Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được rồi!

Người thứ hai a, cái này đủ để vì An Viễn chi mạch thắng được chín mươi chín tiêu chuẩn.

Trở lại nơi ở, Lâm Vũ Khởi khó nén hưng phấn, suýt chút nữa nhào vào trong lồng ngực của Lăng Hàn, reo lên:

- Soái ca, đại công cáo thành, không đến hôn một cái sao?

Nàng chu môi đỏ, sáng rực rỡ vạn phần.

Thấy Lăng Hàn không hề bị lay động, mị nhãn của nàng xoay một cái, đột nhiên vỗ mông của mình một cái, đùng, lanh lảnh lọt vào tai, mà cái mông no đủ thì tạo nên từng vòng phóng túng, cực kỳ mê người.

Yêu Tinh, Đại Yêu tinh!

- Di!

Hàn Tâm Nghiên xấu hổ chết mất, vội kéo Lâm Vũ Khởi đi, một hồi ghép mình và Lăng Hàn, một hồi lại muốn Lăng Hàn làm dượng của nàng, ngươi nháo loại nào a.

Lăng Hàn thì thầm kêu không chịu nổi, hắn cũng không phải thông thái rởm, sức đề kháng cũng có hạn a.

Hắn trở lại gian phòng của mình, vội vã tiến vào Hắc Tháp, cùng Thiên Phượng Thần Nữ cẩn thận thân thiết một phen, lúc này mới đuổi đi dáng dấp quyến rũ của Lâm Vũ Khởi.

Sau này có Loạn Tinh nữ hoàng ở bên người là tốt rồi, mị lực của nữ hoàng này to lớn nhất, chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, mỹ nữ khác đều như cỏ dại.

Lại ba ngày sau, Lâm Vũ Khởi liền không nhịn được thúc Lăng Hàn lên đường.

Không đi không được a, mỗi người đều chạy tới đào góc tường, một bộ chỉ cần Lăng Hàn đáp ứng gia nhập chi mạch của bọn họ, điều kiện có thể tùy tiện mở.

Như Bắc Sa chi mạch thậm chí nói có thể gả Lâm Sơ Ảnh cho Lăng Hàn, nhưng điều kiện là Lăng Hàn ở rể.

Tuy Lâm Vũ Khởi rất tin tưởng định lực của Lăng Hàn, nhưng lo lắng thời gian lâu dài Lăng Hàn sẽ không ngăn được. Dù sao, một cái, hai cái mỹ nữ đánh không lại mị lực của nàng, nhưng mười cái, một trăm cái thì sao?

Vẫn là sớm đi tốt nhất.

Ba người khởi hành trở về, Lâm Vũ Khởi cùng Hàn Tâm Nghiên muốn về An Viễn chi mạch trước, còn có nửa năm thời gian, nói dài căn bản không dài, bọn họ phải chọn lựa ra chín mươi chín ứng cử viên phù hợp, đương nhiên, một cái trong đó khẳng định là để cho Lăng Hàn.

Lăng Hàn cùng hai nữ ước định một chỗ, tới nơi đó trước, hắn liền vào Hắc Tháp, tiếp tục đắm chìm trong thế giới dược liệu, tăng lên khả năng phân biệt của hắn.

Thời gian lặng yên mà qua, nửa năm trôi qua rất nhanh.

Lăng Hàn cuối cùng hài lòng rời Hắc Tháp, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ tám mươi mốt vạn loại dược liệu, cho dù cắt nát toàn bộ dược liệu, lại hỗn hợp đến cùng một chỗ, hắn cũng có thể phân loại bọn chúng ra, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh.

Hiện tại nếu như lại tiến hành tỷ thí, hắn sẽ không có chút hồi hộp mà đoạt thứ nhất, hơn nữa còn là nghiền ép.

Sau ba ngày, Lâm Vũ Khởi xuất hiện.

Lần này không chỉ nàng cùng Hàn Tâm Nghiên, mà mang theo một đội ngũ rất khổng lồ. Đếm một chút, cộng với Lăng Hàn, vừa vặn là chín mươi chín người.

Nói cách khác, bọn họ là ứng cử viên tiến vào Dược Vương Quật.

Trong chuyến này, ngoại trừ Lâm Vũ Khởi, còn có một tên cường giả Tinh Thần Cảnh, nhìn qua vẫn chưa tới ba mươi tuổi, biểu hiện trong lúc đó có vẻ cực kỳ kiêu ngạo, một bộ lão tử đệ nhất thiên hạ.

- Ngươi chính là Lăng Hàn?

Người kia bễ nghễ nhìn Lăng Hàn, khóe miệng mang theo một tia xem thường.

