Khốn kiếp.
Lăng Hàn vội vàng hạ xuống, hắn thu hồi Hỗn Độn Cực Lôi tháp và phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, hắn tìm kiếm nơi tránh né.
Nhưng nơi này đều là sa mạc, hắn ẩn thân nơi nào?
Tốc độ của hắn nhanh nhưng không vượt qua Chú Đỉnh, thậm chí có thể so sánh với Sinh Đan sơ kỳ, nhưng ba đầu ngốc ưng kia lại là tồn tại Sinh Đan trung kỳ thậm chí hậu kỳ, tốc độ còn nhanh hơn hắn, mặc dù cũng không nhanh hơn bao nhiêu.
Khoảng cách của hai bên đang rút ngắn.
Lăng Hàn nhíu mày, chẳng lẽ hắn phải vận dụng Thiên Đạo Hỏa hay sao?
Chính vào lúc này, đột nhiên hai mắt hắn tỏa sáng.
Tại nơi rất xa xuất hiện một sơn cốc.
Rất tốt, Lăng Hàn tăng tốc bước chân và lao vào sơn cốc.
Sau mấy ngày, hắn đã tiếp cận sơn cốc, hắn kinh ngạc phát hiện, đang có bảy người lao vào sơn cốc.
Khi thấy Lăng Hàn, bảy người kia đều sững sờ, sau đó cũng nhìn thấy ba đầu ngốc ưng, ai cũng mắng một tiếng, sau đó liền quay người chạy vào trong sơn cốc.
Lăng Hàn cũng tiến vào sơn cốc, hắn lập tức phát hiện, vẻ mặt bảy người kia không tốt.
Làm gì, ta chọc giận các ngươi rồi?
Nhưng bây giờ sự chú ý của mọi người đều đặt lên thân ba con ngốc ưng, Lăng Hàn kinh ngạc chính là, ba đầu ngốc ưng kia vô cùng kiêng kỵ sơn cốc, chúng xoay quanh sơn cốc nhưng không con nào đáp xuống.
Qua thật lâu, ba đầu ngốc ưng vỗ cánh rời đi, dường như từ bỏ ý định săn thức ăn.
- Tiểu tử, ngươi làm trễ nải thời gian của chúng ta lâu như vậy, ngươi bồi thường chúng ta như thế nào?
Trong bảy người, một tên nam tử áo xanh nói.
Lăng Hàn giang tay ra:
- Mạo hiểm trong di tích cổ, đây không phải chuyện bình thường sao? Tốt, ta có thể nói xin lỗi các vị.
- Xin lỗi?
Nam tử áo xanh hừ một tiếng, nói:
- Xin lỗi có làm được gì, có thể đổi lại thời gian ta lãng phí hay sao?
Sách, nhất định phải như thế hùng hổ dọa người sao?
Lăng Hàn xiết chặt ngón tay, xem ra tên này thích ăn đòn.
- Thế nào, ngươi còn muốn đánh nhau hay sao?
Nam tử áo xanh cười lạnh, bọn họ có bảy người, đều là tu vi Chú Đỉnh, người mạnh nhất lại là Tứ Đỉnh, thực lực đủ để đứng trong ngàn vị trí đầu trên tinh võng, bọn họ cần sợ Lăng Hàn sao?
Cũng chỉ là Chú Đỉnh mà thôi.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, dường như bảy người này hiểu rõ rất nhiều, hắn có thể tìm hiểu chút tin tức.
- Thật can đảm!
- Dừng tay!
Nam tử áo xanh muốn vung quyền tấn công, nhưng một tiếng hét lớn vang lên đột ngột làm hắn dừng tay.
Hắn vốn cho rằng đây là đồng bạn kêu, bởi vì trong cốc có tám người, nếu Lăng Hàn không có mở miệng, vậy khẳng định chính là đồng bạn, nhưng hắn quay đầu nhìn lại thì kinh ngạc, bởi vì nam tử xa lạ tiến vào trong sơn cốc, chính người này đã quát bảo hắn dừng tay.
Khốn kiếp, nam tử áo xanh cảm thấy khó chịu, ngươi là thứ gì chứ?
Hắn quan sát một chút, nam tử này cũng có tu vi Chú Đỉnh, trên mặt có một vết sẹo dài, từ mắt trái kéo dài tới khóe miệng, gương mặt lộ ra thần thái dữ tợn.
- A, các hạ chính là Lý Tự Toán?
Nam tử áo xanh đang muốn tức giận, đột nhiên nhìn thấy một tên đồng bạn đi tới và chắp tay hành lễ với tên mặt thẹo.
- Đúng vậy.
Mặt thẹo cao ngạo nói.
Lý Tự Toán? Hắn là người nào?
Nam tử áo xanh không dám lỗ mãng, bởi vì tên đồng bạn kia chính là cao thủ Tứ Đỉnh, cũng là người mạnh nhất trong bọn họ, ngay cả hắn còn khách khí như thế, có lẽ tên mặt thẹo rất lợi hại.
Tứ Đỉnh nhìn thấy đồng bạn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, vội vàng nói:
- Các ngươi chưa nghe nói qua về Lý huynh, nhưng đều biết Lục Kỳ chứ?
Đương nhiên, Lục Kỳ chính là Chú Đỉnh bài danh mười chín trên tinh võng, hắn là tồn tại đứng trong năm vị trí đầu Bắc Thiên vực, quả thực là thần tượng của bọn họ.
Tên Tứ Đỉnh gật đầu, nói:
- Lý huynh đã từng giao thủ với Lục Kỳ, hơn nữa còn chiến năm trăm chiêu, lúc này mới không địch lại, mà vết sẹo này lưu lại khi đó. Cho nên, vết sẹo tuyệt đối không phải sỉ nhục, mà là biểu tượng vinh quang và lòng dũng cảm.
Sáu người còn lại sùng bái, quá trâu bò, có thể đối địch với Lục Kỳ năm trăm chiêu mới không địch lại, thậm chí còn sống tiếp, quả thực cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Phốc, Lăng Hàn cười phun ra, hắn không ngờ mình nhanh chóng gặp lại Lý Tự Toán, càng không nghĩ đến hoang ngôn của đối phương lại nổi danh như vậy.
- Ngươi cười cái gì!
Nam tử áo xanh quát Lăng Hàn.
Không đợi Lăng Hàn nói chuyện, Lý Tự Toán ho khan một cái, hắn cao ngạo nói:
- Ngươi dám vô lễ với bằng hữu của ta?
- Vị này chính là bằng hữu của Lý huynh?
Tứ Đỉnh đối diện kinh ngạc nói.
- Đương nhiên!
Lý Tự Toán cao ngạo đáp lời nhưng trong lòng lại có chút lo sợ, bởi vì hắn không thể cao ngạo trước mặt Lăng Hàn, sợ Lăng Hàn lập tức phát tác.
Nhưng Lăng Hàn lại không nói gì, chẳng khác gì thầm chấp nhận.
Kỳ thật hắn rất hiếu kỳ, Lý Tự Toán có thể khoác lác tới trình độ nào.
- Nếu là bằng hữu của Lý huynh, đúng là lũ lụt miếu Long Vương rồi, tất cả mọi người đều là người một nhà!
Tứ Đỉnh đối diện cười ha ha, sau đó hắn nói với nam tử áo xanh:
- Tiếu Chí, ngươi nhanh xin lỗi bằng hữu này đi.
Nam tử áo xanh vội vàng chắp tay với Lăng Hàn:
- Vừa rồi có chỗ đắc tội, xin huynh đệ không nên đặt trong lòng.
Cho dù có một chút không tình nguyên nhưng đủ thấy mặt mũi Lý Tự Toán dễ dùng cỡ nào.
Mà trên thực tế, tất cả đều xây dựng trên uy danh của Lục Kỳ.
Bảy người kia đều tự giới thiệu mình một chút, Tứ Đỉnh tên là Cảnh Hưng, bài danh chín trăm sáu mươi sáu trên tinh võng, nam tử áo xanh tên là Tiếu Chí, Lăng Hàn không quan tâm những người khác.
Lăng Hàn hỏi chuyện sơn cốc này, bảy người đối diện lập tức biết gì nói nấy.
Thì ra trong sa mạc này có rất nhiều sơn cốc như thế, đều là nơi ẩn núp, nếu gặp được hung thú không thể địch nổi hay thiên tai kinh khủng, ngươi có thể tiến vào sơn cốc tránh né.
Không có một đầu hung thú nào dám vào vào sơn cốc, ngay cả tai nạn tự nhiên như cơn bão siêu cấp cũng chỉ tạo thành phá hư có hạn mà thôi.
Lăng Hàn gật đầu, những thứ này đều là kinh nghiệm, nhiều đời truyền thừa, Cửu Dương Thánh Địa tình huống đặc thù cho nên không có bao nhiêu tư liệu, từ đó làm cho hắn cảm thấy mù mờ.
- Lý huynh, Lăng huynh, chúng ta cùng hành động chứ?
Cảnh Hưng tha thiết mời.
Lý Tự Toán không dám tự tiện quyết định, hắn nhìn sang Lăng Hàn.
Lăng Hàn không quan trọng, cười nói:
- Lý huynh quyết định là được.
Lý Tự Toán âm thầm cảm kích, Lăng Hàn nể tình như thế, hắn cảm động không gì sánh được.
- Vậy thì cùng đi.
Hắn rụt rè nói, mặc dù chỉ là chủ nghĩa hình thức nhưng hắn vẫn nắm lấy thời cơ.
Bọn họ ra khỏi sơn cốc, tiếp tục đi tới.
Đi gần nửa ngày, bão cát đáng sợ lại xuất hiện.
- Nhanh, phía trước có sơn cốc.
Cảnh Hưng chỉ về phía trước.
Vận khí của bọn họ không tồi, cách đó không xa có một cái sơn cốc có thể tránh né, cho nên không cần lại đào đất vài trăm dặm.
Thừa dịp cơn bão chưa hình thành hoàn toàn, bọn họ gia tăng tốc độ tiến vào tòa sơn cốc kia.
Nhưng trong sơn cốc còn có người khác.
- A, Cảnh Hưng!
Người của đối phương nhiều hơn, người cầm đầu nhận ra Cảnh Hưng.
- Vu Phi Minh!
Cảnh Hưng cũng nhận ra người kia, sắc mặt hắn trầm xuống, còn có một tia kiêng kị.
Lăng Hàn vội vàng hạ xuống, hắn thu hồi Hỗn Độn Cực Lôi tháp và phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, hắn tìm kiếm nơi tránh né.
Nhưng nơi này đều là sa mạc, hắn ẩn thân nơi nào?
Tốc độ của hắn nhanh nhưng không vượt qua Chú Đỉnh, thậm chí có thể so sánh với Sinh Đan sơ kỳ, nhưng ba đầu ngốc ưng kia lại là tồn tại Sinh Đan trung kỳ thậm chí hậu kỳ, tốc độ còn nhanh hơn hắn, mặc dù cũng không nhanh hơn bao nhiêu.
Khoảng cách của hai bên đang rút ngắn.
Lăng Hàn nhíu mày, chẳng lẽ hắn phải vận dụng Thiên Đạo Hỏa hay sao?
Chính vào lúc này, đột nhiên hai mắt hắn tỏa sáng.
Tại nơi rất xa xuất hiện một sơn cốc.
Rất tốt, Lăng Hàn tăng tốc bước chân và lao vào sơn cốc.
Sau mấy ngày, hắn đã tiếp cận sơn cốc, hắn kinh ngạc phát hiện, đang có bảy người lao vào sơn cốc.
Khi thấy Lăng Hàn, bảy người kia đều sững sờ, sau đó cũng nhìn thấy ba đầu ngốc ưng, ai cũng mắng một tiếng, sau đó liền quay người chạy vào trong sơn cốc.
Lăng Hàn cũng tiến vào sơn cốc, hắn lập tức phát hiện, vẻ mặt bảy người kia không tốt.
Làm gì, ta chọc giận các ngươi rồi?
Nhưng bây giờ sự chú ý của mọi người đều đặt lên thân ba con ngốc ưng, Lăng Hàn kinh ngạc chính là, ba đầu ngốc ưng kia vô cùng kiêng kỵ sơn cốc, chúng xoay quanh sơn cốc nhưng không con nào đáp xuống.
Qua thật lâu, ba đầu ngốc ưng vỗ cánh rời đi, dường như từ bỏ ý định săn thức ăn.
- Tiểu tử, ngươi làm trễ nải thời gian của chúng ta lâu như vậy, ngươi bồi thường chúng ta như thế nào?
Trong bảy người, một tên nam tử áo xanh nói.
Lăng Hàn giang tay ra:
- Mạo hiểm trong di tích cổ, đây không phải chuyện bình thường sao? Tốt, ta có thể nói xin lỗi các vị.
- Xin lỗi?
Nam tử áo xanh hừ một tiếng, nói:
- Xin lỗi có làm được gì, có thể đổi lại thời gian ta lãng phí hay sao?
Sách, nhất định phải như thế hùng hổ dọa người sao?
Lăng Hàn xiết chặt ngón tay, xem ra tên này thích ăn đòn.
- Thế nào, ngươi còn muốn đánh nhau hay sao?
Nam tử áo xanh cười lạnh, bọn họ có bảy người, đều là tu vi Chú Đỉnh, người mạnh nhất lại là Tứ Đỉnh, thực lực đủ để đứng trong ngàn vị trí đầu trên tinh võng, bọn họ cần sợ Lăng Hàn sao?
Cũng chỉ là Chú Đỉnh mà thôi.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, dường như bảy người này hiểu rõ rất nhiều, hắn có thể tìm hiểu chút tin tức.
- Thật can đảm!
- Dừng tay!
Nam tử áo xanh muốn vung quyền tấn công, nhưng một tiếng hét lớn vang lên đột ngột làm hắn dừng tay.
Hắn vốn cho rằng đây là đồng bạn kêu, bởi vì trong cốc có tám người, nếu Lăng Hàn không có mở miệng, vậy khẳng định chính là đồng bạn, nhưng hắn quay đầu nhìn lại thì kinh ngạc, bởi vì nam tử xa lạ tiến vào trong sơn cốc, chính người này đã quát bảo hắn dừng tay.
Khốn kiếp, nam tử áo xanh cảm thấy khó chịu, ngươi là thứ gì chứ?
Hắn quan sát một chút, nam tử này cũng có tu vi Chú Đỉnh, trên mặt có một vết sẹo dài, từ mắt trái kéo dài tới khóe miệng, gương mặt lộ ra thần thái dữ tợn.
- A, các hạ chính là Lý Tự Toán?
Nam tử áo xanh đang muốn tức giận, đột nhiên nhìn thấy một tên đồng bạn đi tới và chắp tay hành lễ với tên mặt thẹo.
- Đúng vậy.
Mặt thẹo cao ngạo nói.
Lý Tự Toán? Hắn là người nào?
Nam tử áo xanh không dám lỗ mãng, bởi vì tên đồng bạn kia chính là cao thủ Tứ Đỉnh, cũng là người mạnh nhất trong bọn họ, ngay cả hắn còn khách khí như thế, có lẽ tên mặt thẹo rất lợi hại.
Tứ Đỉnh nhìn thấy đồng bạn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, vội vàng nói:
- Các ngươi chưa nghe nói qua về Lý huynh, nhưng đều biết Lục Kỳ chứ?
Đương nhiên, Lục Kỳ chính là Chú Đỉnh bài danh mười chín trên tinh võng, hắn là tồn tại đứng trong năm vị trí đầu Bắc Thiên vực, quả thực là thần tượng của bọn họ.
Tên Tứ Đỉnh gật đầu, nói:
- Lý huynh đã từng giao thủ với Lục Kỳ, hơn nữa còn chiến năm trăm chiêu, lúc này mới không địch lại, mà vết sẹo này lưu lại khi đó. Cho nên, vết sẹo tuyệt đối không phải sỉ nhục, mà là biểu tượng vinh quang và lòng dũng cảm.
Sáu người còn lại sùng bái, quá trâu bò, có thể đối địch với Lục Kỳ năm trăm chiêu mới không địch lại, thậm chí còn sống tiếp, quả thực cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Phốc, Lăng Hàn cười phun ra, hắn không ngờ mình nhanh chóng gặp lại Lý Tự Toán, càng không nghĩ đến hoang ngôn của đối phương lại nổi danh như vậy.
- Ngươi cười cái gì!
Nam tử áo xanh quát Lăng Hàn.
Không đợi Lăng Hàn nói chuyện, Lý Tự Toán ho khan một cái, hắn cao ngạo nói:
- Ngươi dám vô lễ với bằng hữu của ta?
- Vị này chính là bằng hữu của Lý huynh?
Tứ Đỉnh đối diện kinh ngạc nói.
- Đương nhiên!
Lý Tự Toán cao ngạo đáp lời nhưng trong lòng lại có chút lo sợ, bởi vì hắn không thể cao ngạo trước mặt Lăng Hàn, sợ Lăng Hàn lập tức phát tác.
Nhưng Lăng Hàn lại không nói gì, chẳng khác gì thầm chấp nhận.
Kỳ thật hắn rất hiếu kỳ, Lý Tự Toán có thể khoác lác tới trình độ nào.
- Nếu là bằng hữu của Lý huynh, đúng là lũ lụt miếu Long Vương rồi, tất cả mọi người đều là người một nhà!
Tứ Đỉnh đối diện cười ha ha, sau đó hắn nói với nam tử áo xanh:
- Tiếu Chí, ngươi nhanh xin lỗi bằng hữu này đi.
Nam tử áo xanh vội vàng chắp tay với Lăng Hàn:
- Vừa rồi có chỗ đắc tội, xin huynh đệ không nên đặt trong lòng.
Cho dù có một chút không tình nguyên nhưng đủ thấy mặt mũi Lý Tự Toán dễ dùng cỡ nào.
Mà trên thực tế, tất cả đều xây dựng trên uy danh của Lục Kỳ.
Bảy người kia đều tự giới thiệu mình một chút, Tứ Đỉnh tên là Cảnh Hưng, bài danh chín trăm sáu mươi sáu trên tinh võng, nam tử áo xanh tên là Tiếu Chí, Lăng Hàn không quan tâm những người khác.
Lăng Hàn hỏi chuyện sơn cốc này, bảy người đối diện lập tức biết gì nói nấy.
Thì ra trong sa mạc này có rất nhiều sơn cốc như thế, đều là nơi ẩn núp, nếu gặp được hung thú không thể địch nổi hay thiên tai kinh khủng, ngươi có thể tiến vào sơn cốc tránh né.
Không có một đầu hung thú nào dám vào vào sơn cốc, ngay cả tai nạn tự nhiên như cơn bão siêu cấp cũng chỉ tạo thành phá hư có hạn mà thôi.
Lăng Hàn gật đầu, những thứ này đều là kinh nghiệm, nhiều đời truyền thừa, Cửu Dương Thánh Địa tình huống đặc thù cho nên không có bao nhiêu tư liệu, từ đó làm cho hắn cảm thấy mù mờ.
- Lý huynh, Lăng huynh, chúng ta cùng hành động chứ?
Cảnh Hưng tha thiết mời.
Lý Tự Toán không dám tự tiện quyết định, hắn nhìn sang Lăng Hàn.
Lăng Hàn không quan trọng, cười nói:
- Lý huynh quyết định là được.
Lý Tự Toán âm thầm cảm kích, Lăng Hàn nể tình như thế, hắn cảm động không gì sánh được.
- Vậy thì cùng đi.
Hắn rụt rè nói, mặc dù chỉ là chủ nghĩa hình thức nhưng hắn vẫn nắm lấy thời cơ.
Bọn họ ra khỏi sơn cốc, tiếp tục đi tới.
Đi gần nửa ngày, bão cát đáng sợ lại xuất hiện.
- Nhanh, phía trước có sơn cốc.
Cảnh Hưng chỉ về phía trước.
Vận khí của bọn họ không tồi, cách đó không xa có một cái sơn cốc có thể tránh né, cho nên không cần lại đào đất vài trăm dặm.
Thừa dịp cơn bão chưa hình thành hoàn toàn, bọn họ gia tăng tốc độ tiến vào tòa sơn cốc kia.
Nhưng trong sơn cốc còn có người khác.
- A, Cảnh Hưng!
Người của đối phương nhiều hơn, người cầm đầu nhận ra Cảnh Hưng.
- Vu Phi Minh!
Cảnh Hưng cũng nhận ra người kia, sắc mặt hắn trầm xuống, còn có một tia kiêng kị.