Mặt mũi của Đế nữ rất lớn.
Dù sao Đế tử không nhiều, Đế tộc vẫn cao cao tại thượng, sẽ không bởi vì ba Đế tử thua mà ngã xuống, hơn nữa, Trì Mộng Hàm còn là một mỹ nữ vưu vật, tuyệt sắc, hơn nữa còn bài danh thứ ba trong tinh không.
Nữ tử đẹp như thế, có ai không nể tình.
Bởi vậy, các thổ dân đều ngồi xuống, nhưng tất cả đều lườm Lăng Hàn, hiện tại cứ áp chế một chút, đợi lát nữa “luận đạo”, nhất định sẽ biết gia hỏa này rất lợi hại.
Lăng Hàn không sao cả, tiếp tục uống trà.
- Móa, trang bức lại tăng lên!
Đại Hắc Cẩu cố ý khoa trương một câu.
- Trang bức không bị đánh, đúng là không có thiên lý!
Tiểu Thanh Long cũng đi tới ngồi xuống bàn, cũng bắt đầu rót trà cho mình.
- Ân, trà ngon!
Hắn rung đùi đắc ý nói ra.
- Trang bức.
Lăng Hàn cười lạnh.
Gia hỏa này chưa bao giờ uống trà nhưng bây giờ lại làm ra dáng vẻ hiểu biết.
Tiểu Thanh Long bị vạch trần, nó bắt đầu thẹn quá hoá giận, nếu không phải đánh không lại Lăng Hàn, nó khẳng định sẽ đánh gia hỏa này thật đau đớn, bởi vì Lăng Hàn luôn phá trang bức của nó.
Bên kia, Trì Mộng Hàm là chủ nhân nên bắt đầu chủ trì yến hội.
Mị lực của nàng rất lớn, cho dù nói một ít việc không trọng điểm cũng làm mọi người gật đầu, tuyệt đối không ai cảm thấy nhàm chán.
Nhưng tiết mục cuối cùng của tiệc tối chính là “luận đạo”, bởi vậy, Trì Mộng Hàm cũng không đi vòng vèo, nàng nhanh chóng kéo chủ để vào việc chính.
- Ha ha, ta chính là Hồ Tự, vị nào luận bàn với ta một chút?
Một người râu ria rậm rạp đi vào đất trống phía trước, nơi này đủ rộng đề chèo chống Sinh Đan cảnh chiến đấu.
Tại Sơn Hải Thiên, mặt đất vô cùng vững chắc, Sinh Đan cảnh có thể tạo thành phá hư có hạn, mà trọng lực khủng bố ảnh hưởng lớn tới tốc độ của võ giả, cho nên, nơi cho Sinh Đan cảnh luận bàn cũng không cần lớn.
Hồ Tự là thổ dân, hắn không dùng bí lực ngăn cản trọng lực nên rất khí phách.
- Ta đến chiếu cố ngươi!
Một người ngoài nhảy ra, hắn không nói hai lời, hai người đã chiến đấu với nhau.
Song phương ngươi tới ta đi, chiến đấu thập phần kịch liệt.
Người có thể tới đây tham gia yến hội, cho dù là người bên ngoài hay thổ dân đều là thiên tài, a miêu a cẩu không có tư cách tham gia.
Nơi này vốn là nơi cho thiên tài đọ sức, những kẻ yếu đến đây làm cái gì?
Chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, ưu thế của thổ dân cũng thể hiện ra ngoài.
Bọn họ đời đời sống ở đây, đã sớm thích ứng trọng lực khủng bố, hơn nữa khí lực cường hoành, lực phòng ngự như trời sinh đã có.
Cho nên, không thể dễ dàng đánh bại bọn họ, đánh lâu dài càng bất lợi, khí lực của bọn họ rất mạnh và lâu dài, cho nên bọn họ cũng giành thắng lợi sau cùng.
Quả nhiên, qua mười phút sau, ưu thế của Hồ Tự thể hiện rõ, hắn đánh bại đối thủ và thổ dân chiến thắng.
Sắc mặt đám người đến từ bên ngoài biến thành khó coi.
Mặc dù mọi người không có xuất động vương bài, mỗi một lần thắng thua đều liên quan đến mặt mũi của song phương, ai thua, chẳng khác nào bị tát vào mặt, việc này rất khó chịu.
- Liễu Minh có thực lực tốp mười thiên võng, không ngờ hắn bại trận nhanh như vậy!
- Không thể lại bảo tốp mười thiên võng đi lên, cho dù có đi lên cũng bại.
- Cần người mạng hơn nữa.
Tinh võng không bao quát hết các thiên tài trẻ tuổi, không chỉ Đế tộc đều không có tiếp nhập tinh võng, có rất nhiều Thánh Địa cũng như thế, bởi vậy cho nên có cá lọt lưới, có người không phải Đế tộc nhưng lại có thực lực vượt qua tốp mười tinh võng.
Một đạo tử Thánh Địa ra tay, hắn nhanh chóng đánh bại Hồ Tự, cũng vãn hồi mặt mũi cho người đến từ bên ngoài.
Nhưng thổ dân lại phái cao thủ xuất hiện, người này dễ dàng đánh bại tên đạo tử.
- Lữ Phong, bài danh thứ mười Sơn Hải Thiên!
Đây là mãnh nhân, tuy không bằng An Tứ Nguyên có thể đánh bại Đế tử, hiện tại cao thủ tốp mười đã xuất hiện, nói rõ đám thổ dân không có ý định chậm rãi tăng cấp độ chiến đấu, chiến đấu trực tiếp tiến vào giai đoạn gay cấn.
Người bên ngoài nhìn nhau, đối phương xuất động cao thủ tốp mười, bên bọn họ cần phải xuất động Đế tử.
- Ta đến đây.
Một nam tử trẻ tuổi nói ra, hắn chắp tay đi ra ngoài.
- Thạch Nguyên Chẩn!
Tất cả mọi người hô lớn, đây chính là Đế tử hàng thật giá thật.
Lăng Hàn nhìn sang, hắn lắc đầu, Thạch Nguyên Chẩn có thực lực sàn sàn với Từ Kiệt, có lẽ hắn sẽ thắng một hai trận nhưng tuyệt đối không thể đánh thắng An Tứ Nguyên.
Quả nhiên, Đế tử ra tay, chiến lực khủng bố, hắn nhanh chóng chiến thắng, kế tiếp, hắn lại đánh ba trận toàn thắng, đám thổ dân lại cảm thấy hoa mắt.
Đế tử rất lợi hại, khó trách có danh tiếng vô địch cùng giai.
Nhưng đám thổ dân vô cùng tự tin, bởi vì ba đại cao thủ của bọn họ hoàn toàn khác biệt, một người mạnh hơn một người.
XÍU...UU!, một người đi ra, hắn có dáng người cao gầy, mặt mũi anh tuấn nhưng vô cùng lạnh lùng.
- An Tứ Nguyên!
- An đại nhân!
Lập tức, đám thổ dân gào thét rất lớn và điên cuồng.
Người đến từ bên ngoài có thế hệ hoàng kim, mà Sơn Hải Thiên cũng có những người như thế, An Tứ Nguyên, Dịch Thiên Hồng, Hoa Hữu Thường đều là thế hệ hoàng kim của bọn họ, nhân số của bọn họ rất ít, chỉ có ba người.
Thạch Nguyên Chẩn nghiêm túc, đây là một kình địch, hắn không có chút phần thắng nào.
Trái lại, An Tứ Nguyên vô cùng thản nhiên, hắn đã đánh bại ba tên Đế tử, cho nên hắn tràn đầy tự tin vào chính mình.
- Mời!
Thạch Nguyên Chẩn ôm quyền nói ra, đối với kình địch, hắn vô cùng nghiêm túc.
An Tứ Nguyên cao ngạo nhưng đối mặt Đế tử cũng phải giữ cấp bậc lễ nghĩa tối thiểu:
- Mời!
Vừa mới nói xong, hai đại thiên tài bắt đầu giao phong kịch liệt.
Oanh! Oanh! Oanh!
Bọn họ đại chiến với nhau, ưu thế cũng phân biệt rõ ràng.
An Tứ Nguyên chiếm thượng phong.
Lực lượng của hắn mạnh hơn, khí lực cường đại, muốn nói có điểm nào chưa đủ thì đó chính là tiên thuật, dù sao không có truyền thừa Đế kinh và Đế thuật, bọn họ không bằng Đế tử ở phương diện này, nhưng Đế kinh không đạt tới cấp bậc Chân Ngã cảnh thì không chiếm ưu thế hơn công pháp Thánh Nhân bao nhiêu.
Lúc này, An Tứ Nguyên hoàn toàn áp chế Thạch Nguyên Chẩn, ưu thế cũng thể hiện rõ ràng.
Qua mấy trăm chiêu, Thạch Nguyên Chẩn chủ động nhận thua, bằng không hắn chỉ ăn thêm đau khổ mà thôi.
Lại bại một Đế tử.
Tính cả ba người Từ Kiệt lúc trước, đã có bốn Đế tử chiến bại, sắc mặt người bên ngoài khó coi.
Quá đả kích sĩ khí.
Trái lại thổ dân rất hãnh diện, bọn họ dương dương đắc ý.
- Vị nào đi ra lãnh giáo?
An Tứ Nguyên nhìn mọi người chung quanh, lần này tổ chức tiệc tối uống trà luận đạo, đương nhiên không có khả năng chỉ có một tên Đế tử.
Còn có người mạnh hơn không?
- Ta đến giáo lĩnh một hai.
Một người trẻ tuổi xuất hiện.
Kim Tằm Đế tộc, Chương Phương.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Gia hỏa này có bảy phần thắng.
- Có bảy phần?
Tiểu Thanh Long kinh ngạc, hắn và Đại Hắc Cẩu đã nhìn rõ thực lực Chương Phương, hắn thắng thế nào?
Dù sao Đế tử không nhiều, Đế tộc vẫn cao cao tại thượng, sẽ không bởi vì ba Đế tử thua mà ngã xuống, hơn nữa, Trì Mộng Hàm còn là một mỹ nữ vưu vật, tuyệt sắc, hơn nữa còn bài danh thứ ba trong tinh không.
Nữ tử đẹp như thế, có ai không nể tình.
Bởi vậy, các thổ dân đều ngồi xuống, nhưng tất cả đều lườm Lăng Hàn, hiện tại cứ áp chế một chút, đợi lát nữa “luận đạo”, nhất định sẽ biết gia hỏa này rất lợi hại.
Lăng Hàn không sao cả, tiếp tục uống trà.
- Móa, trang bức lại tăng lên!
Đại Hắc Cẩu cố ý khoa trương một câu.
- Trang bức không bị đánh, đúng là không có thiên lý!
Tiểu Thanh Long cũng đi tới ngồi xuống bàn, cũng bắt đầu rót trà cho mình.
- Ân, trà ngon!
Hắn rung đùi đắc ý nói ra.
- Trang bức.
Lăng Hàn cười lạnh.
Gia hỏa này chưa bao giờ uống trà nhưng bây giờ lại làm ra dáng vẻ hiểu biết.
Tiểu Thanh Long bị vạch trần, nó bắt đầu thẹn quá hoá giận, nếu không phải đánh không lại Lăng Hàn, nó khẳng định sẽ đánh gia hỏa này thật đau đớn, bởi vì Lăng Hàn luôn phá trang bức của nó.
Bên kia, Trì Mộng Hàm là chủ nhân nên bắt đầu chủ trì yến hội.
Mị lực của nàng rất lớn, cho dù nói một ít việc không trọng điểm cũng làm mọi người gật đầu, tuyệt đối không ai cảm thấy nhàm chán.
