Kế tiếp đơn giản hơn nhiều, Lăng Hàn khắc hai hoa văn lên Hỗn Độn Tiên Đan, hai môn thần thông này triệt để biến thành tiên thuật của hắn.
Hắn so sánh một chút, hắn có năng lượng hủy diệt là trâu bò nhất, chiếm cứ địa bàn lớn nhất, sau đó là Hỗn Độn Thần Lôi và Thiên Đạo hỏa, tuy đồ án Hỗn Độn Thần Lôi đã phủ kín địa bàn của nó, Thiên Đạo hỏa cũng giống như năng lượng hủy diệt, bản thân đồ án cũng không lớn nhưng chiếm cứ diện tích không nhỏ.
Hiển nhiên, đây là nó lưu lại cho mình.
Cho dù là năng lượng hủy diệt hay Thiên Đạo hỏa, chúng đều không trọn vẹn, còn chưa đạt tới độ cao xứng đáng của nó, cho nên chúng chiếm diện tích lớn nhưng đồ vân bản thân lại rất nhỏ.
Bản thân Hỗn Độn Thần Lôi chiếm diện tích rất lớn.
Nói cách khác, nó đã không có không gian tăng lên.
Hỗn Độn Thần Lôi lại mạnh không thể tưởng tượng nổi, có thể tăng lên năm trọng thiên chiến lực cho Lăng Hàn.
Huyễn Cảnh Hắc Mang rất thật sự, chiếm diện tích phương cũng lớn như bản thân nó, nó lại chiếm đồ án nhỏ nhất trong bốn đồ án, nói cách khác, tiềm lực của nó nhỏ nhất, đã không có không gian tăng lên.
Dù là như thế, Lăng Hàn tính toán một chút, cho dù nó chiếm diện tích nhỏ nhất nhưng lại khắc lên mười hai đồ vân trên Tiên Đan của Lăng Hàn
Bởi vậy có thể thấy được, kỳ thật Huyễn Cảnh Hắc Mang cũng phi thường trâu bò, nó chỉ yếu hơn ba quái vật kia mà thôi.
Lăng Hàn đứng dậy, hắn vươn tay ra, một đạo lôi đình xuất hiện và bắt đầu khởi động mảnh vỡ ký hiệu khủng bố.
Hỗn Độn Thần Lôi!
Sau khi đánh ra một kích, Lăng Hàn xuất kích liên tục, Hỗn Độn Thần Lôi đánh ra không ngừng, đồ vân trên Hỗn Độn Tiên Đan lại tối đi một ít.
Sau khi đánh ra mười hai thần lôi, đồ vân tựu đã không tỏa sáng, Lăng Hàn cũng không có biện pháp đánh ra Hỗn Độn Thần Lôi thứ mười ba.
Hắn tươi cười, số lần vận dụng Hỗn Độn Thần Lôi của hắn đã tăng nhiều, như vậy sức bật của hắn sẽ càng lớn.
- Hiện tại ta chỉ có bốn đồ vân, từ không gian còn thừa trên Tiên Đan, ta đã đi được một nửa của Sinh Đan hậu kỳ.
- Được Tiên Đan gia trì, chiến lực của ta đạt tới hai mươi bảy đến hai mươi tám trọng thiên.
- Tốt!
Ánh mắt Lăng Hàn lóe sáng, hắn đã có thể quét ngang kẻ như Thích Vĩnh Minh, hắn có gặp Đế tử Đế nữ chân chính đi nữa, hắn cũng có thể đánh ngang tay.
- Hiện tại, ta phải tìm bổn nguyên năng lượng tầng thứ cao nhất, ít nhất cũng phải là cấp bậc Thiên Đạo hỏa.
- Nên trở về thôi!
Lăng Hàn quay trở về, hắn cảm thấy khó hiểu khi tên sát thủ Chân Ngã cảnh còn chưa ra tay, chẳng lẽ hắn đã chết ở chỗ này?
Phi thường có khả năng, nơi này quỷ dị lại nguy hiểm, Chân Ngã cảnh có chết cũng không kỳ quái.
Sau mấy tiếng đồng hồ, Lăng Hàn trở lại bờ biển, hắn nhìn thấy có rất nhiều người đã đến, thử dùng các loại biện pháp vượt biển, tất cả đều vô dụng, ngược lại có mấy người bị lực lượng ăn mòn giết chết.
- Ồ, Lăng Hàn, ngươi trở lại!
Trì Đáo gọi hắn lại.
Đừng nhìn hắn bình thường ít nói, đó là bởi vì hắn không quen với ngươi, một khi đã quen thì hắn sẽ nói rất nhiều.
Lăng Hàn cười cười:
- Trì huynh, lát nữa ta sẽ nói chuyện với ngươi sao.
Hắn hít sâu một hơi và quát lớn:
- Thích Vĩnh Minh, cút ra đây nhận lấy cái chết!
Sau khi hắn rống to, nơi này hoàn toàn yên tĩnh.
Tình huống như thế nào, có kẻ dám đứng ra khiêu khích Phật tử?
Thích Vĩnh Minh đang nhắm mắt dưỡng thần, sau khi nghe xong thì cười lạnh, hắn đứng lên và thản nhiên nói:
- Lăng Hàn, ngươi đang nói chuyện hoang đường viển vông sao?
- Ha ha, chỉ là dân đen cũng dám mạnh miệng như vậy.
Liễu Dật Minh cười lạnh.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Các ngươi cùng lên đi, ta sẽ đánh tất cả các ngươi.
Hắn vừa dứt lời, mọi người cười to.
Lăng Hàn rất mạnh, hắn từng là Chú Đỉnh đệ nhất nhân, cho dù là thuộc hạ của Đế tử cũng bị hắn đánh bại, hiện tại mọi người đều là Sinh Đan cảnh, trừ khi ngươi đạt tới Sinh Đan viên mãn, nếu không dựa vào cái gì khiêu chiến Đế tử?
Phật tử chính là Đế tử!
- Lăng Hàn, ngươi thật ngông cuồng!
- Ngươi cũng chỉ có thể hung hăng càn quấy tại Bắc Thiên vực mà thôi, bởi vì người nơi đó quá yếu!
- Chạy đến Tây Thiên vực của chúng ta thì phải biết điều một chút.
Mọi người liên tục châm chọc, bọn họ không có hảo cảm với Lăng Hàn.
Bởi vì thành kiến địa vực đã hình thành, kỳ thị lẫn nhau rất nghiêm trọng.
Thích Vĩnh Minh đứng ra, nói:
- Mặc dù ngươi nắm giữ bí thuật phòng ngự siêu cấp nhưng nói đến chiến lực, ta một tay có thể trấn áp ngươi!
Lăng Hàn lao tới, hắn đánh ra một quyền.
Ầm!
Thích Vĩnh Minh vung chưởng tấn công, nhưng bàn tay của hắn vừa va chạm với nắm đấm, hắn đã bị đánh bay ra ngoài.
Khá tốt, lực lượng nguyên thủy của hắn đạt tới nhị thập bát trọng thiên, thậm chí còn mạnh hơn Lăng Hàn một chút, hắn chỉ ăn thua thiệt khi không dùng bí thuật, cho nên chiến lực của hắn mới không bằng Lăng Hàn và bị đánh bay ra ngoài.
Hắn ổn định thân thể và đứng giữa hư không.
Sau một kích này, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Có ai nghĩ một đấm của Lăng Hàn bá đạo như vậy?
Đôi mắt Trì Mộng Hàm sáng lên, nàng rất xem trọng Lăng Hàn, dù sao Lăng Hàn là người có tư chất tám sao duy nhất nàng gặp được, chỉ cần cảnh giới ngang nhau, hắn tất nhiên sẽ mạnh đến mức khó tưởng tượng nổi.
- Gia hỏa này đã đột phá Sinh Đan hậu kỳ.
Trì Đáo nói ra, -
Ah, đúng là quái vật, vừa mới đột phá Sinh Đan hậu kỳ, chiến lực đã mạnh tới mức này.
Sắc mặt Thích Vĩnh Minh thay đổi, vừa rồi hắn còn nói ngoa, nói một tay có thể trấn áp Lăng Hàn, kết quả thì sao? Người ta xuất một quyền đánh hắn bay đi.
Trận chiến lúc trước cách đây mười ngày, vì sao thực lực Lăng Hàn lại tăng lên mạnh như thế?
- Sinh Đan hậu kỳ!
Hắn vận dụng một môn thần thông Phật tộc, cuối cùng hắn phát hiện Lăng Hàn đã đột phá.
Trời ạ, chỉ mới vào Sinh Đan hậu kỳ, tại sao chiến lực có thể mạnh như vậy?
Ngươi còn là người hay sao?
Lăng Hàn mỉm cười:
- Tư vị một quyền vừa rồi như thế nào?
Nghe nghe lời châm chọc như thế, sắc mặt Thích Vĩnh Minh lúc đỏ lúc trắng, hắn thẹn quá hoá giận và hét lớn một tiếng, sau đầu hắn xuất hiện phật quang, hắn hóa thành Kim Thân La Hán và tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn không sợ, hắn nghênh tiếp chính diện và chọi cứng với đối phương.
Bành! Bành! Bành!
Sau khi đánh hơn mười chiêu, Lăng Hàn không lùi một bước, cũng không lâm vào hạ phong.
Việc này càng làm Thích Vĩnh Minh không dám tin vào mắt mình, trước kia hắn từng giao thủ với Lăng Hàn, biết rõ đối phương yêu nghiệt, có thể lực lượng nguyên thủy không vượt qua nhị thập trọng thiên, hiện tại thì sao?
Nhị thập thất trọng thiên, tiếp cận nhị thập bát trọng thiên, gần như không thua kém gì hắn.
Chỉ tiến thêm một tiểu cảnh giới nhưng lực lượng lại tăng lên nhiều như thế.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Đến, ăn một quyền của ta!
Hắn lại vung quyền tấn công, nhưng thời điểm nắm đấm đánh tới lại có lôi đình sôi trào.
Hỗn Độn Thần Lôi!
Đối mặt với một kích này, ầm, thân thể Thích Vĩnh Minh bị đánh bay ra ngoài, hắn không cách nào chống cự.
Hắn so sánh một chút, hắn có năng lượng hủy diệt là trâu bò nhất, chiếm cứ địa bàn lớn nhất, sau đó là Hỗn Độn Thần Lôi và Thiên Đạo hỏa, tuy đồ án Hỗn Độn Thần Lôi đã phủ kín địa bàn của nó, Thiên Đạo hỏa cũng giống như năng lượng hủy diệt, bản thân đồ án cũng không lớn nhưng chiếm cứ diện tích không nhỏ.
Hiển nhiên, đây là nó lưu lại cho mình.
Cho dù là năng lượng hủy diệt hay Thiên Đạo hỏa, chúng đều không trọn vẹn, còn chưa đạt tới độ cao xứng đáng của nó, cho nên chúng chiếm diện tích lớn nhưng đồ vân bản thân lại rất nhỏ.
Bản thân Hỗn Độn Thần Lôi chiếm diện tích rất lớn.
Nói cách khác, nó đã không có không gian tăng lên.
Hỗn Độn Thần Lôi lại mạnh không thể tưởng tượng nổi, có thể tăng lên năm trọng thiên chiến lực cho Lăng Hàn.
Huyễn Cảnh Hắc Mang rất thật sự, chiếm diện tích phương cũng lớn như bản thân nó, nó lại chiếm đồ án nhỏ nhất trong bốn đồ án, nói cách khác, tiềm lực của nó nhỏ nhất, đã không có không gian tăng lên.
Dù là như thế, Lăng Hàn tính toán một chút, cho dù nó chiếm diện tích nhỏ nhất nhưng lại khắc lên mười hai đồ vân trên Tiên Đan của Lăng Hàn
Bởi vậy có thể thấy được, kỳ thật Huyễn Cảnh Hắc Mang cũng phi thường trâu bò, nó chỉ yếu hơn ba quái vật kia mà thôi.
Lăng Hàn đứng dậy, hắn vươn tay ra, một đạo lôi đình xuất hiện và bắt đầu khởi động mảnh vỡ ký hiệu khủng bố.
Hỗn Độn Thần Lôi!
Sau khi đánh ra một kích, Lăng Hàn xuất kích liên tục, Hỗn Độn Thần Lôi đánh ra không ngừng, đồ vân trên Hỗn Độn Tiên Đan lại tối đi một ít.
Sau khi đánh ra mười hai thần lôi, đồ vân tựu đã không tỏa sáng, Lăng Hàn cũng không có biện pháp đánh ra Hỗn Độn Thần Lôi thứ mười ba.
Hắn tươi cười, số lần vận dụng Hỗn Độn Thần Lôi của hắn đã tăng nhiều, như vậy sức bật của hắn sẽ càng lớn.
- Hiện tại ta chỉ có bốn đồ vân, từ không gian còn thừa trên Tiên Đan, ta đã đi được một nửa của Sinh Đan hậu kỳ.
- Được Tiên Đan gia trì, chiến lực của ta đạt tới hai mươi bảy đến hai mươi tám trọng thiên.
- Tốt!
Ánh mắt Lăng Hàn lóe sáng, hắn đã có thể quét ngang kẻ như Thích Vĩnh Minh, hắn có gặp Đế tử Đế nữ chân chính đi nữa, hắn cũng có thể đánh ngang tay.
- Hiện tại, ta phải tìm bổn nguyên năng lượng tầng thứ cao nhất, ít nhất cũng phải là cấp bậc Thiên Đạo hỏa.
- Nên trở về thôi!
Lăng Hàn quay trở về, hắn cảm thấy khó hiểu khi tên sát thủ Chân Ngã cảnh còn chưa ra tay, chẳng lẽ hắn đã chết ở chỗ này?
Phi thường có khả năng, nơi này quỷ dị lại nguy hiểm, Chân Ngã cảnh có chết cũng không kỳ quái.
Sau mấy tiếng đồng hồ, Lăng Hàn trở lại bờ biển, hắn nhìn thấy có rất nhiều người đã đến, thử dùng các loại biện pháp vượt biển, tất cả đều vô dụng, ngược lại có mấy người bị lực lượng ăn mòn giết chết.
- Ồ, Lăng Hàn, ngươi trở lại!
Trì Đáo gọi hắn lại.
Đừng nhìn hắn bình thường ít nói, đó là bởi vì hắn không quen với ngươi, một khi đã quen thì hắn sẽ nói rất nhiều.
Lăng Hàn cười cười:
- Trì huynh, lát nữa ta sẽ nói chuyện với ngươi sao.
Hắn hít sâu một hơi và quát lớn:
- Thích Vĩnh Minh, cút ra đây nhận lấy cái chết!
Sau khi hắn rống to, nơi này hoàn toàn yên tĩnh.
Tình huống như thế nào, có kẻ dám đứng ra khiêu khích Phật tử?
Thích Vĩnh Minh đang nhắm mắt dưỡng thần, sau khi nghe xong thì cười lạnh, hắn đứng lên và thản nhiên nói:
- Lăng Hàn, ngươi đang nói chuyện hoang đường viển vông sao?
- Ha ha, chỉ là dân đen cũng dám mạnh miệng như vậy.
Liễu Dật Minh cười lạnh.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Các ngươi cùng lên đi, ta sẽ đánh tất cả các ngươi.
Hắn vừa dứt lời, mọi người cười to.
Lăng Hàn rất mạnh, hắn từng là Chú Đỉnh đệ nhất nhân, cho dù là thuộc hạ của Đế tử cũng bị hắn đánh bại, hiện tại mọi người đều là Sinh Đan cảnh, trừ khi ngươi đạt tới Sinh Đan viên mãn, nếu không dựa vào cái gì khiêu chiến Đế tử?
Phật tử chính là Đế tử!
- Lăng Hàn, ngươi thật ngông cuồng!
- Ngươi cũng chỉ có thể hung hăng càn quấy tại Bắc Thiên vực mà thôi, bởi vì người nơi đó quá yếu!
- Chạy đến Tây Thiên vực của chúng ta thì phải biết điều một chút.
Mọi người liên tục châm chọc, bọn họ không có hảo cảm với Lăng Hàn.
Bởi vì thành kiến địa vực đã hình thành, kỳ thị lẫn nhau rất nghiêm trọng.
Thích Vĩnh Minh đứng ra, nói:
- Mặc dù ngươi nắm giữ bí thuật phòng ngự siêu cấp nhưng nói đến chiến lực, ta một tay có thể trấn áp ngươi!
Lăng Hàn lao tới, hắn đánh ra một quyền.
Ầm!
Thích Vĩnh Minh vung chưởng tấn công, nhưng bàn tay của hắn vừa va chạm với nắm đấm, hắn đã bị đánh bay ra ngoài.
Khá tốt, lực lượng nguyên thủy của hắn đạt tới nhị thập bát trọng thiên, thậm chí còn mạnh hơn Lăng Hàn một chút, hắn chỉ ăn thua thiệt khi không dùng bí thuật, cho nên chiến lực của hắn mới không bằng Lăng Hàn và bị đánh bay ra ngoài.
Hắn ổn định thân thể và đứng giữa hư không.
Sau một kích này, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Có ai nghĩ một đấm của Lăng Hàn bá đạo như vậy?
Đôi mắt Trì Mộng Hàm sáng lên, nàng rất xem trọng Lăng Hàn, dù sao Lăng Hàn là người có tư chất tám sao duy nhất nàng gặp được, chỉ cần cảnh giới ngang nhau, hắn tất nhiên sẽ mạnh đến mức khó tưởng tượng nổi.
- Gia hỏa này đã đột phá Sinh Đan hậu kỳ.
Trì Đáo nói ra, -
Ah, đúng là quái vật, vừa mới đột phá Sinh Đan hậu kỳ, chiến lực đã mạnh tới mức này.
Sắc mặt Thích Vĩnh Minh thay đổi, vừa rồi hắn còn nói ngoa, nói một tay có thể trấn áp Lăng Hàn, kết quả thì sao? Người ta xuất một quyền đánh hắn bay đi.
Trận chiến lúc trước cách đây mười ngày, vì sao thực lực Lăng Hàn lại tăng lên mạnh như thế?
- Sinh Đan hậu kỳ!
Hắn vận dụng một môn thần thông Phật tộc, cuối cùng hắn phát hiện Lăng Hàn đã đột phá.
Trời ạ, chỉ mới vào Sinh Đan hậu kỳ, tại sao chiến lực có thể mạnh như vậy?
Ngươi còn là người hay sao?
Lăng Hàn mỉm cười:
- Tư vị một quyền vừa rồi như thế nào?
Nghe nghe lời châm chọc như thế, sắc mặt Thích Vĩnh Minh lúc đỏ lúc trắng, hắn thẹn quá hoá giận và hét lớn một tiếng, sau đầu hắn xuất hiện phật quang, hắn hóa thành Kim Thân La Hán và tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn không sợ, hắn nghênh tiếp chính diện và chọi cứng với đối phương.
Bành! Bành! Bành!
Sau khi đánh hơn mười chiêu, Lăng Hàn không lùi một bước, cũng không lâm vào hạ phong.
Việc này càng làm Thích Vĩnh Minh không dám tin vào mắt mình, trước kia hắn từng giao thủ với Lăng Hàn, biết rõ đối phương yêu nghiệt, có thể lực lượng nguyên thủy không vượt qua nhị thập trọng thiên, hiện tại thì sao?
Nhị thập thất trọng thiên, tiếp cận nhị thập bát trọng thiên, gần như không thua kém gì hắn.
Chỉ tiến thêm một tiểu cảnh giới nhưng lực lượng lại tăng lên nhiều như thế.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Đến, ăn một quyền của ta!
Hắn lại vung quyền tấn công, nhưng thời điểm nắm đấm đánh tới lại có lôi đình sôi trào.
Hỗn Độn Thần Lôi!
Đối mặt với một kích này, ầm, thân thể Thích Vĩnh Minh bị đánh bay ra ngoài, hắn không cách nào chống cự.