- Đừng tưởng rằng ngươi thay An Viễn nhất mạch thắng được nhiều tiêu chuẩn như vậy, liền có thể tự xưng công thần! Làm nô tài chỉ là nô tài mà thôi, không nên vọng tưởng trời cao!

Mịa nó, não phế a!

Lăng Hàn vẫn không nói gì, liền bị Lâm Vũ Khởi kéo sang một bên, mà nhìn thấy cảnh này, trên mặt của người kia cũng lộ ra không thích rõ ràng.

- Con chim ngốc này là ai?

Lăng Hàn hỏi.

- Không cần để ở trong lòng.

Lâm Vũ Khởi vội vàng nói.

- Hắn gọi Lâm Tử Hoành, là con trai độc nhất của Tộc trưởng bản mạch, tuy thiên phú đan đạo không cao, nhưng là thiên tài võ đạo, tu đạo hơn 60 vạn năm cũng đã là Tinh Thần Cảnh trung cực vị.

Lăng Hàn không phản đối, trung cực vị mà thôi, hắn một tay liền có thể trấn áp.

- Biết ngươi lợi hại!

Lâm Vũ Khởi cho hắn một nụ cười ngọt ngào.

- Đừng chấp nhặt với hắn, hắn chỉ là nghe nói công lao của ngươi, đố kị mà thôi.

Lăng Hàn hừ một tiếng nói:

- Ngươi xác định hắn chỉ đố kị công lao của ta?

Người này rõ ràng có ý nghĩ với Lâm Vũ Khởi, hiện tại Đại Yêu tinh cùng hắn thân cận, khó tránh khỏi ghen tuông.

Trên thực tế, hắn cực kì oan.

- Nói chung, không cần để ý hắn!

Lâm Vũ Khởi bày ra dáng dấp tiểu nữ nhân.

- Có được hay không, coi như là người ta cầu ngươi.

Lăng Hàn không chịu được, trực tiếp phất tay áo bỏ đi, lên xe ngựa, cái này gọi là mắt không thấy tâm không phiền.

Lâm Vũ Khởi nở nụ cười xinh đẹp, tuy Lăng Hàn luôn một bộ tránh xa nàng, nhưng vẫn xem nàng là bằng hữu, bằng không lấy thực lực cùng tính khí của hắn, khẳng định đã đánh Lâm Tử Hoành thành đầu heo.

Lúc này không phải một chiếc xe ngựa, mà là một đội xe ngựa, mang theo chín mươi chín người, một đường loạng choà loạng choạng, lại một lần nữa đi tới Lâm gia tổ địa ở Thanh Vũ Thành.

Người của trăm mạch gần như đến đông đủ, mạch ít nhất vẻn vẹn phái ra một người, ngược lại không phải bọn họ không có người, mà là chỉ có một tiêu chuẩn, ai bảo bọn họ đạt được thành tích lót đáy chứ?

Nguyên bản An Viễn nhất mạch thực lực đếm ngược lần này lại thu được chín mươi chín tiêu chuẩn, cái này tự nhiên để rất nhiều người kinh ngạc, mà Lâm Tử Hoành thì một bộ hôi rắm, thật giống như cái này là công lao của hắn, như khổng tước xòe đuôi, tao đến không ra hồn.

Chỉ là mặc hắn tao ra sao, lại có mấy người sẵn lòng phản ứng hắn, ngược lại là Lăng Hàn, tuy đại bộ phận thời gian đều ở trong phòng, nhưng người tới chơi nối liền không dứt, để Lâm Tử Hoành đố kị đến hai mắt đỏ lên.

- Không phải là một tiểu Đan Sư sao, kiêu ngạo cái gì!

Lâm Tử Hoành ăn vị, không cam lòng danh tiếng đều bị cướp đi.

- Thất thúc, hiện tại để tiểu tử này hung hăng, chờ thêm mấy ngày tiến vào Dược Vương Quật, chúng ta tìm một cơ hội lén lút giết chết hắn không phải được sao?


Có chó săn đề nghị.


Lâm Tử Hoành xoay chuyển ánh mắt nói:


- Không sai, ta có thể mượn cớ chia quân thành hai đường, thu được càng nhiều cơ duyên, sắp xếp tên kia vào đội ngũ của ta, sau đó sẽ tìm một cơ hội giết chết hắn!


- Chính phải, Thất thúc ngươi là Tinh Thần Cảnh trung cực vị, gia hỏa kia chỉ là tiểu cực vị, hơn nữa còn là sơ kỳ, căn bản không đáng nhắc tới!


Chó săn nịnh hót nói.


- Ngay cả nữ nhân ta vừa ý cũng dám đánh chủ ý, ngươi đây là tự tìm đường chết!


Lâm Tử Hoành uy nghiêm đáng sợ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK