Thời gian tu luyện chênh lệch gấp đôi, này có thể đặt ở cùng một chỗ so sao?
Nói cùng tuổi chiến một trận, vậy thì quá khôi hài.
Sắc mặt của Xích Hoang Cực biến hóa, nhưng cuối cùng vẫn hừ lạnh nói:
- Được, ta cũng không lấy lớn ép nhỏ, giao Thần diễm ra, ta tha cho ngươi lần này, lần sau... nhất định chém không tha!
Bản Nguyên Thần Diễm là hắn tuyệt đối không thể từ bỏ.
- Chuyện cười, kia là chiến lợi phẩm của ta.
Lăng Hàn lạnh nhạt nói.
- Xích Hoang Cực, nếu như lời không phục, ngươi áp chế tu vi, chúng ta đánh nhau cùng cấp, xem ta lại quất bại ngươi một lần như thế nào!
- Hừ, thực lực của ta mạnh hơn ngươi vạn lần ức lần, vì sao phải nhượng cho ngươi?
Xích Hoang Cực cười gằn, không kiêng dè Thạch Hoàng nữa, hung hãn ra tay.
- Làm càn!
Thạch Hoàng khẽ quát một tiếng, âm thanh hoá thành nắm đấm, đập tới Xích Hoang Cực.
Oành!
Xích Hoang Cực bị đánh bay ra ngoài, phốc, cả người huyết nhục mơ hồ, lại không phải đối thủ của Thạch Hoàng.
Vù, quanh người Thạch Hoàng hiện ra bốn viên Tinh Thần.
Tinh Thần Cảnh đại viên mãn! Không, thậm chí có khả năng là Tinh Thần Cực Cảnh, viên Tinh Thần thứ năm là tùy ý có thể hiển hóa hay không.
Không hổ là nhi tử của Thánh Nhân!
Xích Hoang Cực lại nghịch thiên, nhưng giới hạn ở tiểu cực vị, sức chiến đấu bản thân làm sao có thể so với đại viên mãn? Huống chi Thạch Hoàng đồng dạng là Vương giả đỉnh cấp, ngay cả đánh nhau cùng cấp cũng không thua.
- Đáng chết!
Xích Hoang Cực đẫm máu, như phát điên rồi, hắn lấy ra Thánh khí, vù, cổ kính khe khẽ rung lên, ở trong gương ngưng tụ một điểm sáng.
Vèo, quang điểm lập tức hóa thành cột sáng, đánh tới Thạch Hoàng.
- Chỉ ngươi có Thánh khí sao?
Thạch Hoàng khinh thường nói, oanh, quần áo trên người hắn lập tức phát sáng, hình thành phòng ngự mạnh mẽ.
Oành, cột sáng đánh tới, nhưng oanh không phá phòng ngự của Thạch Hoàng.
Phải biết, quần áo này là do Phượng Huyết Chân Kim đánh thành tơ, bị Vân Thạch Thánh Nhân luyện hóa, hòa vào ý chí võ đạo của Thánh Nhân, triệt để kích hoạt đặc tính của vật liệu Thánh cấp, kia là uy năng cỡ nào?
Thánh khí đối Thánh khí, Thạch Hoàng không hề rơi xuống hạ phong một chút nào, thậm chí thành thạo điêu luyện.
- Chẳng muốn bắt nạt ngươi, mau cút!
Thạch Hoàng khiển trách, tương tự là Tinh Thần Cảnh, hắn là đại viên mãn, tương tự là Thánh khí, nhưng đại viên mãn thôi phát ra uy lực tự nhiên càng mạnh hơn.
Đừng nhìn ở trong Sơn Hà Lâm Xích Hoang Cực oai phong lẫm liệt, nhưng buông tay chiến một trận hắn không hẳn là thiên kiêu mạnh mẽ nhất đương đại.
Lại như Lăng Hàn đạt được thứ nhất, nhưng hiện tại lại so một chút, bọn người Bắc Hoàng, Thạch Hoàng, Vô Diện đều có thể trấn áp hắn, dù sao hắn ngay cả Nhật Nguyệt Cực Cảnh vẫn không có tu thành.
Xích Hoang Cực cắn răng, hắn rõ ràng có Thánh khí trong tay, có thể giết bất luận Tinh Thần Cảnh nào, nhưng không làm gì được một Nhật Nguyệt Cảnh nho nhỏ?
Ầm ầm ầm, dưới chân tất cả mọi người truyền ra một đạo chấn động, để mỗi người lảo đảo.
Tình huống thế nào?
Vẫn không chờ mọi người phục hồi tinh thần lại, oành, mặt đất dưới chân bọn họ ầm ầm tan vỡ, tất cả mọi người rơi xuống.
