- Kỳ quái, vì cái gì hai Tiên Vương không không sớm thu đi.
Hắn thì thào.
- Thiên Đạo Nguyên Thạch có điều kiện diễn hóa rất hà khắch, hoàn cảnh nơi này thích hợp, tự nhiên không có khả năng chuyển đi, nếu không sẽ bỏ dở nửa chừng, không có chút giá trị nào.
Tiểu tháp nói ra.
Lăng Hàn gật đầu, đây là thứ nhất, mặt khác, hai đại Tiên Vương cũng không muốn đánh đập tàn nhẫn, dù sao là đồ của tiểu bối sử dụng, vậy cứ để tiểu bối tranh đoạt, không cần tìm người lớn hỗ trợ.
- Ngươi có thể cảm ứng được Thiên Đạo Ngọc sao?
Hắn hỏi, có chút chờ mong.
- Đương nhiên!
Tiểu tháp thập phần ngạo kiều.
Lăng Hàn lập tức đại hỉ, trước kia Tử Hà Băng Vân và Lạc Trường Phong chiếm hết tiên cơ, bọn họ biết rõ đồ vật mình tìm là gì, nhưng còn bây giờ thì sao, ít nhất hắn không lỗ.
Vậy thì đến đấu một trận.
Lăng Hàn nắm tay Nữ Hoàng, nói:
- Chúng ta đi.
Vừa đi, hắn vừa nói chuyện Thiên Đạo Ngọc cho Nữ Hoàng biết, lại hỏi tiểu tháp:
- Thiên Đạo Ngọc có thể cung cấp cho nhiều người luyện hóa không?
- Vậy phải xem lớn nhỏ thế nào, nhưng tối đa không cao hơn hai người.
Tiểu tháp trầm ngâm một lúc.
Tuy Lăng Hàn cảm thấy có chút tiếc nuối, Thiên Đạo Ngọc là đồ trân quý như thế, nếu có thể để nhiều người luyện hóa mới là không có thiên lý..
Chỉ mong khối bảo ngọc này đủ lớn, có thể cung cấp cho hắn và Nữ Hoàng cùng sử dụng.
- Dẫn đường.
Lăng Hàn nói ra.
- Trong núi này, cố gắng đi tìm, có được là hạnh của ngươi, mất đi là mệnh của ngươi.
Tiểu tháp rất thần côn.
Lăng Hàn xùy một tiếng:
- Đại khái ngươi không biết?
Tiểu tử này không biết thì nói không biết, còn đắc chí như vậy.
- Hiện tại ta có thể cảm ứng Thiên Đạo Ngọc tồn tại, chỉ có đến rất gần ta mới dám khẳng định.
Tiểu tháp lúc này không có thẹn quá hóa giận.
Lăng Hàn gật gật đầu, đã như thế thì đi tìm.
Hai người xuất phát, sau lưng bọn họ, Nhu Yêu Nữ có chút do dự nhưng vẫn theo chân cùng đi. Nàng đi cùng làm đám người Bắc Vũ Hùng cũng đi theo, ai bảo Nữ Hoàng đẹp thế.
Lạc Trường Phong cười lạnh, đám cặn bã này cũng muốn tranh đoạt Thiên Đạo Ngọc? Chờ đi, hắn tìm được Thiên Đạo Ngọc, lại trở lại đoạt mỹ nhân, cũng không tin dùng thân phận Thánh Tử của Tiên Vương đại giáo lại không thể hoành đao đoạt ái.
Tử Hà Băng Vân không trì hoãn lâu, lập tức rời đi.
Nàng và Lạc Trường Phong đều biết mình tìm cái gì, đây là ưu thế hơn xa người khác.
Lăng Hàn quay đầu nhìn, sắc mặt cổ quái, Nhu Yêu Nữ đi theo bọn họ nghiện rồi sao?
Hắn lắc đầu, dù sao hiện tại còn chưa phát hiện Thiên Đạo Ngọc, hắn cũng chẳng muốn chạy loạn khắp nơi.
Nơi này là núi xanh, cây cối xanh um tùm, hơn nữa đại bộ phận rất bình thường, không phải đặc biệt cao, cũng có thấp bé không tưởng tượng nổi. Trong núi rừng cũng không phải rất yên tĩnh, đôi khi có con nai ló đầu ra, lúc nhìn thấy hai người Lăng Hàn liền bỏ chạy.
Lúc này bụi cỏ phía trước lắc lư.
Lăng Hàn kéo kéo tay Nữ Hoàng, hai người dừng bước, bụi cỏ phập phồng sau đó tới gần bọn họ.
Sẽ là cái gì? Dã thú sao?
Xôn xao, bụi cỏ tách ra, một người đi tới nhưng rất thấp bé, chỉ cao chừng một thước, đây là nam tử nhưng không phải tiểu hài tử, bởi vì mọc ra râu ria, gương mặt già nua không tưởng tượng nổi.
- Đứng lại!
Hắn nói xong liền nhảy ra..
- Đứng lại!
- Đứng lại!
- Đứng lại!
Vừa tiếp xúc với một tên, lúc này bảy tên lùn cầm trượng nhảy ra, cây trượng dài hơn thước, cầm trong tay người thường là đoản côn, trong tay bảy người lùn lại là trường côn, bọn họ cầm trong tay và chỉ về phía Lăng Hàn và Nữ Hoàng.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, nói:
- Tốt, ta đứng đấy, sau đó thì sao?
Bảy tiểu Ải nhân nhìn nhau, nói:
- Các ngươi là người nào, tại sao lại xông vào nơi đây?
- Chẳng lẽ bọn họ là nhân loại trong truyền thuyết, các ngươi xem, cả đám cao lớn như thế, khó coi chết.
Có tiểu Ải nhân nói ra.
- Đúng là quá xấu!
- Xấu xí như vậy sao không tự sát đi, thật sự bội phục dũng khí của các ngươi!
- Tavĩnh viễn không muốn đi bên ngoài, tất cả đều là người quái dị!
Những này tiểu Ải nhân đều sợ hãi.
Nữ Hoàng giận tím mặt.
Một trong những chuyện nàng không thể tha thứ nhất chính là chr trích dung nhan của nàng.
- Hừ!
Nàng hừ một tiếng, khí phách bắn ra bốn phía.
- Ồ, có phải ta ngộ độc thức ăn hay không, tại sao cảm thấy nữ nhân này thật dễ nhìn.
Tên lùn kinh hô, hắn không dám tin chớp mắt vài cái.
- Ta cũng thấy nàng đẹp hơn.
- Trời ơi, ta nhất định trúng chú thuật.
Bảy tên lùn sợ hãi, nữ nhân này có độc, không ngờ làm bọn họ cảm thấy đẹp như vậy.
Gặp quỷ rồi!
Lăng Hàn cười to, quả nhiên sắc đẹp của Nữ Hoàng là không thể ngăn cản, dù đám lùn có thẩm mỹ quan khác biệt cũng bị ảnh hưởng, hắn nói:
- Các ngươi là người nào, có thể cho chúng ta tới làm khách không?
Bảy tên lùn vẫn bình phẩm Nữ Hoàng từ đầu đến chân, liếc mắt nhìn sang, cảm thấy ngắm Nữ Hoàng rất thích thú, sau đó nhìn nhau.
- Chúng ta là dũng sĩ Cô Lỗ Lỗ tộc.
Một tên lùn kiêu ngạo lên tiếng.
Nơi này có Thiên Đạo Ngọc, chỉ không biết cụ thể nằm ở đâu, đám thổ dân sinh hoạt tại nơi này rất lâu, có lẽ biết chút gì đó.
Thần thức Lăng Hàn đảo qua, những tên lùn này có tu vi Phá Hư Cảnh, thực lực thấp không thể thấp hơn, có lẽ nơi này không hình thành tu luyện, chỉ dùng linh khí rót vào người nên mới đạt tới Phá Hư Cảnh.
- Muốn làm khách cũng có thể, nhưng các ngươi ngàn vạn đừng ăn cắp bảo bối của chúng ta.
Một tên lùn lên tiếng.
- Đúng, các ngươi đều là nhân loại xấu xa, căn cứ tổ tiên ghi lại, các ngươi làm rất nhiều chuyện xấu.
Đám lùn này không ngừng bàn luận với nhau, đều nói người từ ngoài tới vô cùng tham lam, không có kết cục tốt.
Nữ Hoàng ngạo kiều, không kiên nhẫn nói:
- Còn không mau mau dẫn đường!
Bị nàng khiển trách như thế, bảy tên lùn không nói nữa, ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.
Lăng Hàn cười thầm, Nữ Hoàng theo phía sau, đám người Nhu Yêu Nữ cũng đi theo, một đoàn người đi trước sau chừng nửa canh giờ, phía trước là khu đất bằng lớn, chỗ đó có tòa thôn trang, có thể thấy khói bốc lên.
Đây là Cô Lỗ Lỗ tộc?
Nhìn thấy bảy tên lùn mang hai "Cự nhân" trở về, trong thôn tuôn ra rất nhiều tiểu ải nhân, ai cũng vây quanh Lăng Hàn và Nữ Hoàng, trên mặt đầy chán ghét.
- Quá xấu!
- Đây là nhân loại trong truyền thuyết!