm bảo vật không dùng ra đấu giá.
Ân Hồng lại nói.
Lúc này Lăng Hàn mới lộ ra vẻ hứng thú, gật đầu nói:
- Vậy thì phải đi xem thử.
- Nghe nói lần này có vài người mới rất mạnh, ta lo lắng bị phân bộ vực khác đào đi, đến thời điểm đó ở khâu tỷ thí võ đạo, chúng ta sẽ không chiếm được thượng phong.
Ân Hồng lo lắng nói.
- Há, còn mạnh hơn Toàn Nhi?
Lăng Hàn hơi kinh ngạc, sau khi thần thức của Chư Toàn Nhi khôi phục, liền tiến cảnh mãnh liệt, một là nghênh đón kỳ bạo phát, hai là Lăng Hàn cho nàng rất nhiều đan dược, còn có thịt Đại Yêu, linh dịch,… cảnh giới tăng lên muốn không nhanh cũng không được.
Sắc mặt của Ân Hồng nghiêm túc gật gù, nói:
- Rất mạnh, đều là Sinh Hoa Cảnh, thậm chí có hai tên bước vào Sinh Hoa Cảnh cấp cao, có tư cách khiêu chiến Thiên hạ đệ nhị kiếm cùng vương giả trong thiên tài.
Có thể sánh vai với Yêu Hồi Nguyệt?
Lúc này Lăng Hàn mới bay lên vẻ thận trọng, đánh nhau cùng cấp, hắn có lòng tin thắng Yêu Hồi Nguyệt, nhưng nếu như song phương chênh lệch bốn năm cảnh giới nhỏ, vậy thì không nói được rồi, dù sao Yêu Hồi Nguyệt không chỉ là siêu cấp thiên tài, hơn nữa còn xuất thân thượng cổ đại tông, có rất nhiều thủ đoạn mạnh mẽ.
Tuy trước đó bọn họ chiến qua một lần, nhưng một là Lăng Hàn dùng Lôi Đình Chiến Giáp, hai là Yêu Hồi Nguyệt giới hạn ở ba chiêu, kết quả chiêu thứ ba toàn lực ứng phó, nhưng vừa vặn là Huyền Diệu Tam Thiên, mới bị hắn phá giải.
Bởi vậy, trận chiến đó tuyệt đối không phải thực lực chân chính của Yêu Hồi Nguyệt.
- Những người mới kia là ai?
Lăng Hàn hỏi.
- Hạ Vũ Nhâm, Quý Văn Sơn, Phí Hoành, Ngũ Hoa Vân, Lang Vô Tâm...
Ân Hồng vặn lấy ngón tay đếm, thực sự là rõ như lòng bàn tay.
Lăng Hàn nhíu mày nói:
- Những người này đều là Sinh Hoa Cảnh?
- Phải!
- Đều không đầy ba mươi tuổi?
- Phải!
Lăng Hàn khiếp sợ, một đời này thật quá mạnh, ở đời trước của hắn, phỏng chừng chỉ có hắn và mấy người Kiếm Đế đột phá Sinh Hoa Cảnh trước ba mươi tuổi, rất ít. Nhưng đời này, vô số thiên tài như nấm sau mưa xuất hiện.
Không đúng, không phải thiên tài đời này mạnh hơn, mà là hoàn cảnh võ đạo đời này quá tốt, các loại bí cảnh mở ra, để người ta có thể cấp tốc tăng tu vi, còn có thiên địa linh khí biến hóa, để rất nhiều thiên tài địa bảo xuất hiện, làm cho toàn bộ võ đạo gia tốc phát triển.
Ở trên cơ sở này, thiên tài dĩ nhiên càng nhiều hơn, cũng càng mạnh hơn.
Hắn không khỏi lộ ra nụ cười, có thể giao chiến với vô số thiên tài, đối với mài giũa sức chiến đấu của hắn tự nhiên có chỗ tốt cực lớn. Hơn nữa, luôn giẫm a miêu a cẩu thật không có ý gì.
- Thật muốn chiến với những người này một trận!
Lăng Hàn thong thả nói.
- Ha, ta dám khẳng định, những người kia chắc chắn sẽ bị mấy vực khác mời chào, tham gia Linh Bảo Các tỷ thí lần này, vì lẽ đó ngươi có cơ hội.
Ân Hồng nói.
Lăng Hàn cười hì hì:
- Ta chỉ đáp ứng ngươi tham gia tỷ thí đan đạo, muốn ta tham gia tỷ thí võ đạo, được, thêm tiền!
- Này này này, là tự ngươi nói muốn tìm bọn họ đánh, bổn cô nương đang tạo cho ngươi cơ hội nha!
Ân Hồng lườm một cái.
- Chưa từng thấy người như ngươi, ân đền oán trả, trong mắt chỉ có tiền.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Không hổ là thương nhân, rõ ràng là sự tình chiếm tiện nghi, nhưng nói như lỗ vốn vậy. Được rồi, tùy ý ngươi, muốn ta ra tay, liền để ta nhìn 'thành ý' của ngươi một chút.
Ân Hồng cắn răng nói:
- Mười vạn Nguyên Tinh Nhị Tinh đủ không?
- Nguyên Tinh Nhị Tinh? Bản thiếu không thu loại đồ bỏ đi kia!
Lăng Hàn khinh bỉ nói, hắn đã bước vào Sinh Hoa Cảnh, cho hắn Nguyên Tinh Nhị Tinh hầu như không có tác dụng gì.
- Một ngàn Nguyên Tinh Tam Tinh!
Ân Hồng vỗ bàn, thật giống như cắt khối thịt, trên mặt đều là vẻ đau lòng.
- Nữu Nữu, ngươi xem ta giống ăn mày sao?
Lăng Hàn quay đầu hỏi Hổ Nữu.
- Không giống!
Hổ Nữu tự nhiên là ở trên một trận tuyến.
- Toàn Nhi nàng nói xem?
Hắn lại nhìn về phía Chư Toàn Nhi.
- Hàn ca ca đương nhiên không phải!
Chư Toàn Nhi lập tức nói.
Lăng Hàn lại nhìn về phía Hách Liên Tầm Tuyết, không chờ hắn hỏi, vị công chúa Hải tộc này liền nói:
- Lăng Hàn không phải ăn mày!
Tốt, biết cướp đáp, thông minh tăng lên không ít.
Lăng Hàn xoay đầu lại nói:
- Ngươi xem, mọi người đều nói ta không giống ăn mày, nhưng sao ngươi lại dùng phương thức ăn mày nói chuyện với ta, cái này không phải khinh bỉ ta sao?
Ân Hồng chỉ muốn đánh người, ngươi xem một chút ai dùng một ngàn Nguyên Tinh Tam Tinh cho ăn mày? Nàng là con gái của Linh Bảo Các phân Các chủ, tự nhiên là thương nhân trời sinh, lập tức vô lại nói:
- Chỉ một ngàn, thêm không có, mạng thì có một, nếu không, ngươi ngủ với ta một đêm. Lấy thân phận của ta, ngủ một lần làm sao cũng thu một ngàn Nguyên Tinh Tam Tinh a, ngươi ngủ mấy lần còn thâm vốn của ta nha!
Lăng Hàn bại lui, gặp phải loại nữ lưu manh này, hắn thật sự rất bất đắc dĩ. Hắn thở dài nói:
- Ngươi lưu manh như vậy, người trong nhà của ngươi biết không?
- Lão nương ngực lớn, lưu manh thì lại làm sao?
Ân Hồng rất phách lối nói.
- Nếu như ông trời không hài lòng, hàng một đạo thiên lôi xuống thu ta đi!
Ầm!
Nàng vừa nói xong, lập tức có một tiếng vang thật lớn truyền đến, như lôi minh, kinh hãi đến hai con Yêu Mã kinh hoàng cất vó, để xe ngựa lắc lư một trận.
Sắc mặt của Ân Hồng trắng bệch, trên đầu ba thước có Thần linh, nàng sẽ không xui xẻo, thật bị Thần linh nghe được chứ?
- Không đúng, có người đánh nhau!
Lăng Hàn lập tức vọt ra.
---------------