Dưới chân bọn họ hóa thành một vực sâu, hoàn toàn nhìn không thấy đáy!
Biến hóa như thế làm cho tất cả mọi người không hiểu ra sao, Tinh Thần Cảnh nỗ lực bay lên, nhưng bọn họ thình lình phát hiện, quy tắc thiên địa nơi này quá hỗn loạn, không cách nào thuyên chuyển quy tắc của Thần Minh hai giới, chỉ có thể như Nhật Nguyệt Cảnh, Sơn Hà Cảnh, không ngừng rơi xuống.
Chỉ có Hằng Hà Cảnh mới có thể bay lên, nhưng chỉ vẻn vẹn mấy người mà thôi, vẻ mặt của bọn họ cũng thận trọng, đột nhiên xuất hiện biến hóa để bọn họ cũng cảm giác được một tia rung động, không có lập tức ra tay cứu người.
Nếu không, lấy năng lực của bọn họ chí ít có thể cứu một phần mười người.
Oanh, người như hóa thành mũi tên, ở dưới tác dụng của trọng lực, tốc độ càng lúc càng nhanh, đánh về phía địa tâm.
Kinh người chính là, cái hố này sâu vô cùng, bọn họ rơi xuống sắp hết một trăm lần tim đập, nhưng vẫn không có thấy đáy, chỉ có bên tai cuồng phong gào thét, càng lúc càng lớn.
Lúc này, người nắm giữ huyết mạch yêu thú phi hành liền trổ hết tài năng, dồn dập mở ra cánh chim, rất nhanh đã khống chế xu thế rơi xuống, đối kháng trọng lực.
Thiên Phượng Thần Nữ cũng mở ra Phượng Dực, nhưng vì miễn cho ngộ thương người khác, nàng khống chế cánh chim chỉ dài ba trượng, đập cánh bay về phía Lăng Hàn, ôm chặt lấy hắn.
- Ta bay không lên được!
Nàng khiếp sợ nói.
Lăng Hàn gật đầu, trong vực sâu này có lực lượng hấp dẫn khó mà tin nổi, bằng không chỉ là trọng lực, bọn họ không thể trong khoảng thời gian ngắn gia tốc đến mức độ như vậy.
- Trước tiên rơi xuống đất, lực kéo không thể vẫn mạnh như vậy, đến thời điểm đó chúng ta lại bay ra ngoài.
Hắn nói.
- Ừm!
Thiên Phượng Thần Nữ gật đầu, vỗ cánh xuống dưới, nhắm vực sâu bay đi, ngược lại muốn xem xem nó sâu bao nhiêu.
Sau nửa canh giờ, phía trước rốt cục xuất hiện mặt đất, có trụ đá sắc bén nổi lên, phảng phất như chông sắt, mà võ giả hạ xuống trước đám người Lăng Hàn, lại có rất nhiều người bị đâm ở trên trụ đá, xuyên thủng thân thể, dáng dấp cực thảm.
Cũng may đều là Thần linh, chút tổn thương ấy còn không đến mức chết, đều đang ra sức nhổ mình ra.
Hô!
Kình phong gào thét, lao về hang động phía trước, chính là luồng kình phong này hình thành lực lượng hấp kéo mạnh mẽ.
Thiên Phượng Thần Nữ thu hồi hai cánh, nàng và Lăng Hàn nắm lấy một trụ đá, đối kháng lực lượng hấp kéo như vậy.
Lăng Hàn đánh giá nơi này, đây là cửa một hang động, cực kỳ lớn, mà phía trước là một hang động tối tăm rậm rạp, dù cho lấy thị lực của hắn cũng không thể nhìn thấy nơi sâu xa.
Hô, kình phong gào thét, lực đạo vô cùng lớn.
- A…
Có người hét lên kinh ngạc, không thể đối kháng quái phong này hấp kéo, theo gió mà đi, rất nhanh liền biến mất ở trong hang động, sau đó thanh âm im bặt, không còn sót lại chút gì.
Nơi này hắc ám ngay cả tầm mắt cũng có thể nuốt chửng, thị lực không cách nào nhìn xa, căn bản không thấy rõ nơi sâu xa như thế nào.
Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Oành!
Bên người Lăng Hàn, rơi xuống một đồ vật không to bằng bàn tay, nhưng trọng lượng lớn lạ kỳ, tạo nên sóng trùng kích đáng sợ, oành oành oành, loạn thạch ở phụ cận bị đánh nát toàn bộ.
- Mẹ kiếp, suýt chút nữa ngã chết ta!
Một tiểu nhân bò ra, chỉ cao ba tấc, không phải Thạch Hoàng thì ai?