Chính bởi vì như thế, Lữ Hải Dung mới không xuất hiện, mà là âm thầm đi theo, thời điểm sắp tới Côn Bằng thiên thì nàng rời đi, hấp dẫn lực chú ý của Tứ Hải Cung.
Lần đi Côn Bằng thiên này không cần đi đường xa, mà là có cổng truyền tống vượt qua, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Khu vực có cổng truyền tống như vậy không nhiều, bởi vì chỉ có Thiên Vương cửu trọng thiên tinh thông không gian quy tắc mới có thể làm ra, cả tiên vực chỉ có mấy người mà thôi.
Côn Bằng thiên dùng Côn Bằng làm tên, có thể thấy được Côn Bằng Cung lúc trước cường thịnh cỡ nào, có thể chiếm cả một địa vực.
Đáng tiếc, Côn Bằng nguyên thú đã sớm biến mất trong dòng sông lịch sử, cung chủ Côn Bằng Cung đời trước bị người phục kích vẫn lạc, hiện tại là thời điểm mưa gió, có lẽ qua vài kỷ nguyên nữa Côn Bằng Cung sẽ đổi tên.
Trên đường đi, Dương Hiểu không ngừng khoe khoang, nói xong lịch sử mỗi địa vực. Hắn thật sự rất có nghề, nói chuyện rất êm tai và lôi cuốn, làm cho Trần Sương Sương không ngừng gật đầu.
Lăng Hàn nhìn vào trong mắt, không nghĩ Dương Hiểu này còn muốn câu dẫn con dâu nhà hắn.
Khá tốt, Trần Sương Sương cũng không phải thần kinh không ổn định với một mình Lăng Kiến Tuyết, mà là đối với tất cả mọi người đều như vậy, Dương Hiểu xum xoe như thế, người chỉ cần có chút đầu óc sẽ nhìn ra, nàng chỉ cười toe toét, đúng là thần kinh thô to mà.
Cũng phải, nếu là người thông tuệ, tin tưởng Lăng Kiến Tuyết cũng sớm hống nàng thành lão bà rồi, làm gì còn nhiều việc như hôm nay.
Hơn mười ngày sau, bọn họ đi tới thành Phong Đô, tìm khách sạn ở lại, rửa sạch phong trần, sau khi nghỉ ngơi sẽ sử dụng cổng truyền tống vượt vực đi tới Côn Bằng thiên, có thể tiết kiệm hành trình mấy tháng.
Vào đêm, Dương Hiểu lặng lẽ đi ra ngoài, hắn đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu của mình.
Hiện tại nha, là thời điểm hắn muốn làm việc.
Lăng Hàn cười nhạt, phân hồn Huyền Âm Mẫu Thủy đi the Dương Hiểu, bản thể vẫn đánh bài với Nữ Hoàng, Hổ Nữu, Thiên Phượng Thần Nữ, Nhu Yêu Nữ ở bên bưng trà rót nước bộ dạng thị thiếp.
Thành Phong Đô cũng là đại thành, Dương Hiểu bay vút qua thiên sơn vạn thủy, hắn đi ba canh giờ tới một trấn nhỏ.
- Dương thiếu gia!
- Dương thiếu gia!
- Dương thiếu gia, đã lâu không gặp.
Sau khi nhìn thấy Dương Hiểu, người trong trấn cung kính chào hắn, đây chính là truyền nhân của thế lực Tiên Vương bát trọng, chỉ cần nói một câu là Bạo Hùng bang sẽ bị hủy diệt trong đêm.
Dương Hiểu mang theo nụ cười rụt rè, lúc trước hắn tới thành Phong Đô, vì chuyện nhỏ cho nên xung đột với Bạo Hùng bang, sau khi bang chủ Bạo Hùng bang Hùng Tứ biết lai lịch của hắn liền hóa giải.
Hùng Tứ chính là cường giả Dương Hồn lại hạ mình cúi đầu tương xưng huynh đệ với hắn, từ đó hắn cảm thấy phi thường có mặt mũi, thường xuyên qua lại nên bọn họ thành hảo hữu.
- Tứ ca có ở đây không?
Hắn hỏi.
- Có, có!
Một gã bang chúng vội vàng dẫn đường, dẫn Dương Hiểu vào một trang viên, lúc này đi tới đại sảnh, nhìn thấy cảnh tượng ca múa vui vẻ, hiển nhiên có yến hội.
- Ha ha ha ha, Dương hiền đệ!
Một đại hán cao lớn chào đón, hắn là một đầu bạo hùng chân chính, cũng là đương gia của Bạo Hùng bang, Hùng Tứ. Hắn mở hai tay ôm Dương Hiểu.
- Tứ ca!
Dương Hiểu cũng mở hai tay nghênh đón.
Hai người ôm nhau một hồi mới buông ra.
- Hôm nay hiền đệ có rảnh tới thăm Tứ ca sao?
Hùng Tứ cười hỏi.
- Có một chuyện muốn mời Tứ ca hỗ trợ.
Dương Hiểu cũng không khách khí.
Tuy cảnh giới của Hùng Tứ vượt xa hắn nhưng hắn không sợ Hùng Tứ, bởi vì đối phương chỉ là đầu lĩnh lưu manh, thực lực mạnh thì như thế nào, có thể so sánh với đệ tử đại giáo hay sao?
- Có việc cứ nói, chỉ cần có thể làm được, Tứ ca sẽ không từ chối.
Hùng Tứ vỗ vỗ ngực, lộ ra hào khí vượt mây.
- Chỉ là một chuyện nhỏ.
Dương Hiểu nói ra, hắn cười cười, nói:
- Ta vừa ý một nữ nhân, nhưng nàng không có ý với ta, cho nên ta muốn mời Tứ ca thay ta an bài trò anh hùng cứu mỹ nhân.
- Ha ha, Tứ ca hiểu, hiểu!
Hùng Tứ cười ha ha, vỗ vỗ vai Dương Hiểu, nói:
- Mỹ nữ yêu anh hùng, Tứ ca nhất định phải làm thật hoàn mỹ, từ đó làm nổi bật anh hùng như ta lên uy phong bát diện.
- Nếu như có thể thêm một ít tiết mục thì càng tốt.
Dương Hiểu nói:
- Ví dụ như Tứ ca phái người rót mị dược cho nàng.
Dựa vào, gia hỏa này đủ hèn hạ.
Hùng Tứ nói thầm một câu, trên mặt vẫn tươi cười sáng lạn.
- Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề.
Dương Hiểu vô cùng chờ mong, ngày mai Trần Sương Sương sẽ bị ác bá xâm phạm, còn bị rót mị dược, hắn sẽ ra tay vào lúc nguy cấp cứu Trần Sương Sương, nhất định sẽ làm đối phương động tình với hắn.
Về sau mị độc của đối phương phát tác, hắn giả ý ra sức khước từ, cuối cùng lại thành chuyện tốt, đem gạo nấu thành cơm, còn sợ Trần Sương Sương sau này có thể thoát khỏi mình chà đạp sao?
Đối phó nữ nhân thần kinh thô to đầu óc không ổn định, nhất định phải dùng biện pháp phi thường.
Lăng Hàn đứng trên nóc nhà, phân hồn này là Huyền Âm Mẫu Thủy biến thành, thu liễm khí tức cho nên không lộ ra cái gì, đừng nói mấy tên Dương Hồn phía dưới, cho dù là Tiên Phủ cũng không có khả năng phát hiện.
Thì ra là như thế.
Hắn cười ha ha, cải biến ý định tiêu diệt tiểu nhân như Dương Hiểu, vẫn phải để Trần Sương Sương thấy rõ bộ mặt của đối phương, như vậy sẽ có so sánh với nhau, cũng có thể thấy được Lăng Kiến Tuyết trân quý với nàng như thế nào.
Ai, vì nhi tử nên mới giày vò nhiều như thế.
Lăng Hàn quay người lại, thân hình bay lên và biến mất vô tung.
- Hiền đệ, ca ca gần đây đạt được một môn bí pháp, đang muốn tìm thời gian liên hệ hiền đệ cùng tìm hiểu, đúng lúc ngươi tới đây.
Hùng Tứ nói ra.
- Ah, bí pháp gì?
Dương Hiểu thuận miệng hỏi, căn bản không xem đây là việc quan trọng.
Một tên lưu manh có thể xuất ra bí pháp gì chứ?
Nhưng hắn là truyền nhân Thiên Thánh Cung, tùy tiện xuất ra một môn tiên thuật cũng là tiên thuật vô thượng trong mắt vô số thế lực.
Hùng Tứ cười ha ha, hắn nhìn tâấy khinh thường trong mắt đối phương, cũng không có phản bác, chỉ nói:
- Môn bí thuật này có thể giúp ngươi gia tăng chiến lực gấp mười lần.
- Cái gì!
Dương Hiểu lập tức khiếp sợ không nhỏ.
Gia tăng chiến lực gấp mười lần, đùa sao?