Nữ Hoàng sầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm người trẻ tuổi, đế uy tràn ngập, trong khoảnh khắc này thiên địa sụp đổ, nặng nề làm người nghẹt thở.
Thanh niên bị khí thế hù sợ nhưng gã quen thói kiêu căng, lấy lại tinh thần thì càng tức giận hơn, mái tóc đen bay bay như muốn ăn thịt người.
Nực cười, gã là hậu đại lão tổ Đồng gia thương nhất, chưa từng bị người khinh miệt như vậy.
Giọng một nữ nhân từ trong xe vọng ra:
- Lâm ca, xảy ra chuyện gì?
Một nữ nhân vóc dáng yểu điệu đi ra, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ động lòng người. Lăng Hàn cảm giác thế giới thật là nhỏ.
Nữ nhân này là Liễu Mộ Vũ!
Liễu Mộ Vũ vốn chỉ lo chú ý thanh niên Đồng Lâm, tình cờ liếc qua Lăng Hàn, Nữ Hoàng thì tức giận nhảy cẫng lên:
- Là các ngươi!
Mấy ngày hôm trước đúng là ác mộng!
Nàng bị phong tu vi ném cho một tên già độc thân, may mà Liễu Mộ Vũ không ngừng uy hiếp không cho đối phương hiếp. Chờ lúc phá tan tu vi bị Lăng Hàn phong lại Liễu Mộ Vũ liền chạy đi cứu đệ đệ.
Nhưng đệ đệ của nàng là bao cỏ, khi vào chỗ đó thì sợ ngu người, chỉ biết la không, đừng thì có ích gì?
Cúc hoa tàn.
Thấy đệ đệ bị ám ảnh tâm lý, nhìn thấy nam nhân liền hét chói tai, Liễu Mộ Vũ hận Lăng Hàn đặc chưa từng có.
Tại sao đệ đệ quan trọng với nàng như vậy?
Vì đó không phải đệ đệ của Liễu Mộ Vũ mà là nhi tử của nàng! Chẳng qua đó là con riêng, là tiếng xấu cho Liễu gia, đặc biệt Liễu Mộ Vũ là thiên tài võ đạo có thể giúp gia tộc liên nhân kiếm thế lực lớn hỗ trợ. Nếu tuôn ra tiếng xấu có con riêng thì gia tộc lớn nào thèm Liễu Mộ Vũ?
Vì vậy nhi tử thành đệ đệ.
Liễu Mộ Vũ rất giỏi, nàng đến từ Bạch Mang thành nhất tinh, nhưng khi vào Hắc Nguyệt thành chỉ vài ngày ngắn ngủi đã dụ được Đồng gia.
Đồng gia thuộc gia tộc Trảm Trần, thuộc về là Tứ Trảm, tuy ở trong Hắc Nguyệt thành không xem như thế lực đỉnh cao nhưng mục tiêu cuối cùng của Liễu Mộ Vũ không phải Đồng gia mà là lợi dụng Đồng Lâm tiến vào vòng tròn cao tầng Hắc Nguyệt thành.
Giờ Liễu Mộ Vũ đã có danh ngạch vào đảo Tiên Vân.
Đồng Lâm sầm mặt hỏi Liễu Mộ Vũ:
- Nàng quen bọn họ?
Liễu Mộ Vũ cũng xanh mặt, nàng ước gì ăn thịt, uống máu Lăng Hàn.
Liễu Mộ Vũ oán hận nói:
- Là bọn chúng tổn thương Bảo nhi!
Đồng Lâm hỏi:
- Có lai lịch gì?
Đồng Lâm là hoàn khố Hắc Nguyệt thành, gã biết có một số người không trêu vào được.
Liễu Mộ Vũ không hạ thấp thân phận của Lăng Hàn, Nữ Hoàng chỉ nói thật:
- Gặp bọn họ trong Phó thành.
Liễu Mộ Vũ tin tưởng bấy nhiêu thông tin đã đủ.
Quả nhiên vẻ mặt Đồng Lâm kiêu ngạo hẳn ra, cũng càng tức giận hơn.
Ở trong phó thành tức là chờ xin vào chủ thành được phê duyệt, nếu có bối cảnh cứng rắn thì Hắc Nguyệt thành còn một con đường nhanh hơn chuyên cho đại nhân vật đi.
Ví dụ người từ thành nhị tinh đến, ví dụ thành tam tinh phái sứ giả đến ra lệnh chẳng lẽ để người ta chờ hơn mười ngày sao?
Từ đó thấy được hai người này thân phận bình thường, chắc đến từ tiểu thành nhất tinh, gần đây tổ chức đại tái tỉ võ. Đoán đúng rồi, hai người là đại biểu của tiểu thành.
Tuy Đồng gia chỉ là thế lực Trảm Trần nhưng dưới chân thiên tử cao hơn người một bậc.
Đồng Lâm không giận sao được, dân quê tiểu thành dám ngăn cản tọa giá của gã, nếu đồn ra ngoài còn mặt mũi nào?
- Quỳ xuống!
Đồng Lâm lạnh lùng nói:
- Tự tát tai mình, trước khi ta chưa bảo ngừng thì không cho ngừng!
Lăng Hàn ôm Nữ Hoàng, lười để ý kẻ không chút chỉ số thông minh:
- Đi thôi nương tử, tên này là đồ ngốc.
Đồng Lâm lao lên ngăn đường đi của hai người Lăng Hàn, tức giận quát:
- Các ngươi biết thân phận của bản thiếu gia không?
- Biết.
Lăng Hàn cười gật đầu nói:
- Mới rồi đã nói ngươi là đồ ngốc.
Bà nội ngươi!
Đồng Lâm kiềm chế lửa giận, nói:
- Bản thiếu gia tên Đồng Lâm, lão tổ nhà ta là cường giả Tứ Trảm, trưởng lão tứ tinh của Hắc Nguyệt giáo!
Trưởng lão Hắc Nguyệt giáo chia rất nhiều cấp bậc, chia theo tu vi. Ví dụ Nhất Trảm là nhất tinh, Nhị trảm là nhị tinh. Vào Phân Hồn rồi Dương Hồn là trưởng lão ngũ tinh, Âm Hồn là trưởng lão lục tinh, Địa Hồn là trưởng lão thất tinh, Dương Hồn là trưởng lão bát tinh.
Trưởng lão bát tinh ngang hàng với giáo chủ, nhưng dù là Hắc Nguyệt giáo cũng chỉ có ba trưởng lão bát tinh. Có lẽ mấy lão bất tử ẩn cư vô số năm không đi ra gặp người nhưng số lượng không hơn một bàn tay.
Vẻ mặt Đồng Lâm kiêu ngạo, tuy lão tổ Đồng gia chỉ là Tứ Trảm, bằng may mắn mạnh nhất tiểu thành nhất tinh nhưng còn danh hiệu trưởng lão tứ tinh của Hắc Nguyệt giáo.
Tức là lão tổ Đồng gia gặp cường giả Tứ Trảm khác sẽ cao hơn một đầu.
Lăng Hàn mỉm cười hỏi:
- Rồi sao?
Sao trăng gì?
Đồng Lâm ngây người, đã báo ra bối cảnh ‘khủng bố’ như vậy, đối phương nên sợ ướt quần mặc cho gã xoa nắn gì cũng được. Tại sao kết quả khác hẳn với gã tưởng tượng?
Ui, các ngươi không làm theo lẽ thường!
Liễu Mộ Vũ đến gần:
- Lâm ca!
Mắt Liễu Mộ Vũ đầy độc ác, vẻ mặt thì quan tâm nói:
- Thôi đừng tranh với họ, bọn họ rất mạnh, ta sợ...
- Sợ cái gì?
Lời khuyên đó chẳng những không khiến Đồng Lâm nguôi giận càng làm gã tức thêm:
- Đồng Lâm ta đây chẳng lẽ không xử được hai người?
Muốn thái độ của ngươi như vậy đấy!
Liễu Mộ Vũ làm bộ uất ức cúi đầu, không châm lửa góp gió làm Đồng Lâm hăng lên thì sao mượn đao giết người? Liễu Mộ Vũ biết Đồng Lâm không đánh lại Lăng Hàn, nhưng không sao, Đồng Lâm là hậu nhân lão tổ Đồng gia thích nhất, nếu gã bị người đánh thì sẽ nhịn nhục được sao?
Lăng Hàn liếc Liễu Mộ Vũ, nữ nhân này lòng dạ rắn rết, lúc trước trừng phạt còn nhẹ, nàng ta không học được bài học.
Lăng Hàn mỉm cười hỏi:
- Gà giò, ngươi muốn xử chúng ta thế nào?
Gà giò?
Đồng Lâm suýt nhảy cẫng lên, từ mấy vạn năm trước gã hết là trai tơ rồi! Đừng vì ta họ Đồng thì gọi ta là gà giò! Với Đồng Lâm hai chữ gà giò là sỉ nhục lớn.
Mấy vạn năm không khai trai thì chắc chỗ ấy có vấn đề.
- Trước uy nghiêm của Đồng gia ta ngươi sẽ nếm trái đắng.
Đồng Lâm lạnh lùng nói:
- Cho ngươi cơ hội cuối cùng, lập tức dập đầu xin lỗi ta, không thì... hừ hừ.
Lăng Hàn giơ tay:
- Nhiều kẻ ngốc thật.
Bốp! Bốp!
Đồng Lâm và Liễu Mộ Vũ bị đánh xỉu ném vào lùm cỏ. Lăng Hàn ngẫm nghĩ, lột đồ hai người ra xếp chồng lên nhau, trông như đã làm chuyện đó.
Lăng Hàn vươn tay hướng Nữ Hoàng:
- Nương tử, chúng ta ngồi xe đi.