Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục quản gia thấy được vẻ mặt của hắn biến hóa, liền vội vàng khuyên nhủ:

- Lăng Hàn, tiểu thư hiện tại đang cần hỗ trợ. Vẫn mong ngươi nể mặt ta, giúp tiểu thư một tay.

Lăng Hàn lắc đầu, nói:

- Mục quản gia, yêu cầu này thật quá mức. Thứ lỗi cho ta khó có thể tuân mệnh.

Mục quản gia thật ra cũng đoán được Lăng Hàn sẽ không đáp ứng. Có người thiên tài tuyệt thế nào sẽ nguyện ý làm nô bộc cho người khác? Chỉ là hắn nhận được Phong Nhược Tiên nhờ cậy, không thể không chạy đi một chuyến.

- Lăng Hàn, có điều kiện gì có thể đưa ra, ta sẽ cố gắng hết mức thỏa mãn ngươi!

Hắn nói.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Đây là một vấn đề nguyên tắc.

Mục quản gia thở dài, nói:

- Được rồi, coi như ta từ trước tới nay chưa từng nói qua chuyện này.

Hắn rất nhanh liền cáo từ rời đi.

Thật ra, Phong Nhược Tiên là để cho hắn tiên lễ hậu binh. Nếu như Lăng Hàn dễ nói chuyện, vậy lời hay ý đẹp. Nếu như Lăng Hàn không chịu nghe theo lời khuyên, vậy liền trực tiếp uy hiếp.

Lời này Phong Nhược Tiên nói ra miệng được, nhưng Mục quản gia làm không được.

... Mạng của hắn là do Lăng Hàn cứu, làm sao có thể lấy thù báo oán?

Nói thật, hắn thật sự có chút cảm giác không hiểu về Phong Nhược Tiên. Hài tử này là do hắn nhìn từ nhỏ tới lớn, thế nào hiện tại lại biến thành như vậy?

Nhưng hắn lại không biết, Phong Nhược Tiên mặc dù bây giờ nhìn ngăn nắp xinh đẹp, có vòng ánh sáng bao phủ. Nhưng phúc ấm của một người chết có thể duy trì được bao lâu? Chờ chuyện của Hổ Cứ Thành tuyên bố kết thúc một thời gian, không ai còn nhắc tới, Phong Nhược Tiên nàng lại tính cái gì?

Có khuôn mặt đẹp chỉ có thể trở thành đồ chơi.

Cho nên, Phong Nhược Tiên phải nghĩ mọi biện pháp nâng cao thực lực của nàng, đi lên loại đường ngang ngõ tắt này.

Lăng Hàn đưa tiễn Mục quản gia rời đi. Hắn lắc đầu, đã đưa Phong Nhược Tiên vào sổ đen. Nếu không, lấy hắn tính cách bao che khuyết điểm như thế, mọi người cùng ở trong Hổ Cứ Thành đi ra, chỉ cần Phong Nhược Tiên có khó khăn gì, hắn khẳng định sẽ vui lòng giúp đỡ.

Hiện tại Phong Nhược Tiên bởi làm vậy, chẳng khác nào đóng lại cánh cửa này.

Lăng Hàn không suy nghĩ thêm về chuyện này nữa. Không cần thiết lãng phí thời gian ở trên loại người đại tiểu thư thiên kim không biết tốt xấu này.

Nhưng, hôm nay nhất định là một đêm bận rộn.

Có người khách thứ ba không thoái thác được.

Ngưu Hoa Thanh, lão bản có cửa hàng trận pháp, sư thúc của Cố Thiên Hòa hiệp hội trận đạo ở Hổ Cứ Thành, danh hiệu hơi dài và dọa người.

Người này đối Lăng Hàn có ân, cho nên Lăng Hàn tất nhiên sẽ không thể không gặp.

Chỉ có điều, Lăng Hàn đối với hắn đã có thể hoàn toàn không câu nệ, cười nói:

- Ngưu lão đầu, đại nạn không chết!

Ngưu Hoa Thanh hừ một tiếng, nói:

- Chẳng qua là thú triều nho nhỏ, làm sao có thể làm gì được lão phu?

Khoe khoang!

Ở trong lòng Lăng Hàn thầm nói. Nếu như Ngưu Hoa Thanh thật có thể không để ý tới thú triều, hiệp hội trận đạo làm sao có thể toàn quân đều mất? A không, còn có một Nghiêm Tuấn chạy ra. Còn không có giải quyết được hắn.

Lăng Hàn cũng không có rắc muối ở trên vết thương, cười nói:

- Dự định ở Đế Đô mở lại một cửa hàng trận pháp sao?

Ngưu Hoa Thanh thoáng lộ ra một vẻ phức tạp, nói:

- Ta ban đầu còn tưởng rằng, đời này cũng không về tới đây nữa.

Hắn dừng một chút. Khi thấy Lăng Hàn không tiếp lời, hắn không khỏi nổi giận, nói:

- Ngươi thế nào không hỏi lão phu vì sao lại không về đây?

Lăng Hàn a một tiếng, nói:

- Nếu như ngươi nguyện ý nói, tất nhiên không cần ta hỏi. Nếu như ngươi không muốn nói ra, ta hỏi ngược lại làm cho ngươi thương tâm. Vậy cho nên không bằng không hỏi.

Dựa vào, tiểu tử này dù thế nào cũng tuyệt đối không giống như người hai mươi tuổi.

Ngưu Hoa Thanh thở dài, nói:

- Trước đây lão phu ở Đế Đô cũng từng là nhân vật quấy đảo phong vân, được khen là thiên tài trận đạo, lấy trận nhập đạo. Tuy rằng chỉ có tu vi Cực Cốt Cảnh, lại có khả năng chiến đấu với Minh Văn Cảnh.

- Cũng bởi vậy, lão phu lúc còn trẻ đặc biệt kiêu ngạo, tự cao tự đại.

Lăng Hàn chen vào một câu:

- Ngài hiện tại cũng như vậy.

Khóe miệng Ngưu Hoa Thanh co quắp một chút, có kích động muốn đánh người, nhưng vẫn đành ép xuống.

- Sau đó, lão phu thích một nữ tử, triển khai theo đuổi. Mà khi đó, còn có một người cùng lão phu cạnh tranh.

Hắn nhắm mắt lại, giống như đang nhớ lại. Một lát sau hắn mới nói.

- Cuối cùng, lão phu cùng người kia hẹn nhau đánh một trận. Người thua phải tự động rời đi... Kết quả, lão phu thất bại.

- A, ngài không phải nói lấy trận nhập đạo, ngay cả Minh Văn Cảnh cũng có thể chiến đấu sao?

Lăng Hàn vạch trần vết sẹo đau.

Ngưu Hoa Thanh thở dài, nói:

- Gia hỏa kia là tên biến thái, thể phách kinh người, trời sinh kìm chế lão phu.

Trong lòng Lăng Hàn thoáng động, nói:

- Kim Cương đại soái?

Muốn nói thể phách mạnh mẽ nhất, hơn nữa còn là cấp bậc Minh Văn Cảnh, vậy chỉ có một mình Kim Cương đại soái phù hợp.

Ngưu Hoa Thanh liếc mắt nhìn Lăng Hàn, lúc này mới gật đầu, nói:

- Chính là tên khốn kiếp kia. Cũng không biết hắn tu luyện thế nào, thân thể so với sắtt thép còn muốn cứng hơn. Mặc cho lão phu thi triển thủ đoạn như thế nào, hắn lại giống như không để ý không quan tâm, xông lại, hoàn toàn không có hàm lượng kỹ thuật.

Nói đến đây, hắn có vẻ tức giận bất bình. Hắn thấy, thủ đoạn Kim Cương đại soái phá trận thô lỗ vô cùng, quả thực vô sỉ.

Lăng Hàn không khỏi mỉm cười. Trận sư quả thực sợ loại phòng ngực cao này. Chỉ có thể vây khốn, không thể vây khốn, vậy cũng chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn đối phương nghiền ép san phẳng mình.

- Trận chiến đấu này, lão phu không chỉ thua, còn bị tổn thương nặng nề, lưu lại vết thương vĩnh viễn cũng khó có thể khép lại.

Ngưu Hoa Thanh tiếp tục nói,

- Cho nên, chiến lực của lão phu hiện tại chỉ có Hoán Huyết Cảnh. Tinh thần lực bị giảm sút nghiêm trọng. Phát động trận pháp trung cấp cũng là miễn cưỡng.

Thì ra là thế.

Lăng Hàn gật đầu. Bằng không lão nhân này còn có thực lực Minh Văn Cảnh, cũng không đến mức một mình trốn thoát.

- Lão phu vẫn không cam lòng.

Ngưu Hoa Thanh xiết chặt nắm đấm nói.


- Lẽ nào ngươi còn muốn cướp ý trung nhân về?


Lăng Hàn sử dụng ánh mắt khiếp sợ nhìn Ngưu Hoa Thanh. Ngươi bao nhiêu tuổi. Thế nào cũng là lão gìbảy tám mươi tuổi. Thậm chí còn đến trăm tuổi.


Ngưu Hoa Thanh trừng hắn liếc mắt, nói:


- Lão phu là không cam lòng bại bởi vụn sắt. Đường đường trận đạo lẽ nào lại không làm gì được một người khổ luyện?


Lăng Hàn vỗ vỗ vào bả vai của Ngưu Hoa Thanh, cười nói:


- Lão Ngưu, ta thiếu chút nữa hiểu nhầm ngươi.


Ngươi đã hiểu nhầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK