Lăng Hàn mỉm cười:
- Thời điểm ngươi muốn giết ta, ngươi đâu thèm quan tâm ta là ai, hiện tại ta giết ngươi, ngươi cũng không cần biết ta là ai.
- Hừ, nếu không phải ở chỗ này, ta một tay cũng có thể nghiền chết ngươi!
Hà Tam cắn răng nói.
- Ha ha ha ha.
Lăng Hàn cười to, trên mặt đầy khinh miệt:
- Ta chính là hậu duệ Đại Đế, trên thân có vô số bí bảo, nếu thật khai chiến ở bên ngoài, ta vận dụng Tổ khí, cho dù Thánh Nhân tới cũng có thể giết.
Khốn kiếp, không phải khoác lác sao, hắn cũng chơi thật lớn?
Hà Tam rung động, hậu duệ Đại Đế, còn mang theo Tổ khí, đó là tồn tại khủng bố cỡ nào?
Thánh Nhân là vô địch dưới Tổ Vương, trên gặp người còn có Tổ binh cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Người trẻ tuổi này là hậu đại Tổ Vương?
Khó trách yêu nghiệt như thế!
Lăng Hàn cười lớn, lắc đầu:
- Ta đùa giỡn với ngươi, ta nhất định thành Đế, tại sao lại dựa vào phúc ấm của Tổ Vương?
Hà Tam hít khí lạnh, ngươi thật dám nói.
Mặc dù nói, võ giả không muốn trở thành Tổ Vương không phải võ giả tốt nhưng ai cũng tự hiểu minh, cho dù thiên tài như Hà Tam cũng biết khả năng cực hạn của mình là cấp Giáo Chủ.
Muốn thành Tôn Giả?
Trừ phi hắn có cơ duyên nghịch thiên, đạt được tạo hóa thông thiên, nếu không, qua nhiều năm như thế, vì sao trên Nguyệt Hoa tinh không có một Tôn Giả?
Bởi vậy, Thánh Nhân càng ít, bất kỳ Thánh Nhân nào cũng có thể quét ngang tinh không, Đại Đế không xuất hiện, ai dám tranh phong?
Lăng Hàn lại tràn ngập lòng tin nói mình sẽ thành Đế, chẳng phải trò cười hay sao?
Ngươi yêu nghiệt gấp mười lần, ngươi chỉ có một phần vạn cơ hội thành Thánh, càng không cần nói thành Đế.
- Trò cười!
Hắn cười lạnh.
- Có phải trò cười hay không, tương lai tự hiểu nhưng ngươi không thể nhìn thấy ngày đó!
Lăng Hàn giết tới lần nữa, hắn xuất một quyền bình thường nhưng lại có thể hủy thiên diệt địa.
Hà Tam nghênh kích, hắn đón một quyền lại thổ huyết một lần, căn bản không phải đối thủ của Lăng Hàn.
Đánh nhau cùng cấp, Lăng Hàn vô địch!
Hà Tam chỉ có tế vận dụng năng lượng màu lam mới có thể địch nổi nhưng tiêu hao quá lớn, hắn không thể dùng mấy lần đã thở hồng hộc.
Lăng Hàn cũng mất kiên trì, Hà Tam vốn là đá mài đao của hắn nhưng bây giờ hắn đã bước vào Tầm Bí cảnh, đối thủ từng cường đại lại không chịu nổi một kích, hoàn toàn không thể ngăn cản một kích toàn lực của hắn.
Giết!
Hắn vận chuyển năng lượng hủy diệt bao phủ trên nắm đấm, cũng nghênh đón năng lượng màu lam của Hà Tam.
Đây là năng lượng tầng thứ cao đối kháng với nhau, oanh, nắm đấm và mũi kiếm va chạm với nhau, Hà Tam bị đánh bay ra ngoài, năng lượng màu lam vỡ nát, năng lượng hủy diệt tàn phá bừa bãi.
Đồng thời là năng lượng tầng thứ cao cũng có bản chất khác nhau, chỉ có thể nói, giữa năng lượng tầng thứ cao cũng có phân cao thấp.
