Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn căn bản không cần pháp chỉ liền có thể quét ngang Hằng Hà Cảnh, mạnh mẽ quả thực làm cho người ta tuyệt vọng.

Nhưng Lăng Hàn đã lên trời, hiện tại cũng chỉ có đi được tới đâu hay tới đó, tùy cơ ứng biến.

Năm người Đàm Nhất cũng nhìn thấy Lăng Hàn hành động, không khỏi cười nhạo.

- Thật là một ngớ ngẩn, ngay cả chúng ta cũng không dám vượt qua độ cao ngàn trượng, tiểu tử này lại vọng tưởng trực tiếp đi tới hái Thần Quả, thực sự là nước chảy vào đầu.

- Không cần để ý đến hắn!

- Nhất ca, Thần Trúc này cứng cỏi như vậy, căn bản không thể chấn rớt Thần Quả, làm sao bây giờ?

Đàm Nhất trầm ngâm một hồi nói:

- Giá trị của bí cảnh này khả năng vượt xa những Ma Chủ kia phỏng chừng, ta nghĩ, Lục Tổ đại nhân đã thông báo gia tộc, đến thời điểm đó, coi như Lão tổ không tự mình lại, Ngũ Tổ, Tứ Tổ khẳng định sẽ đến... toàn bộ bí cảnh đều là của chúng ta!

- Không sai, đều là của chúng ta!

Bốn người trẻ tuổi khác đều ngạo nhiên nói, coi là chuyện đương nhiên.

Bọn họ nhìn Lăng Hàn, tuy chắc chắc hắn tuyệt đối không thể thành công, nhưng cũng không hề rời đi, ngược lại khoảng cách vạn trượng đối với Hằng Hà Cảnh mà nói chỉ là một hồi công phu, nhìn đối phương thất bại rời đi cũng không muộn.

Lăng Hàn phá không, theo độ cao tăng cường, hắn dần dần cảm giác được áp lực.

Không khí như đao, cực kỳ ác liệt.

Có điều, cái này hoàn toàn không đủ để xúc phạm tới hắn, tốc độ của hắn không giảm, một đường xông lên, rất nhanh đánh vỡ khoảng cách ngàn trượng, còn không ngừng tăng lên.

- Không phải chứ!

Thấy cảnh này, bọn người Xích Hoang Cực kinh ngạc đến ngây người, bọn họ biết thể phách của Lăng Hàn kinh người, nhưng vẫn luôn không có khái niệm thực chất, hiện tại có minh xác rõ ràng, không khỏi dồn dập kinh ngạc.

Bên Đàm Nhất kia, bốn người cũng hai mặt nhìn nhau nói không ra lời, ánh mắt của Đàm Nhất thì sáng ngời, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

Nếu ngươi có thể hái xuống cũng được, vừa vặn làm áo cưới cho hắn!

Đến độ cao tám ngàn trượng, Lăng Hàn cũng cảm giác được vất vả, ngược lại không phải thể phách không cách nào ngang hàng, mà là áp lực nơi này quá lớn, hình thành sức cản mạnh, muốn đi lên một bước cần bỏ ra cái giá khổng lồ.

Hắn miễn cưỡng còn có thể chống đỡ, nhưng đến chín ngàn trượng, hắn làm sao cũng không cách nào lên nữa.

Đây là cực hạn.

Lăng Hàn không cam lòng, Thần Quả chỉ cách ngàn trượng, ở đây có thể nghe được hương vị nồng nặc, để lỗ chân lông toàn thân hắn mở ra, nếu như trực tiếp dùng, hiệu quả này tuyệt đối tốt đến kinh người.

Nhưng làm sao đắc thủ?

Hắn ngừng lại, một chưởng đánh về phía đỉnh trúc, chưởng lực hóa thành Kiếm Khí, ác liệt đến kinh người.

Nhưng không khí nơi này cũng dật động ra lực lượng to lớn không cách nào thừa nhận, Kiếm Khí ra, nhưng ở trong quá trình phi hành bị không ngừng tiêu diệt, tựa như chịu đến ảnh hưởng của Tuế Nguyệt Thiên Thu.

Chỉ là Tuế Nguyệt Thiên Thu là lực lượng thời gian, đây là một loại lực lượng khác, trực tiếp tiêu diệt.

Tia kiếm khí này vẻn vẹn bay ra ba mươi trượng, liền hoàn toàn tiêu tan.

Kém quá xa.

Lăng Hàn lấy Diệt Long Tinh Thần Tiễn bắn, nhưng chỉ để khoảng cách này mở rộng đến bảy mươi trượng. Hắn không có sử dụng Tiễn Thức Chung Cực, nghĩ cho dù có thể bắn ra xa gấp mười lần thì đã làm sao, vẫn không thể đạt đến khoảng cách ngàn trượng.

Còn có biện pháp khác sao?

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, lấy ra kiếm gỗ, đâm tới thân trúc.

Vù!

Mũi kiếm đâm tới trên thân trúc, nhất thời, Thần Trúc có từng viên từng viên phù văn phát quang, chặn lại kiếm gỗ. Phải biết, tuy kiếm gỗ rách rách rưới rưới, nhưng nếu như bị chém trúng, ngay cả Thánh Nhân Ma Chủ cũng phải tao ương.

Không hổ là Thánh liệu!

Kết quả này cũng ở trong dự liệu của Lăng Hàn, dù sao mọi người đều là Thánh liệu, hắn chỉ là muốn thử xem mà thôi.

Hắn đang muốn thu kiếm, chỉ thấy trên kiếm gỗ cũng có từng viên từng viên Ma văn tỏa ra.

Vậy thì kỳ quái, bởi vì hắn căn bản không có lấy nguyên lực kích phát nha.

Kiếm gỗ tự mình thức tỉnh!

Hắn tự nhiên bỏ đi dự định thu hồi kiếm gỗ, mà yên lặng xem.

Ma văn của Kiếm gỗ hoàn toàn thả ra, đồng thời còn lưu chuyển hắc khí đáng sợ, kia đại diện cho quy tắc của Minh Giới, tràn ngập giết chóc, để ánh mắt của Lăng Hàn trở nên đỏ chót, có một loại kích động giết hết thảy thiên hạ.

Hắn vội vã giữ chặt thần thức, khí mạnh hơn cũng chỉ là khí, do người điều khiển, tuyệt không thể ngược lại.

Phốc, kiếm gỗ đâm vào trong thân trúc!

Lăng Hàn đầu tiên là cả kinh, sau đó đại hỉ, vội vã nắm chuôi kiếm dùng sức, muốn chặt đứt Thần Trúc, vậy Thần Quả trên đỉnh dĩ nhiên là thành vật trong túi của hắn. Nhưng mà lúc này hắn mới biết Thánh liệu cứng cỏi cỡ nào, kiếm gỗ thật giống như mọc rễ ở trong thân trúc, hắn căn bản một phần cũng di động không được.

Lúc này Ma Kiếm không phát uy, hắn là căn bản không làm gì được Thần Trúc.

Lăng Hàn sững sờ, cái này có thể làm sao đây, chẳng lẽ hắn còn phải bồi một thanh thần kiếm sao?

Không đúng!

Hắn nhìn chỗ kiếm gỗ đâm vào thân trúc, chỉ thấy cây trúc nguyên bản xanh tươi như bích lại xuất hiện một tia khô vàng. Hắn thổi một hơi qua, bộ phận khô vàng của cây trúc nhất thời hóa thành tro bụi, dật động ở trong không khí.

Cái này!

Trong lòng Lăng Hàn chấn động, thanh kiếm gỗ này thật giống như cũng có lực cắn nuốt, chỉ là nó nuốt không phải kim loại, mà là Cửu Tiết Thần Trúc thuộc Ngũ Hành Chi Mộc.

Cửu Tiết Thần Trúc rung động nhè nhẹ, từng mảng từng mảng lá trúc hạ xuống, nhẹ nhàng, nhưng đây chính là Thánh liệu a, một mảnh lạc diệp cũng ẩn chứa ngay lực phá hoại đáng sợ, Lăng Hàn nào dám để trúng, ở trên không trung không ngừng né tránh.

Tốc độ nuốt chửng của kiếm gỗ thật giống như càng lúc càng nhanh, Lăng Hàn có thể rất rõ ràng nhìn thấy, nơi khô vàng đang khuếch đại, một bên hướng lên, một bên hướng dưới, lan tràn đến cả cây trúc.

Qua đại khái mấy canh giờ, chỉ thấy một trái cây màu xanh từ giữa bầu trời rơi xuống.

Đó là Cửu Tiết Thần Trúc kết ra trái cây, bởi vì cành cây liên tiếp quả cũng bị hút mất tinh hoa, lại không cách nào giữ trái cây được.

Lăng Hàn vội vã ra tay, thần thức bao vây qua, trực tiếp thu vào trong Hắc Tháp.

Lần này, không ai cướp đi được.

Oanh, cả cây Thần Trúc cũng tán loạn, hết thảy thần tính tinh hoa đều bị kiếm gỗ nuốt chửng, đã biến thành mục nát, mà kiếm gỗ lại có một chỗ tổn hại được chữa trị, màu sắc rõ ràng mới lên một chút.


Lăng Hàn kinh ngạc, hỏi Tiểu Tháp:


- Thanh kiếm này có phải cũng là Tiên Khí không?


- Đùa!


Tiểu Tháp phát ra cười gằn, tựa hồ 10 ngàn cái xem thường.


- Nói chuyện cẩn thận sẽ chết sao?


Lăng Hàn uy hiếp.


- Bằng không, Hỗn Độn Nguyên Thạch ngươi cũng đừng hòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK