Lăng Hàn kỳ quái, nếu như tòa tháp này là một Bảo khí, vậy khí linh này cũng quá trí tuệ đi.
- Hàng giả đáng ghét.
Tiểu Tháp truyền đến một tiếng oán giận, nó rất ngạo kiều, không thể tiếp thu Thần khí khác hình tháp.
- Mọi người cẩn thận!
Đỗ An nhắc nhở, tuy nơi này hội tụ tám vị Sơn Hà Cảnh mạnh mẽ nhất, nhưng dù sao cũng còn có hai con ghẻ, một khi hai người này có chuyện, vậy sẽ tai vạ tới toàn bộ đội ngũ.
- Nơi này có đồ vật gì nguy hiểm sao?
Hạ Vô Khuyết đánh ra một đạo nguyên lực, như sóng nước dập dờn.
Cái này không có lực công kích, chỉ là một loại thủ đoạn tra xét, dù sao nơi này hạn chế thần thức, lấy nguyên lực làm tua vòi, có thể phát hiện nơi xa xôi.
- Hả?
Hắn lộ ra vẻ nghiêm nghị, chỉ vào một góc nói.
- Nơi đó có đồ vật.
Mười người thống nhất hành động, bước về phương hướng hắn chỉ, lúc tới gần, đầu tiên là nhìn thấy một bãi máu tươi, sau đó thì nhìn thấy một bộ thi thể bị phân thành sáu đoạn.
- Nhìn dáng dấp thi thể này, hẳn là bị một yêu thú cỡ lớn tập kích, một trảo xẹt qua, không có bất kỳ chống cự gì, thân thể liền bị xé ra.
Đỗ An phán đoán, một bên lấy chút huyết dịch lên nhìn.
- Thời gian tử vong sẽ không vượt qua một nén hương.
- Vậy hẳn là người tiến vào trước.
Thiệu Tư Tư gật đầu nói.
Mười người đều lộ ra vẻ thận trọng, nguy hiểm không biết mới là nguy hiểm nhất.
- Đứng ở chỗ này là không thể vượt ải, đi tới đi.
Bọn họ tiếp tục tiến lên, mới đầu mọi người còn nói chuyện, nhưng dù sao mới vừa quen, giao tình tự nhiên không sâu, rất nhanh liền giảm thiểu, cuối cùng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân yếu ớt.
Cây cột phát sáng, chiếu lên trên người bọn họ, kéo ra cái bóng thật dài, cũng theo bọn họ đi lại mà biến hóa.
Lăng Hàn tẻ nhạt, bắt đầu đếm cái bóng dưới đất chơi, một, hai ba, bốn... chín, mười, mười một.
Chờ chút.
Hắn đột nhiên cả kinh, tại sao có thể có mười một cái bóng? Bọn họ rõ ràng chỉ có mười người, xuất hiện mười một cái bóng... ý nghĩa trong bọn họ bất tri bất giác nhiều hơn một người.
Cái này vừa nghĩ tới liền để hắn tê cả da đầu, trong mười người bọn họ có tám cái là thiên kiêu mạnh mẽ nhất đương đại, nhưng lại bị trà trộn vào một người cũng không phát hiện! Cái này vẫn là Lăng Hàn tẻ nhạt đếm cái bóng mới ý thức tới.
- Ngừng.
Hắn nói.
Đội ngũ dừng lại, tất cả mọi người không rõ, đang đi yên ổn, sao đột nhiên kêu dừng?
- Xảy ra chuyện gì?
Hạ Vô Khuyết không kiên nhẫn nói, kỳ thực hắn rất không muốn đi chung với Lăng Hàn, tuy cái này có thể tiếp xúc gần gũi với Thủy Nhạn Ngọc, nhưng mang theo một người để hắn khó chịu, vậy dĩ nhiên là không có ý nghĩa.
Lăng Hàn khoát tay áo một cái, nếu không phải nơi này cần mười người đồng thời thông qua, hắn thực không thèm để ý tên kia, ánh mắt hắn đảo qua, nhưng hoàn toàn biến sắc.
- Làm sao?
Thủy Nhạn Ngọc vội vàng hỏi.
- Nơi này, nơi này là mười người!
Lăng Hàn có chút khó khăn nói.
- Ha ha, Lăng huynh, có phải ngươi quá sốt sắng không?
Toàn Lập Hiên cười nói, đây là một lời giải thích uyển chuyển, cho Lăng Hàn chút mặt mũi, nếu không hắn nhất định sẽ trực tiếp mắng người, có cái gì ngạc nhiên, không phải mười người, lẽ nào là chín người, mười một người ngươi mới hài lòng?
Hiện tại hắn thật có chút hoài nghi, người như vậy có khả năng thông qua thạch trận sao?
Quái lạ!
Lăng Hàn lại nhìn mặt đất, sắc mặt càng thêm âm trầm nói:
- Các ngươi đếm xem, trên đất có bao nhiêu cái bóng.
- Lăng Hàn, ngươi đủ chưa!
Hạ Vô Khuyết vốn bất mãn với Lăng Hàn, lúc này tự nhiên càng thêm căm tức, trực tiếp rống lên.
Tuy những người khác không nói gì, nhưng vẻ mặt đã nói rõ vấn đề.
- Chờ đã!
Thiệu Tư Tư hoa dung thất sắc nói.
- Các ngươi nhìn cái bóng dưới đất đi!
Nghe nàng cũng nói như vậy, những người khác cuối cùng nghiêm túc nhìn mặt đất, sau đó, sắc mặt của bọn họ biến đổi.
Mười một cái bóng!
Sao có thể có chuyện đó, bọn họ rõ ràng chỉ có mười người mà thôi, vì sao lại xuất hiện mười một cái bóng?
Quái đản.
- Một, hai ba, bốn năm...
Tất cả mọi người đếm thử, nhưng mặc bọn họ đếm mấy lần, bọn họ cũng chỉ có mười người, mà cái bóng dưới đất lại mười một cái.
Lăng Hàn tỉnh táo lại nói:
- Mọi người động thử xem.
Những người khác gật đầu, dồn dập giơ tay, cái bóng dưới đất đương nhiên cũng làm ra động tác tương đồng, Nhưng vấn đề là, mười một cái bóng đều như vậy.
- Từng cái từng cái!
Lăng Hàn trước tiên giơ tay, lúc này, chỉ có một cái bóng động.
Mọi người phân biệt nhấc tay, hai, ba bốn, năm... tám, chín, mười.
Xoạt, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm cái bóng từ đầu tới đuôi vẫn không nhúc nhích qua.
- Giết!
Lăng Hàn lấy ra Tiên Ma Kiếm, nguyên lực phun trào, Thần Kiếm kích hoạt, có từng đạo từng đạo bảo khí buông xuống, mỗi một đạo đều nặng như núi cao, lại có liệt diễm bốc lên, hóa thành hỏa điểu.
Đây là hai loại thần văn trọng lực, hỏa diễm của Lăng Hàn, bị hắn khắc vào Tiên Ma Kiếm, hiện tại đồng thời vận chuyển ra.
Ầm!
Ánh kiếm bắn một lượt, như mưa tên.
Mọi người lập tức nhìn sang, chỉ thấy cái bóng đã biến trở về mười cái, nhưng cái bóng thần bí kia lại không thấy tung tích, nơi nào cũng tìm không được.
Dù người nơi này đều là thiên kiêu tuyệt đỉnh, nhưng hiện tại cũng tê cả da đầu, hồi hộp mãnh liệt.
Ở dưới mí mặt của bọn họ, một cái bóng không cánh mà bay.
Bọn họ đều nhìn rất chặt, nhưng bởi vì trong nháy mắt công kích kia đánh tới sản sinh ra gợn sóng, hơi ảnh hưởng thần thức, xuất hiện một tia khoảng cách, liền mất đi tăm tích của cái bóng kia.
- Đều do ngươi!
Hạ Vô Khuyết chỉ vào Lăng Hàn, trên mặt đều là vẻ trách cứ.
- Nếu không phải ngươi cậy mạnh ra tay, sẽ để đồ vật thần bí kia chạy sao?
Hắn đây là mượn đề tài để nói chuyện của mình, nguyên bản là nhìn Lăng Hàn khó chịu.
Thủy Nhạn Ngọc giận dữ nói:
- Nếu không phải Lăng Hàn nhắc nhở, ngươi căn bản không biết có thêm một cái bóng đang theo dõi chúng ta!
Hạ Vô Khuyết dù sao cũng là thiên kiêu, qua mấy lần đã hết hy vọng với nàng, tự nhiên cũng chém xuống ái mộ trong lòng, nghe vậy chỉ hừ lạnh nói:
- Là một thành viên trong đội, tự nhiên phải lấy đoàn đội làm trọng, người này tự cho là đúng! Nơi này người nào lực công kích không trên hắn, cần hắn ra tay sao? Hiện tại chỉ là để cái bóng thần bí kia chạy.
Lăng Hàn cũng giận nói:
- Sau khi đi ra ngoài, sẽ đánh chết ngươi!
---------------