Oanh, năng lượng hủy diệt ập tới, Hà Tam biến mất không thấy gì nữa.
- Sạch sẽ như vậy?
Lăng Hàn kinh ngạc, với thực lực cường đại của Hà Tam, năng lượng hủy diệt không có khả năng đánh hắn không còn thứ gì.
- Ừm?
Lăng Hàn nhìn lên bầu trời, có hai mảnh phù vỡ vụn rơi xuống, cho dù là năng lượng hủy diệt cũng không thể phá hủy, ngược lại giống như bản thân thiêu đốt mới biến thành như thế.
- Hoán Tử Phù? Thiên Lý Độn Hành Phù?
Hắn triệu tập Đường Vân Nhi ra ngoài, tiểu la lỵ nhìn thấy hai lá bùa thì kêu lên.
Nghe tên Lăng Hàn liền hiểu, Hà Tam chẳng những không chết, hơn nữa còn bỏ chạy.
Hoán Tử Phù giúp Hà Tam tránh bị năng lượng hủy diệt giết chết, Thiên Lý Độn Hành Phù có thể giúp hắn bỏ chạy vạn dặm trong nháy mắt.
Ai, có cường giả đứng sau lưng sẽ có nhiều chỗ tốt, phù binh lúc trước còn ngăn cản công kích của hắn.
Lăng Hàn tiếc nuối, đây là dê béo đấy, nếu có thể bắt lấy, hắn có thể phát tài.
- Lăng Hàn, rốt cục ngươi đã đánh thắng tên kia?
Tiểu la lỵ hỏi.
Lăng Hàn tươi cười gật đầu:
- Đánh thắng.
- Rốt cuộc chúng ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này?
Tiểu la lỵ chu miệng, mấy tháng qua bọn họ chỉ ăn đan dược qua bữa, nàng chịu không được.
- Đúng thế.
Lăng Hàn đi tới nơi ước định, hai ngày sau, bảy tiểu oa nhi và Thẩm Hàn Vân liền đến đây.
Mọi người giao thổ tinh hoa ra, chẳng những dung hợp thành một phần Thổ Tinh Nguyên, còn có nhiều hơn, còn dư ra nửa phần Thổ Tinh Nguyên.
Đáng tiếc, tất cả mọi người đã chán nơi này, tự nhiên không có hứng thú đánh quái, trừ Thẩm Hàn Vân, hắn biểu thị mình không có việc gì, muốn cầm thổ tinh hoa còn lại và tiếp tục giết quái, thẳng đến khi tìm ra đủ Thổ Tinh Nguyên.
Lăng Hàn biết, gia hỏa này muốn tìm việc cho mình làm, nếu không đã mất đi mục tiêu nhân sinh, hắn còn mờ mịt chưa biết nên làm gì.
Hắn vỗ vỗ vai Thẩm Hàn Vân, liền cáo từ rời đi.
Rời khỏi Cổn Thạch hoang nguyên, tiểu la lỵ gọi phi toa ra, hai người ngồi lên, xèo, lập tức phá không mà đi.
Tạm biệt, Nguyệt Hoa tinh.
Lăng Hàn nhìn lại, hắn nói thầm trong lòng, không bao lâu sau, hắn nhất định sẽ lại tiến vào nơi này, đến lúc đó sẽ thanh toán triệt để với hai nhà Bàng, Lôi, còn nếu gặp lại Hà Tam, hắn sẽ không ngại giẫm lên một cước.
Xèo, phi toa bay cực nhanh, rất nhanh liền tiến vào tinh không, bắt đầu xuyên toa không gian tiết điểm.
Một lần, hai lần, ba lần, qua gần hai tháng, bọn họ cũng bay về Thiên Hải tinh.
Vừa đi đã hơn một năm.
- Ngươi cẩn thận cho ta, đừng có đụng vào người khác!
Lăng Hàn sớm phòng hờ, tiểu la lỵ chính là phần tử phá hoại.
- Người ta biết.
Tiểu la lỵ gật đầu, nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt của nàng, rõ ràng chỉ qua loa với Lăng Hàn.
Quả nhiên, nàng lái phi toa đáp xuống, trực tiếp nhắm ngay một tông môn, oanh, đụng vào ngọn núi, ngọn núi tan rã, vô số đá vụn rơi xuống, cát bụi đầy trời bao phủ phạm vi mười dặm.
Thừa dịp hỗn loạn, Lăng Hàn vội vàng nắm lấy tiểu la lỵ bỏ chạy.
Cũng may tông môn này không quy thuận Huyền Bắc quốc, xem như cho bọn chúng bài học.
Lại qua ba ngày, cuối cùng Lăng Hàn đã quay về đế đô.
- Nha, hơn một năm không gặp, ngươi càng xinh đẹp hơn đấy.
Lăng Hàn tiến vào Ngoại Vụ phủ, gặp được Bích Tiêu công chúa thì vừa cười vừa nói.
Muốn nói Ngoại Vụ phủ có thay đổi gì, đó chính là vắng vẻ hơn nhiều, không nói có thể giăng lưới bắt chim trước cửa, trên thực tế cũng chẳng kém hơn bao nhiêu.
Cũng phải, hiện tại thế lực nên quy thuận cũng quy thuận, Ngoại Vụ phủ biến thành thùng rỗng kêu to.
Bích Tiêu công chúa càng xinh đẹp hơn xưa, cũng không phải tướng mạo nàng phát sinh biến hóa mà là nàng đi càng xa trên Tiên đồ, khí chất cũng tốt hơn trước.
Gặp được nàng, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chính là tiên tử hạ phàm.
Bích Tiêu công chúa im lặng, hiện tại còn dám ba hoa với nàng cũng chỉ có Lăng Hàn, mấu chốt là, gia hỏa này lại không có chút ý niệm không chính đáng gì đó, hoàn toàn chỉ muốn nhạo báng và chọc nàng tức giận mà thôi.
- Ngươi trở lại rồi, tình hình đế đô phát sinh biến hóa lớn đấy.
Nàng nói.
- Thời điểm ngươi muốn giết ta, ngươi đâu thèm quan tâm ta là ai, hiện tại ta giết ngươi, ngươi cũng không cần biết ta là ai.
- Hừ, nếu không phải ở chỗ này, ta một tay cũng có thể nghiền chết ngươi!
Hà Tam cắn răng nói.
- Ha ha ha ha.
Lăng Hàn cười to, trên mặt đầy khinh miệt:
- Ta chính là hậu duệ Đại Đế, trên thân có vô số bí bảo, nếu thật khai chiến ở bên ngoài, ta vận dụng Tổ khí, cho dù Thánh Nhân tới cũng có thể giết.
Khốn kiếp, không phải khoác lác sao, hắn cũng chơi thật lớn?
Hà Tam rung động, hậu duệ Đại Đế, còn mang theo Tổ khí, đó là tồn tại khủng bố cỡ nào?
Thánh Nhân là vô địch dưới Tổ Vương, trên gặp người còn có Tổ binh cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần.
Người trẻ tuổi này là hậu đại Tổ Vương?
Khó trách yêu nghiệt như thế!
Lăng Hàn cười lớn, lắc đầu:
- Ta đùa giỡn với ngươi, ta nhất định thành Đế, tại sao lại dựa vào phúc ấm của Tổ Vương?
Hà Tam hít khí lạnh, ngươi thật dám nói.
Mặc dù nói, võ giả không muốn trở thành Tổ Vương không phải võ giả tốt nhưng ai cũng tự hiểu minh, cho dù thiên tài như Hà Tam cũng biết khả năng cực hạn của mình là cấp Giáo Chủ.
Muốn thành Tôn Giả?
Trừ phi hắn có cơ duyên nghịch thiên, đạt được tạo hóa thông thiên, nếu không, qua nhiều năm như thế, vì sao trên Nguyệt Hoa tinh không có một Tôn Giả?
Bởi vậy, Thánh Nhân càng ít, bất kỳ Thánh Nhân nào cũng có thể quét ngang tinh không, Đại Đế không xuất hiện, ai dám tranh phong?
Lăng Hàn lại tràn ngập lòng tin nói mình sẽ thành Đế, chẳng phải trò cười hay sao?
Ngươi yêu nghiệt gấp mười lần, ngươi chỉ có một phần vạn cơ hội thành Thánh, càng không cần nói thành Đế.
- Trò cười!
Hắn cười lạnh.
- Có phải trò cười hay không, tương lai tự hiểu nhưng ngươi không thể nhìn thấy ngày đó!
Lăng Hàn giết tới lần nữa, hắn xuất một quyền bình thường nhưng lại có thể hủy thiên diệt địa.
Hà Tam nghênh kích, hắn đón một quyền lại thổ huyết một lần, căn bản không phải đối thủ của Lăng Hàn.
Đánh nhau cùng cấp, Lăng Hàn vô địch!
Hà Tam chỉ có tế vận dụng năng lượng màu lam mới có thể địch nổi nhưng tiêu hao quá lớn, hắn không thể dùng mấy lần đã thở hồng hộc.
Lăng Hàn cũng mất kiên trì, Hà Tam vốn là đá mài đao của hắn nhưng bây giờ hắn đã bước vào Tầm Bí cảnh, đối thủ từng cường đại lại không chịu nổi một kích, hoàn toàn không thể ngăn cản một kích toàn lực của hắn.
Giết!
Hắn vận chuyển năng lượng hủy diệt bao phủ trên nắm đấm, cũng nghênh đón năng lượng màu lam của Hà Tam.
Đây là năng lượng tầng thứ cao đối kháng với nhau, oanh, nắm đấm và mũi kiếm va chạm với nhau, Hà Tam bị đánh bay ra ngoài, năng lượng màu lam vỡ nát, năng lượng hủy diệt tàn phá bừa bãi.
Đồng thời là năng lượng tầng thứ cao cũng có bản chất khác nhau, chỉ có thể nói, giữa năng lượng tầng thứ cao cũng có phân cao thấp.
Oanh, năng lượng hủy diệt ập tới, Hà Tam biến mất không thấy gì nữa.
- Sạch sẽ như vậy?
Lăng Hàn kinh ngạc, với thực lực cường đại của Hà Tam, năng lượng hủy diệt không có khả năng đánh hắn không còn thứ gì.
- Ừm?
Lăng Hàn nhìn lên bầu trời, có hai mảnh phù vỡ vụn rơi xuống, cho dù là năng lượng hủy diệt cũng không thể phá hủy, ngược lại giống như bản thân thiêu đốt mới biến thành như thế.
- Hoán Tử Phù? Thiên Lý Độn Hành Phù?
Hắn triệu tập Đường Vân Nhi ra ngoài, tiểu la lỵ nhìn thấy hai lá bùa thì kêu lên.
Nghe tên Lăng Hàn liền hiểu, Hà Tam chẳng những không chết, hơn nữa còn bỏ chạy.
Hoán Tử Phù giúp Hà Tam tránh bị năng lượng hủy diệt giết chết, Thiên Lý Độn Hành Phù có thể giúp hắn bỏ chạy vạn dặm trong nháy mắt.
Ai, có cường giả đứng sau lưng sẽ có nhiều chỗ tốt, phù binh lúc trước còn ngăn cản công kích của hắn.
Lăng Hàn tiếc nuối, đây là dê béo đấy, nếu có thể bắt lấy, hắn có thể phát tài.
- Lăng Hàn, rốt cục ngươi đã đánh thắng tên kia?
Tiểu la lỵ hỏi.
Lăng Hàn tươi cười gật đầu:
- Đánh thắng.
- Rốt cuộc chúng ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này?
Tiểu la lỵ chu miệng, mấy tháng qua bọn họ chỉ ăn đan dược qua bữa, nàng chịu không được.
- Đúng thế.
Lăng Hàn đi tới nơi ước định, hai ngày sau, bảy tiểu oa nhi và Thẩm Hàn Vân liền đến đây.
Mọi người giao thổ tinh hoa ra, chẳng những dung hợp thành một phần Thổ Tinh Nguyên, còn có nhiều hơn, còn dư ra nửa phần Thổ Tinh Nguyên.
Đáng tiếc, tất cả mọi người đã chán nơi này, tự nhiên không có hứng thú đánh quái, trừ Thẩm Hàn Vân, hắn biểu thị mình không có việc gì, muốn cầm thổ tinh hoa còn lại và tiếp tục giết quái, thẳng đến khi tìm ra đủ Thổ Tinh Nguyên.
Lăng Hàn biết, gia hỏa này muốn tìm việc cho mình làm, nếu không đã mất đi mục tiêu nhân sinh, hắn còn mờ mịt chưa biết nên làm gì.
Hắn vỗ vỗ vai Thẩm Hàn Vân, liền cáo từ rời đi.
Rời khỏi Cổn Thạch hoang nguyên, tiểu la lỵ gọi phi toa ra, hai người ngồi lên, xèo, lập tức phá không mà đi.
Tạm biệt, Nguyệt Hoa tinh.
Lăng Hàn nhìn lại, hắn nói thầm trong lòng, không bao lâu sau, hắn nhất định sẽ lại tiến vào nơi này, đến lúc đó sẽ thanh toán triệt để với hai nhà Bàng, Lôi, còn nếu gặp lại Hà Tam, hắn sẽ không ngại giẫm lên một cước.
Xèo, phi toa bay cực nhanh, rất nhanh liền tiến vào tinh không, bắt đầu xuyên toa không gian tiết điểm.
Một lần, hai lần, ba lần, qua gần hai tháng, bọn họ cũng bay về Thiên Hải tinh.
Vừa đi đã hơn một năm.
- Ngươi cẩn thận cho ta, đừng có đụng vào người khác!
Lăng Hàn sớm phòng hờ, tiểu la lỵ chính là phần tử phá hoại.
- Người ta biết.
Tiểu la lỵ gật đầu, nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt của nàng, rõ ràng chỉ qua loa với Lăng Hàn.
Quả nhiên, nàng lái phi toa đáp xuống, trực tiếp nhắm ngay một tông môn, oanh, đụng vào ngọn núi, ngọn núi tan rã, vô số đá vụn rơi xuống, cát bụi đầy trời bao phủ phạm vi mười dặm.
Thừa dịp hỗn loạn, Lăng Hàn vội vàng nắm lấy tiểu la lỵ bỏ chạy.
Cũng may tông môn này không quy thuận Huyền Bắc quốc, xem như cho bọn chúng bài học.
Lại qua ba ngày, cuối cùng Lăng Hàn đã quay về đế đô.
- Nha, hơn một năm không gặp, ngươi càng xinh đẹp hơn đấy.
Lăng Hàn tiến vào Ngoại Vụ phủ, gặp được Bích Tiêu công chúa thì vừa cười vừa nói.
Muốn nói Ngoại Vụ phủ có thay đổi gì, đó chính là vắng vẻ hơn nhiều, không nói có thể giăng lưới bắt chim trước cửa, trên thực tế cũng chẳng kém hơn bao nhiêu.
Cũng phải, hiện tại thế lực nên quy thuận cũng quy thuận, Ngoại Vụ phủ biến thành thùng rỗng kêu to.
Bích Tiêu công chúa càng xinh đẹp hơn xưa, cũng không phải tướng mạo nàng phát sinh biến hóa mà là nàng đi càng xa trên Tiên đồ, khí chất cũng tốt hơn trước.
Gặp được nàng, phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người chính là tiên tử hạ phàm.
Bích Tiêu công chúa im lặng, hiện tại còn dám ba hoa với nàng cũng chỉ có Lăng Hàn, mấu chốt là, gia hỏa này lại không có chút ý niệm không chính đáng gì đó, hoàn toàn chỉ muốn nhạo báng và chọc nàng tức giận mà thôi.
- Ngươi trở lại rồi, tình hình đế đô phát sinh biến hóa lớn đấy.
Nàng nói.