Lăng Hàn không có theo vào, người ta đã nói muốn hắn ở chỗ này chờ.
Hắn rất tò mò, tuy tu vi của Từ lão đầu bị phong ấn, khẳng định là đối thủ của hắn làm, nhưng Lăng Hàn vẫn không hỏi, đối với người có ân sao có thể thất lễ?
Một đêm qua đi, chỉ thấy Từ lão đầu xuất hiện lại, trên mặt lộ ra mệt mỏi mãnh liệt, nhưng càng nhiều là hưng phấn, có một loại vui sướng xuất phát từ nội tâm.
- Đến, ngồi!
Từ lão đầu để Lăng Hàn tiến vào Thư Các, chuyển cái ghế cho hắn.
- Họ tên của ta, là... Từ Nhiên!
Từ lão đầu nói ra thân phận của mình.
Từ Nhiên?
Ba mươi vạn năm trước, thiên tài khai thiên mà đến, vẻn vẹn dùng mấy ngàn năm liền đạt đến Nhật Nguyệt đại viên mãn?
Không đúng, lúc trước Từ Nhiên khai thiên đến, cũng chính là Phá Hư Cảnh, hiện tại là Tinh Thần Cảnh đại viên mãn, tuổi thọ cao tới 40 triệu năm!
Tính toán như thế, Từ Nhiên đang ở vào thời kì sức sống dồi dào, hơn nữa còn kéo dài chí ít mấy chục triệu năm, làm sao sẽ già lọm khọm, một bộ sắp quy thiên như vậy?
Chẳng trách trước đó hắn nói mình không già, mới hơn 30 vạn tuổi, so với Triệu Kiếm Bạch, Tả Tướng không biết trẻ hơn bao nhiêu.
- Ha ha, sau khi ta bước vào Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn, liền rời Hợp Ninh Tinh, khắp nơi rèn luyện, tự mình tăng lên.
Từ Nhiên nói tiếp.
- Có điều, lúc đó ta cũng không có công pháp của Tinh Thần Cảnh, trước sau bị kẹt ở đạo hạm kia.
- Qua 3 vạn năm sau, ta mới ở trong một di tích cổ được một môn thần công, chính là Lục Hợp Bát Hoang Công truyền cho ngươi, cũng dựa vào cái này đột phá Tinh Thần Cảnh.
- Sau đó, ta một đường đều rất thuận, thu được rất nhiều cơ duyên, vẻn vẹn chỉ dùng mười mấy vạn năm liền đạt đến Tinh Thần Cảnh đại viên mãn. Sau đó, ta liền gặp phải tình yêu trong cuộc sống.
Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ ôn nhu, rơi vào trong ký ức, qua một hồi lâu mới nói:
- Chúng ta kết bạn chu du thiên hạ, khoái hoạt tựa như Thần Tiên. Nhưng bởi vì sự kiên trì của ta, tiến vào một cổ địa nguy hiểm, kết quả, nàng trúng nguyền rủa, y thuật vô hiệu.
- Ta lấy lực lượng bổn nguyên của mình kéo dài tính mạng cho nàng, khắp nơi tìm kiếm con đường cứu trị, qua hơn vạn năm, ta mới dò thăm ra, chỉ có Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm có thể xua tan nguyền rủa trên người nàng.
- Nhưng vào lúc ấy, ta cũng suy sụp đến cực hạn, không cách nào vì nàng kéo dài tính mạng.
- Ta sớm có nghe thấy, trong hoàng cung Loạn Tinh Hoàng Triều, có một bảo vật tên là Cửu U Băng Quan, thi thể đặt ở trong đó, có thể vĩnh viễn bất hủ, mà người sống đặt trong đó, thì lại có thể đóng băng thân thể, cho dù bệnh nặng đến đâu cũng có thể khóa lại sinh cơ.
- Ta liền trở lại Hợp Ninh Tinh, dự định trộm ra món bảo vật kia, kết quả, bị nữ hoàng trấn áp.
- Có điều, nữ hoàng biết được ta tao ngộ, lại cho ta mượn Cửu U Băng Quan, nhưng lại khóa tu vi của ta, không đồng ý ta rời đi. Vì lẽ đó, ta không thể làm gì khác hơn là cầu viện người nơi này, hi vọng sẽ có một ngày có thể mang tới Thái Nhất Ngọc Tủy Tâm cho ta.
Hắn nói rất lâu, cuối cùng ngừng lại.
Lăng Hàn bừng tỉnh, chẳng trách Từ Nhiên lẽ ra nên phong nhã hào hoa, hiện tại chưa già đã yếu, cũng khó trách một vị cường giả như thế sẽ ở lại đây, bởi vì hắn căn bản không thể rời đi.
Đây quả thật là rất hợp tác phong của Loạn Tinh nữ hoàng, kiêu ngạo rồi lại có lòng thông cảm.
Nàng không có giết Từ Nhiên cùng thê tử của hắn, trái lại cho mượn Cửu U Băng Quan, cho Từ Nhiên một tia hi vọng, nhưng ngươi xông vào hoàng cung của ta, còn muốn như không có chuyện gì xảy ra rời đi?
Đương nhiên không được!
Vì lẽ đó, nữ hoàng đại nhân liền trấn áp Từ Nhiên ở nơi này, ngươi muốn cứu nữ nhân của mình, vậy nghĩ biện pháp khác đi.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:
- Hiện tại thê tử của tiền bối khôi phục chưa?
- Đại thương nguyên khí, nhưng lại trải qua một ít thời gian điều dưỡng, tất nhiên sẽ trở về hình dáng ban đầu.
Từ Nhiên cười nói, bây giờ tâm tình của hắn rất tốt.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Chờ nữ hoàng xuất quan, ta sẽ khuyên nàng, để nàng mở ra phong ấn trên người ngươi. Lại nói, hiện tại ngươi không dùng Cửu U Băng Quan nữa, có thể vật quy nguyên chủ.
Từ Nhiên đương nhiên đại hỉ, nhưng lập tức lắc đầu nói:
- Vị nữ hoàng này... Ha ha, sẽ không dễ dàng nghe người ta khuyên! Ngươi không nên đi tới, nếu không có khả năng sẽ bị phong ấn giống ta, nói không chắc còn có thể mất mạng.
Lăng Hàn chỉ cười, không nói gì nữa.
Khà khà, một ngày kia Từ Nhiên nhìn thấy mình nắm tay nữ hoàng đại nhân lại đây, không, ôm eo nàng lại đây, Từ Nhiên có thể nhân sinh quan tan vỡ hay không?
Thật chờ mong a.
Cùng Từ Nhiên nói một chút, vị thiên kiêu này cũng cảm thấy hứng thú với Tinh Sa Vũ Viện, nếu đến thời điểm ấy giải phong ấn, hắn sẽ theo Lăng Hàn xuất phát.
Lăng Hàn rời Hoàng Đô, thực lực bây giờ của hắn quá mạnh mẽ, ở lại Hoàng Đô ai cũng không thể an tâm.
Đoàn người xuất phát, đi tới Đại Lăng Triều.
Quốc không thể một ngày vô chủ, hắn rốt cục trở về.
Lăng Hàn trở về, cả nước sôi trào.
Bởi vì trước phát sinh một lần phản loạn, bị Lăng Hàn máu tanh trấn áp, lần này mới qua mười mấy năm, Đại Lăng Triều đương nhiên sẽ không có biến hóa gì, mỗi người đều ngoan ngoãn, dư uy chưa tiêu.
Ngay sau đó, Hoàng Đô truyền đến tin tức, người của Đại Lăng Triều đều phấn chấn không tên.
Vương của bọn họ... trở thành Tinh Thần Cảnh!
Nhớ lúc đầu, Lăng Hàn khai thiên mà đến, nhưng lập tức bị quốc gia bốn phía mơ ước, muốn chiếm đoạt Đại Lăng Triều. Cuối cùng, Lăng Hàn không thể không khuất nhục đi tới Loạn Tinh Hoàng Triều, lấy thân làm con tin, bảo vệ Đại Lăng Triều.
Đây là mối nhục của cả quốc gia.
Nhưng mới đi qua hai mươi năm, Lăng Hàn liền từ con tin biến thành đại năng cao cao tại thượng, cái này làm cho tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết.
Ai nói bọn họ là tiện dân của tiểu thế giới? Ai nói bọn họ trời sinh kém người một bậc?
Chúng ta có Vương là Tinh Thần Cảnh!
- Gâu! Gâu!
Thạch Nhân chạy tới, vây Lăng Hàn xoay quanh, hơn nữa còn không phải dùng hai chân chạy, mà tứ chi đều nằm bò trên đất, cùng chó không có nửa điểm khác nhau.
- Ồ, tiểu Hàn Tử, ngươi làm sao còn nuôi một con chó đá?
Lão nhân sâm kêu quái dị nói.
Ầm!
Thạch Nhân chỉ có thể lấy lòng Lăng Hàn, nào cho phép lão nhân sâm ngang ngược, lập tức đập tới một đấm.