Nhưng tiết mục cuối cùng của tiệc tối chính là “luận đạo”, bởi vậy, Trì Mộng Hàm cũng không đi vòng vèo, nàng nhanh chóng kéo chủ để vào việc chính.
- Ha ha, ta chính là Hồ Tự, vị nào luận bàn với ta một chút?
Một người râu ria rậm rạp đi vào đất trống phía trước, nơi này đủ rộng đề chèo chống Sinh Đan cảnh chiến đấu.
Tại Sơn Hải Thiên, mặt đất vô cùng vững chắc, Sinh Đan cảnh có thể tạo thành phá hư có hạn, mà trọng lực khủng bố ảnh hưởng lớn tới tốc độ của võ giả, cho nên, nơi cho Sinh Đan cảnh luận bàn cũng không cần lớn.
Hồ Tự là thổ dân, hắn không dùng bí lực ngăn cản trọng lực nên rất khí phách.
- Ta đến chiếu cố ngươi!
Một người ngoài nhảy ra, hắn không nói hai lời, hai người đã chiến đấu với nhau.
Song phương ngươi tới ta đi, chiến đấu thập phần kịch liệt.
Người có thể tới đây tham gia yến hội, cho dù là người bên ngoài hay thổ dân đều là thiên tài, a miêu a cẩu không có tư cách tham gia.
Nơi này vốn là nơi cho thiên tài đọ sức, những kẻ yếu đến đây làm cái gì?
Chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, ưu thế của thổ dân cũng thể hiện ra ngoài.
Bọn họ đời đời sống ở đây, đã sớm thích ứng trọng lực khủng bố, hơn nữa khí lực cường hoành, lực phòng ngự như trời sinh đã có.
Cho nên, không thể dễ dàng đánh bại bọn họ, đánh lâu dài càng bất lợi, khí lực của bọn họ rất mạnh và lâu dài, cho nên bọn họ cũng giành thắng lợi sau cùng.
Quả nhiên, qua mười phút sau, ưu thế của Hồ Tự thể hiện rõ, hắn đánh bại đối thủ và thổ dân chiến thắng.
Sắc mặt đám người đến từ bên ngoài biến thành khó coi.
Mặc dù mọi người không có xuất động vương bài, mỗi một lần thắng thua đều liên quan đến mặt mũi của song phương, ai thua, chẳng khác nào bị tát vào mặt, việc này rất khó chịu.
- Liễu Minh có thực lực tốp mười thiên võng, không ngờ hắn bại trận nhanh như vậy!
- Không thể lại bảo tốp mười thiên võng đi lên, cho dù có đi lên cũng bại.
- Cần người mạng hơn nữa.
Tinh võng không bao quát hết các thiên tài trẻ tuổi, không chỉ Đế tộc đều không có tiếp nhập tinh võng, có rất nhiều Thánh Địa cũng như thế, bởi vậy cho nên có cá lọt lưới, có người không phải Đế tộc nhưng lại có thực lực vượt qua tốp mười tinh võng.
Một đạo tử Thánh Địa ra tay, hắn nhanh chóng đánh bại Hồ Tự, cũng vãn hồi mặt mũi cho người đến từ bên ngoài.
Nhưng thổ dân lại phái cao thủ xuất hiện, người này dễ dàng đánh bại tên đạo tử.
- Lữ Phong, bài danh thứ mười Sơn Hải Thiên!
Đây là mãnh nhân, tuy không bằng An Tứ Nguyên có thể đánh bại Đế tử, hiện tại cao thủ tốp mười đã xuất hiện, nói rõ đám thổ dân không có ý định chậm rãi tăng cấp độ chiến đấu, chiến đấu trực tiếp tiến vào giai đoạn gay cấn.
Người bên ngoài nhìn nhau, đối phương xuất động cao thủ tốp mười, bên bọn họ cần phải xuất động Đế tử.
- Ta đến đây.
Một nam tử trẻ tuổi nói ra, hắn chắp tay đi ra ngoài.
- Thạch Nguyên Chẩn!
Tất cả mọi người hô lớn, đây chính là Đế tử hàng thật giá thật.
Lăng Hàn nhìn sang, hắn lắc đầu, Thạch Nguyên Chẩn có thực lực sàn sàn với Từ Kiệt, có lẽ hắn sẽ thắng một hai trận nhưng tuyệt đối không thể đánh thắng An Tứ Nguyên.
Quả nhiên, Đế tử ra tay, chiến lực khủng bố, hắn nhanh chóng chiến thắng, kế tiếp, hắn lại đánh ba trận toàn thắng, đám thổ dân lại cảm thấy hoa mắt.
Đế tử rất lợi hại, khó trách có danh tiếng vô địch cùng giai.
Nhưng đám thổ dân vô cùng tự tin, bởi vì ba đại cao thủ của bọn họ hoàn toàn khác biệt, một người mạnh hơn một người.
XÍU...UU!, một người đi ra, hắn có dáng người cao gầy, mặt mũi anh tuấn nhưng vô cùng lạnh lùng.
- An Tứ Nguyên!
- An đại nhân!
Lập tức, đám thổ dân gào thét rất lớn và điên cuồng.
Người đến từ bên ngoài có thế hệ hoàng kim, mà Sơn Hải Thiên cũng có những người như thế, An Tứ Nguyên, Dịch Thiên Hồng, Hoa Hữu Thường đều là thế hệ hoàng kim của bọn họ, nhân số của bọn họ rất ít, chỉ có ba người.
Thạch Nguyên Chẩn nghiêm túc, đây là một kình địch, hắn không có chút phần thắng nào.
Trái lại, An Tứ Nguyên vô cùng thản nhiên, hắn đã đánh bại ba tên Đế tử, cho nên hắn tràn đầy tự tin vào chính mình.
- Mời!
Thạch Nguyên Chẩn ôm quyền nói ra, đối với kình địch, hắn vô cùng nghiêm túc.
An Tứ Nguyên cao ngạo nhưng đối mặt Đế tử cũng phải giữ cấp bậc lễ nghĩa tối thiểu:
- Mời!
Vừa mới nói xong, hai đại thiên tài bắt đầu giao phong kịch liệt.
Oanh! Oanh! Oanh!
Bọn họ đại chiến với nhau, ưu thế cũng phân biệt rõ ràng.
An Tứ Nguyên chiếm thượng phong.
Lực lượng của hắn mạnh hơn, khí lực cường đại, muốn nói có điểm nào chưa đủ thì đó chính là tiên thuật, dù sao không có truyền thừa Đế kinh và Đế thuật, bọn họ không bằng Đế tử ở phương diện này, nhưng Đế kinh không đạt tới cấp bậc Chân Ngã cảnh thì không chiếm ưu thế hơn công pháp Thánh Nhân bao nhiêu.
Lúc này, An Tứ Nguyên hoàn toàn áp chế Thạch Nguyên Chẩn, ưu thế cũng thể hiện rõ ràng.
Qua mấy trăm chiêu, Thạch Nguyên Chẩn chủ động nhận thua, bằng không hắn chỉ ăn thêm đau khổ mà thôi.
Lại bại một Đế tử.
Tính cả ba người Từ Kiệt lúc trước, đã có bốn Đế tử chiến bại, sắc mặt người bên ngoài khó coi.
Quá đả kích sĩ khí.
Trái lại thổ dân rất hãnh diện, bọn họ dương dương đắc ý.
- Vị nào đi ra lãnh giáo?
An Tứ Nguyên nhìn mọi người chung quanh, lần này tổ chức tiệc tối uống trà luận đạo, đương nhiên không có khả năng chỉ có một tên Đế tử.
Còn có người mạnh hơn không?
- Ta đến giáo lĩnh một hai.
Một người trẻ tuổi xuất hiện.
Kim Tằm Đế tộc, Chương Phương.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Gia hỏa này có bảy phần thắng.
- Có bảy phần?
Tiểu Thanh Long kinh ngạc, hắn và Đại Hắc Cẩu đã nhìn rõ thực lực Chương Phương, hắn thắng thế nào?