Tiên lộ chi vương cũng không phải thổi ra.
Thần sắc Nghiêm Tiên Lộ thong dong, ba tùy tùng phía sau lại cảm giác chủ tử có một tia ảo não.
Hắn mời người tới phó ước, chủ nhân còn chưa tới, khách nhân đã đánh đập tàn nhẫn. Chẳng lẽ cho rằng hắn không tận mắt thấy cũng không nhìn ra nguyên nhân sao?
Truyền đi thật sự là chê cười, Nghiêm Tiên Lộ tổ chức thịnh yến lại có người dám tới quấy rối?
- Tùy tiện chơi đùa mà thôi, giết thời gian.
Sơn Quý Đồng cười nói, hắn đứng thẳng như kiếm, tự nhiên không có khả năng yếu thế trước mặt Nghiêm Tiên Lộ.
Ngũ trảm xưng đế, đế giả làm sao có thể sợ hãi bất cứ kẻ nào.
Lao Tùng nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tiên Lộ, đồng tử của hắn xuất hiện hào quang màu xanh lá, trong ánh mắt mang theo ý tứ hàm xúc không nói thành lời.
Trước kia Sơn Quý Đồng châm chọc hắn có hứng thú với Nghiêm Tiên Lộ cũng không phải không có khả năng.
Nghiêm Tiên Lộ nhếch miệng mỉm cười, hắn không hỏi tiếp, hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhìn thấy mặt trời cực lớn ảm đạm dần, lúc này ánh trăng sinh ra hào quang rực rỡ, ngôi sao đầy trời.
- Cách thời điểm tam tinh hội tụ còn một thời gian.
Hắn thản nhiên nói:
- Nếu mọi người chờ đợi chán rồi, vậy thì ngồi một chút.
Hắn ngồi xuống trước, hành động của hắn cuốn hút mãnh liệt, không ít người căn bản còn không có ý thức được liền ngồi xuống, sau đó lập tức biến sắc.
Nhất cử nhất động của người này ảnh hưởng tới kẻ khác, thậm chí có thể ảnh hưởng hoàng giả đỉnh cấp như bọn họ!
Chỉ có rải rác mấy người ngoại lệ, như Sơn Quý Đồng, Lao Tùng, Lăng Hàn, Nữ Hoàng, Thiên Phượng Thần Nữ được Lăng Hàn vịn, Nhu Yêu Nữ được Nữ Hoàng đỡ —— đây chính là nữ nhân Lăng gia, sao có thể bị người ngoài ảnh hưởng?
Còn có năm người khác đứng đó, bọn họ không phải đế giả nhưng có tiềm lực đế giả..
Nghiêm Tiên Lộ nhìn sang, nhìn thấy đoàn gười Lăng Hàn thì dừng một chút, nhưng lập tức dời đi, cho dù Nữ Hoàng và Nhu Yêu Nữ cũng không làm hắn dao động chút nào.
Ý chí của người này kiên định đáng sợ.
Lăng Hàn cười cười với Nữ Hoàng, hai người mang một ghế đá trong không gian thần khí ra ngồi, sau đó ngồi xuống.
Bọn họ ngồi cũng không phải vì lệnh của Nghiêm Tiên Lộ.
Nghiêm Tiên Lộ tươi cười đầy thâm ý, ánh mắt của hắn đảo qua, hắn ghi nhớ những người an ổn trong lòng, đây mới là thành viên hắn muốn, những kẻ tầm thường còn không có tư cách.
- Các vị đường xa tới đây, vất vả.
Hắn lên tiếng:
- Lần này mời mọi người lấy đây, một là đàm đạp võ đạo...
- Ha ha.
Sơn Quý Đồng khinh thường, hắn cười to và nói:
- Đàm đạo võ đạo với đám người này? Nghiêm Tiên Lộ, ngươi bị lừa đá đầu sao? Đám người này cũng xứng?
Nhưng hắn là đế giả, cái gì vương giả, hoàng giả có tư cách ngồi ngang hàng với hắn sao?
- Ngươi nói cái gì!
Không ít người không cho là đúng, lập tức giận dữ/
- Không phải sao, một đám cặn bã trong cặn bã!
Sơn Quý Đồng cười nói:
- Cho dù tất cả các ngươi liên thủ, ta cũng chỉ cần một ngón tay cũng có thể trấn áp, các ngươi có tư cách gì đàm đạo võ đạo với chúng ta, đây không phải đùa giỡn hay sao?
- Ngươi tới thử xem!
Có thanh niên áo xanh nhảy ra, trên trán có ba đạo hoành tuyến màu bạc.
Sơn Quý Đồng nhìn hắn, xem thường và nói:
- Ngân Cáp tộc? Ta nhớ trong tộc các ngươi có một thiên kiêu tên là Cáp Minh gì đó, hắn bị ta dùng ba chiêu trấn áp, đúng là không chịu nổi một kích.
Thanh niên áo xanh biến sắc, chỉ vào Sơn Quý Đồng sau đó la lớn:
- Ngươi, ngươi là Thất Kiếm Ma Vương!
- Hiện tại, ngươi còn muốn giao thủ với ta không?
Sơn Quý Đồng thản nhiên nói.
Thanh niên áo xanh đổi sắc liên tục, sau đó không do dự chạy đi.
Sơn Quý Đồng nói Cáp Minh chính là trưởng bối cách hắn vài đời, lúc ở Trảm Trần Cảnh đã từng vô địch, được người trong tộc xem trọng, có hi vọng trở thành Tiên Vương, có một lần ra ngoài lịch lãm rèn luyện lại bị một gã Trảm Trần Cảnh đánh bại, từ nay về sau đạo tâm mất hết, biến thành phàm phu tục tử.
Mà người đánh bại hắn xưng là Thất Kiếm Ma Vương, bởi vì phàm là đối thủ của hắn đều thất bại.
Thanh niên áo xanh không biết Thất Kiếm Ma Vương là Sơn Quý Đồng, nếu không hắn cũng không khiêu chiến đối phương.
Thời điểm Cáp Minh bại trận lúc trước, Sơn Quý Đồng chỉ là tứ trảm, hai người cùng giai, không tồn tại cảnh giới áp chế, thanh niên áo xanh tự hiểu lấy mình, cho dù thiên phú võ đạo hay thực lực hắn đều yếu hơn Cáp Minh một đoạn đường rất xa.
Hắn cũng không muốn rơi vào kết cục của Cáp Minh..
Tất cả mọi người hoảng sợ, thanh niên áo xanh chính là thiên kiêu Ngân Cáp tộc, tu vi tứ trảm đỉnh phong, chiến lực kinh người, hắn lại bị câu nói đầu tiên của Sơn Quý Đồng dọa chạy, đây là việc mọi người không thể tưởng tượng nổi.
- Ahhh, Thất Kiếm Ma Vương!
Khiếp sợ qua đi, bọn họ mới kịp phản ứng, thì ra Sơn Quý Đồng chính là Thất Kiếm Ma Vương thần bí.
Lúc trước từng có cao thủ kiếm đạo trẻ tuổi khiêu chiến khắp nơi, không biết có bao nhiêu thiên kiêu Trảm Trần bại dưới kiếm của người này, có người sụp đổ đạo tâm.
Nhưng ba vạn năm trước, Thất Kiếm Ma Vương đột nhiên mai danh ẩn tích, hiện tại nghĩ lại, có lẽ Sơn Quý Đồng lúc trước đạt tới tứ trảm đỉnh phong, hắn khiêu chiến khắp nơi là vì đột phá ngũ trảm.
Hiển nhiên, Sơn Quý Đồng thành công, cho nên ba vạn năm trước đã biến mất, bởi vì không cần phải khiêu chiến khắp nơi.
- Nghiêm Tiên Lộ, ngươi mời chúng ta tới là vì chuyện gì?
Sơn Quý Đồng không kiên nhẫn nói ra, tuy tiên nhân thọ nguyên vô hạn nhưng hắn không muốn làm việc không có ý nghĩa.
Nghiêm Tiên Lộ cười nhạt, hắn không có đáp ngay.
- Tam Dương Phong này chính là nơi sư ta thành đạo, thời điểm công thành tam tinh hội tụ, dị tượng kinh thiên.
- Lúc này cách ngày sư ta thành đạo đã được một đại kỷ nguyên, sư ta suy đoán, thiên địa liên tục sinh ra dị tượng, người trèo lên đỉnh sẽ đạt được thiên địa tạo hóa.
Mắt hắn nhìn sang Sơn Quý Đồng và Lao Tùng, hai người quả nhiên động tâm, lại nói:
- Ta vẫn không đột phá Phân Hồn là chờ ngày hôm nay.
- Nếu có chuyện tốt như vậy, tại sao phải tiện nghi chúng ta?
Lao Tùng hỏi.
- Hôm nay thời điểm tam tinh hội tụ, uy áp Tiên Vương ở nơi này sẽ hạ xuống thấp nhất, cho dù như thế cũng không phải ai cũng có thể lên.
Nghiêm Tiên Lộ thản nhiên nói:
- Ta không ngại có người cạnh tranh, hơn nữa ta còn có một chuyện quan trọng.
- Chuyện gì?
Sơn Quý Đồng hỏi, trong hàng ngũ cũng chỉ có hắn và Lao Tùng có tư cách nói chuyện ngang hàng với Nghiêm Tiên Lộ.
- Trước không vội.