Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyết Nha Tôn Giả xuất thủ bắt lấy Lăng Hàn.

Lập tức, áp lực vô hình giống như nước thủy triều bộc phát cực mạnh, bàn tay này như hóa thành ngôi sao, vô cùng cường đại, sử dụng tốc độ kinh người bắt lấy Lăng Hàn.

Quy tắc bao phủ nên Lăng Hàn không thể ẩn trốn! 

Bởi vì không thể trốn, trừ phi Lăng Hàn còn có thể thi triển Tinh Bộ, nếu không, hắn cũng chỉ có thúc thủ chịu trói.

Nhưng mà thực sự như thế sao?

Lăng Hàn lập tức cầm lấy kèn lệnh Đại Đế và thổi lên. 

Sóng âm vô hình phát ra, Huyết Nha, Xích Huyết Tôn Giả lập tức trúng chiêu, dù bọn họ là Tôn Giả thì như thế nào, vẫn nhận lấy ảnh hưởng, người nào cũng tru lên như sói.

Bởi như vậy, cho dù bàn tay đánh tới cũng đánh vào bầu trời.

Hai đại Tôn Giả đều sững sờ, tình huống như thế nào? 

Tại sao bọn họ tru lên như sói?

Phải biết bọn họ chính là Tứ Cực cảnh Tôn Giả, trong thiên địa có thể mạnh hơn bọn họ cũng chỉ có Thánh Nhân —— Đại Đế không tính, một thời đại chỉ có thể xuất hiện một người mà thôi.

Hiện tại tru lên đầy khó hiểu, việc này quỷ dị như thế? 

Hai đại Tôn Giả nhìn nhau, bọn họ tin tưởng chuyện khác thường tất có yêu, cho nên, chuyện này tuyệt không phải bọn họ điên khùng đột nhiên tru lên như sói, mà là nhận lấy ảnh hưởng gì đó.

Chẳng lẽ là người trước mặt?


Hắn chỉ là Chân Ngã cảnh? 

- Hừ!

Huyết Nha Tôn Giả xuất thủ lần nữa, đường đường Tôn Giả lại không thể dùng một kích trấn áp Chân Ngã cảnh, quả thực là trò cười.

Lăng Hàn lại thổi kèn lệnh Đại Đế, sóng âm bộc phát. 

- Ngao!

Hai đại Tôn Giả không chống cự nổi, bọn họ ngửa đầu tru lớn.

Mẹ nó! 

Lần này, hai đại Tôn Giả đều nghiêm túc

Khẳng định là Lăng Hàn giở trò quỷ.

Nhưng đối phương chỉ là Chân Ngã cảnh, hắn thực sự có thể ảnh hưởng đến Tôn Giả? 

- Tuyệt đối là chí bảo!

Ánh mắt Huyết Nha Tôn Giả sáng lên.

Xích Nguyệt Tôn Giả vừa mừng vừa sợ, món bảo vật này nằm trong tay Chân Ngã cảnh lại có thể ảnh hưởng đến bọn họ, nếu trong tay bọn họ thì sao? Nó sẽ có uy lực thế nào? 

Đương nhiên, công năng chí bảo này cũng làm người ta im lặng, làm cho người ta tru lên như sói thì được gì?

Bất kể như thế nào, bọn họ nhất định phải lấy được bảo vật này.

Hai đại Tôn Giả đồng loạt ra tay tấn công Lăng Hàn. 

- Ngao!

- Ngao!

- Ngao! 

Nhưng mỗi khi bọn họ xuất thủ, Lăng Hàn sẽ thổi kèn lệnh, từ đó bọn họ phải tru lớn.

Đường đường Tôn Giả, năm lần bảy lượt xuất thủ lại không thể ngăn cản Chân Ngã cảnh?

Nếu việc này truyền đi, hai vị Tôn Giả thật sự có không mặt mũi làm người, mà thanh danh Lăng Hàn cũng truyền khắp tinh không, quá trâu bò. 

Còn tốt, hiện tại cũng không có người đứng ngoài quan sát, chỉ cần tiêu diệt Lăng Hàn thì hai vị Tôn Giả chắc chắn sẽ không vạch trần việc xấu của nhau, vấn đề này sẽ được giấu diếm.

Lăng Hàn chạy đi, hai tên Tôn Giả đi theo đằng sau, có thể ảnh hưởng đến tính mạng của Lăng Hàn.

Đến lúc này, hắn cũng không rảnh ngụy trang, hắn lộ ra gương mặt thật. 

May mắn là, hai tên Tôn Giả cũng không có chú ý tới chân thân của hắn, nếu không, bọn họ lập tức sẽ liên tưởng tại sao tu vi của Lăng Hàn có thể tăng lên nhanh như vậy, khẳng định đã đạt được lượng lớn Nguyên Đạo thạch, hẳn là tên trộm không thể nghi ngờ.

Lăng Hàn trốn, hai đại Tôn Giả đuổi theo.

- Tiểu tử này dựa vào kèn lệnh trong tay. 

Xích Nguyệt Tôn Giả nói.

- Ân, mỗi lần vận chuyển, linh hồn của hắn giảm nhiều, không dùng được mấy lần.

Huyết Nha Tôn Giả cũng nói. 

Với nhãn lực của hai người tự nhiên nhìn ra nội tình của Lăng Hàn cùng kèn lệnh Đại Đế.

Lăng Hàn tiêu hao hồn lực thật nhanh, may mắn cường độ linh hồn của hắn sớm đạt đến Hóa Linh cảnh, hắn vẫn có thể tiêu xài một thời gian, nhưng nếu cứ thổi như vậy, hắn có thể kiên trì tới bao giờ?

Nhưng bây giờ hắn không có biện pháp khả thi, chỉ có thể như thế. 

- A, Lăng Hàn, khốn kiếp, con em ngươi!

Đúng lúc này, phía trước xuất hiện một người, thời điểm nhìn thấy Lăng Hàn thì hắn vui mừng, nhưng hắn cũng lập tức phát hiện truy binh sau lưng Lăng Hàn, hắn từ vui mừng biến thành sợ hãi.

Đó là Đinh Thụ. 

Hắn không nói hai lời lập tức quay người chạy đi.

Lăng Hàn khống chế phạm vi công kích của kèn lệnh Đại Đế, hắn chỉ hướng về phía sau và tránh ảnh hưởng tới Đinh Thụ.

Hắn cười ha ha: 

- Đúng dịp như thế?

- Đúng dịp cái rắm!

Đinh Thụ trực tiếp nói tục, đương nhiên, cũng dễ hiểu tâm tình của hắn hiện tại.   

- Lão tử khổ luyện hơn tám năm, vừa mới đi lên đệ cửu hình, ta muốn trở về báo thù, kết quả ngươi là tai tinh dẫn hai tên Tôn Giả tới!

- Vậy ngươi chạy làm gì?

Lăng Hàn nói. 

Đúng thế, mình chạy làm gì? Hai tên Tôn Giả lại không biết là hắn trộm Nguyên Đạo thạch.

Đinh Thụ nhe răng, nội tâm của hắn không yên.

Ngươi xem, vừa mới làm một vụ lớn như thế, kết quả né một hồi mới đi ra, sau khi đi ra lại gặp mặt người mình trộm, ngươi có chột dạ bỏ chạy hay không? 

Đây chính là Tôn Giả, hắn sẽ không giảng đạo lý với ngươi.

- Mỗi lần gặp được ngươi đều có việc không tốt xảy ra!

Đinh Thụ nói. 

- Ngươi cưới được thê tử nên quên đi mẫu thân, ngươi phải nhớ kỹ, là ai mang ngươi dời trống kho Nguyên Đạo thạch, ai giúp ngươi nhanh chóng đột phá đệ cửu hình?

Lăng Hàn cười nói.

- Việc này cũng tiêu hao Phá Cấm Phù trân quý của lão tử. 

Đinh Thụ phản bác, đương nhiên hắn không nghĩ thiếu ân tình của Lăng Hàn, trực giác cho hắn biết, ân tình của Lăng Hàn cũng không phải dễ thiếu như vậy.

- Đúng rồi, lần này ngươi hại ta thảm như thế, thiếu ta một lần!

Hắn vội vàng bổ sung. 

- Uy uy uy, là ngươi chạy vào đấy, hơn nữa ta không có bảo ngươi chạy.

Lăng Hàn cười nói, đương nhiên hắn cũng không muốn thiếu ân tình của Đinh Thụ.

Hai người đều là thiên tài tuyệt đỉnh đương thời, vừa chạy vừa dùng thần thức giao lưu nhưng không chậm lại chút nào, cùng lúc đó, Lăng Hàn còn thổi kèn lệnh Đại Đế làm hai tên Tôn Giả tru lên như sói. 

- A, tình huống của bọn họ là như thế nào?

Đinh Thụ cảm thấy hiếu kì, hai người kia chính là Tôn Giả, học sói tru làm gì?

- Đầu óc động kinh. 

Lăng Hàn thuận miệng nói.

- Thật quái lạ.

Đinh Thụ gật đầu. 

Mấy câu này Lăng Hàn cùng Đinh Thụ không có dùng thần thức truyền âm, hai tên Tôn Giả đều nghe được rõ ràng, tự nhiên tức giận sôi người.

Hiện tại Chân Ngã cảnh đã xảy ra chuyện gì, đều phách lối đến tình trạng như vậy sao?

Bọn họ nổi giận muốn đánh chết Lăng Hàn cùng Đinh Thụ tại chỗ, nhưng bị kèn lệnh Đại Đế ảnh hưởng, bọn họ vẫn không đuổi kịp và không thể làm gì, đây là việc làm bọn họ buồn bực. 

Hồn lực của Lăng Hàn đã dùng một nửa, hắn nhíu mày, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.

- Uy, ngươi có được hay không?

Đinh Thụ cũng phát hiện không ổn, cau mày nói: 

- Lấy ra, ta giúp ngươi thổi một hồi.

Với trí thông minh của hắn, hắn đương nhiên đoán được Lăng Hàn là dựa vào kèn lệnh trong tay ngăn cản hai tên Tôn Giả, cũng là kẻ cầm đầu làm hai tên Tôn Giả liên tiếp tru lên như sói.

Lăng Hàn lắc đầu, không phải hắn keo kiệt sợ Đinh Thụ đoạt bảo, mà là lúc trước hắn phải lên phòng thời gian trên tinh võng để tìm hiểu, Đinh Thụ có khả năng học trong nháy mắt sao? 


Nếu giao cho Đinh Thụ, vậy bọn họ nhất định phải chết.


Làm sao bây giờ?


A?


Đột nhiên trong tầm mắt của hắn xuất hiện một bóng người, hắn phát hiện có hi vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK