Lúc hắn thông qua sa mạc, hắn được các sa nữ nhận chủ và giao chìa khóa cho hắn.
Trước đó, hắn hoàn toàn không biết chìa khóa này có thể làm được gì, nhưng khi hắn đứng trước cửa lớn, hắn giật mình.
Vừa rồi, hắn cố ý đùa giỡn Tống Lam, đương nhiên mục đích chính là chọc nàng tức giận, bởi vì nàng vừa đi thì những người khác sẽ rời đi, như thế hắn có thể dễ dàng mở cửa và đi vào một mình.
Nếu không, hiện tại những người kia cơ bản đã bước vào Sinh Đan cảnh, chiến lực của mỗi người không thua gì hắn, thậm chí Tống Lam còn trên cả hắn, Lăng Hàn có thể ngăn cản những người này tiến vào trong cung điện hay sao?
Hắn hít vào một hơi, hắn cầm chìa khóa và đưa vào lỗ khóa.
Có thể nói chìa khóa bé hơn xa so với cánh cửa, thậm chí không liên quan gì đến nhau, nhưng hết lần này tới lần khác chúng lại vừa với nhau, Lăng Hàn không thể không hoài nghi đây chính là bí mật lớn nhất trong bí cảnh như lời Bạch Liên Tổ Vương nói lúc trước.
Chìa khóa và lỗ khóa rất khớp nhau.
Lăng Hàn tươi cười, hắn chuyển động chìa khoá, hắn, thời điểm hắn xoay chín vòng thì cánh cửa mở ra.
Lăng Hàn không do dự, hắn rút chìa khóa ra và tiến vào bên trong.
Phía trước.
Đột nhiên nội tâm Tống Lam nhớ lại những việc lúc nãy, dường như cảnh này như đã từng quen biết, nàng thông minh tuyệt đỉnh nên dừng bước và xoay đầu lại.
Vừa vặn, nàng nhìn thấy Lăng Hàn lách mình tiến vào trong cửa.
Bị lừa rồi!
Nàng quát một tiếng, ngay sau đó lao về phía cung điện
Nhưng nàng nhìn thấy Lăng Hàn tươi cười với mình nhưng tay phải không chút do dự đóng cánh cửa nặng nề lại
Nàng đã tới gần nhưng chậm một bước, cửa lớn đã đóng lại, cũng ngăn cản tất cả lực lượng của nàng.
- Lăng! Hàn!
Nàng cắn răng nói ra, Lăng Hàn tươi cười với nàng lúc hắn đóng cửa rất quen thuộc, nàng đã nhận ra ngay lập tức.
Tên ghê tởm này!
Cố ý chọc giận chính mình, từ đó mình rời đi, sau đó thừa cơ mở cửa lớn ra, chờ chính mình lấy lại tinh thần thì đã chậm.
Quá ghê tởm.
Những người khác cũng lao tới, trên mặt bọn họ đầy kinh ngạc, nhất là Lương Đông Khôi, hắn còn nói không thể tìm được chìa khóa, hiện tại có cảm giác như bị bạt tai.
- Bị hắn lừa!
Mọi người có phản ứng, đáng tiếc nói vuốt đuôi không có lợi ích gì.
Một bên khác, Lăng Hàn cười nhạt.
Tống Lam thật thông minh, suýt chút nữa đã bị nàng khám phá ra mục đích chân thật của mình.
Lăng Hàn xoay người nhìn về phía trước.
Nơi này rất đơn sơ, chỉ có mấy cây cột chèo chống đại điện, trên mặt đất lại trống rỗng.
Lăng Hàn nhanh chânđi về phía cái bàn cuối cung điện, trên cái bàn có một quyển sách, hiển nhiên nó là vật mấu chốt.
Hắn đi tới trước cái bàn nhưng không tùy tiện chạm vào quyển sách, bởi tòa đại điện này trải qua năm tháng quá lâu, ai biết quyển sách kia có bị phong hóa biến thành bụi hay không.
Cho nên, hắn vô cùng cẩn thận.
Sách không có phong bì, mặt ngoài cũng không có tên sách, Lăng Hàn dùng thần thức cẩn thận lật từng trang.
Trang thứ hai đã có chữ viết, Lăng Hàn nhìn thấy và giật mình.
Đây không phải công pháp, cũng không phải tiên thuật, mà là bút ký của tiên hiền lưu lại.
Chiến lực của người này không mạnh, hơn nữa lúc hóa đạo cũng chỉ có thực lực cấp Giáo Chủ, tính ra cũng không có gì kinh người. Nhưng người này lại thích nghiên cứu lý luận, nhất là nghiên cứu võ đạo cực hạn.
Lăng Hàn nhìn thấy người này suy luận Trúc Cơ cực hạn chính là có thể tu ra hay khối Tiên Đạo Cơ Thạch, thậm chí ba khối!
Vị tiên hiền này thôi diễn Chú Đỉnh cực hạn chính là Thập Đỉnh.
Trên Thiên Đỉnh, cho dù là Tứ Đỉnh, Ngũ Đỉnh cũng đã phá vỡ cực hạn, nhưng vị tiên hiền này xem ra, Tam Đỉnh chỉ là yêu cầu thấp nhất khi đột phá Sinh Đan cảnh, từ Tam Đỉnh đột phá Sinh Đan, con đường võ đạo đã chấm dứt.
Trừ khi ăn được tiên dược cực kỳ nghịch thiên, nếu không tuyệt không có khả năng tiến vào Chân Ngã cảnh.
Chín là cực hạn của thiên địa, cho nên phá vỡ cực hạn mới thật sự là phá vỡ cực hạn.
Thập Đỉnh!
Lăng Hàn trầm ngâm, từ xưa đến nay, hắn chưa từng nghe nói có ai tu hành đến cảnh giới nghịch thiên như vậy, nhưng hắn tu ra ba khối tiên cơ có tính là đánh vỡ cực hạn hay không?
Hắn âm thầm tính ra, hạn chế của một võ giả khi đột phá Tứ Đỉnh, Thất Đỉnh, Cửu Đỉnh không phải do thiên địa, mà là tự thân, bởi vì Tiên Đỉnh bài xích lẫn nhau, cho nên sau khi đạt tới trình độ nhất định, lực đẩy sẽ vượt qua tất cả, cho nên đạt tới cực hạn của người đó.
Với hắn mà nói, tu ra Cửu Đỉnh quả thật có chút áp lực, nhưng hắn còn chưa sử dụng sinh linh lực trong cơ thể, nói cách khác, hắn thật sự còn có khả năng nghiền ép tiềm năng của mình.
Hắn lại xem tiếp, vị tiên hiền này không chỉ suy đoán cực hạn đơn giản như vậy, mà là hắn còn nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Ví dụ như nhắm vào Trúc Cơ, hắn đã sáng tạo ra một loại thủ đoạn có thể áp chế tiên cơ, như vậy có khả năng tu ra khối tiên cơ thứ hai.
Nhằm vào Chú Đỉnh cũng thế, hắn cũng nghiên cứu ra một loại thủ đoạn để từng cái Tiên Đỉnh kiềm chế lẫn nhau, từ đó suy yếu áp lực của Tiên Đỉnh mới.
Lăng Hàn càng xem càng kinh ngạc, vị tiên hiền này chính là quỷ tài.
Đáng tiếc, vị tiên hiền này chết sớm, hắn chỉ sống được tám ngàn năm, theo lý luận cường giả Giáo Chủ có tuổi thọ bốn vạn tuổi, cho dù phần lớn không sống được tới lúc đó nhưng tám ngàn tuổi là quá đoản mệnh.
Lăng Hàn đoán vị tiên hiền này nghiên cứu quá mức nghịch thiên, cho nên bị trời cao nhắm vào, từ đó giáng tâm ma làm hắn tráng niên mất sớm.
Suy đoán này không phải không có đạo lý, cho nên tiên hiền này suy đoán cuối cùng chính là Tiểu Thừa cảnh cực hạn, trong đó đa số là nói nhảm, xem ra thần trí của hắn không còn thanh tỉnh.
Lăng Hàn khép bút ký lại, nếu như truyền lưu thứ này ra ngoài, sợ rằng sẽ dẫn phát oanh động cực lớn, nhưng Lăng Hàn tin tưởng, cho dù có người biết bút ký này, nhưng có bao nhiêu người có thể đánh vỡ cực hạn chân chính?
Kỳ thật, cho dù không có phần bút ký này, Lăng Hàn cũng có suy nghĩ trùng kích Thập Đỉnh, dù sao người đạt tới Cửu Đỉnh cực ít nhưng trong Bắc Thiên vực hiện tại cũng có khoảng mười người.
Đây là cực hạn sao?
Hiện tại có bút ký của tiên hiền cổ đại, hơn nữa còn nghiên cứu ra một môn thủ đoạn có thể làm lực bài xích của Tiên Đỉnh triệt tiêu lẫn nhau, hắn có khả năng lớn tu ra Thập Đỉnh.
Tốt, hắn có ý định xung kích Thập Đỉnh trước nay chưa từng có.
Lăng Hàn lại tìm kiếm trong đại điện một vòng, hắn phát hiện một truyền tống trận cỡ nhỏ.
Nơi này đã không còn thứ gì khác, hắn lập tức tiến vào truyền tống trận, một tia sáng xuất hiện và hắn đã xuất hiện ở một nơi khác.
Đây là bình đài cực kỳ to lớn, rõ ràng nó nằm ở vị trí cực cao, bởi vì bốn phía đều có mây trắng lưu động.
Lăng Hàn đi đến bên cạnh, hắn nhìn ra bên ngoài, hắn lại kinh ngạc, bởi vì bình đài này phiêu phù trên bầu trời.
Không chỉ như thế, bình đài này còn di chuyển với tốc độ cao, nhanh đến mức cho dù Lăng Hàn ngự khí phi hành cũng không thể đuổi kịp.
Cho nên, Lăng Hàn không dám bay ra khỏi bình đài, hắn chỉ có thể nhìn tình huống chỉnh thể.
Hắn cất bước đi tới trung tâm bình đài.
Trước đó, hắn hoàn toàn không biết chìa khóa này có thể làm được gì, nhưng khi hắn đứng trước cửa lớn, hắn giật mình.
Vừa rồi, hắn cố ý đùa giỡn Tống Lam, đương nhiên mục đích chính là chọc nàng tức giận, bởi vì nàng vừa đi thì những người khác sẽ rời đi, như thế hắn có thể dễ dàng mở cửa và đi vào một mình.
Nếu không, hiện tại những người kia cơ bản đã bước vào Sinh Đan cảnh, chiến lực của mỗi người không thua gì hắn, thậm chí Tống Lam còn trên cả hắn, Lăng Hàn có thể ngăn cản những người này tiến vào trong cung điện hay sao?
Hắn hít vào một hơi, hắn cầm chìa khóa và đưa vào lỗ khóa.
Có thể nói chìa khóa bé hơn xa so với cánh cửa, thậm chí không liên quan gì đến nhau, nhưng hết lần này tới lần khác chúng lại vừa với nhau, Lăng Hàn không thể không hoài nghi đây chính là bí mật lớn nhất trong bí cảnh như lời Bạch Liên Tổ Vương nói lúc trước.
Chìa khóa và lỗ khóa rất khớp nhau.
Lăng Hàn tươi cười, hắn chuyển động chìa khoá, hắn, thời điểm hắn xoay chín vòng thì cánh cửa mở ra.
Lăng Hàn không do dự, hắn rút chìa khóa ra và tiến vào bên trong.
Phía trước.
Đột nhiên nội tâm Tống Lam nhớ lại những việc lúc nãy, dường như cảnh này như đã từng quen biết, nàng thông minh tuyệt đỉnh nên dừng bước và xoay đầu lại.
Vừa vặn, nàng nhìn thấy Lăng Hàn lách mình tiến vào trong cửa.
Bị lừa rồi!
Nàng quát một tiếng, ngay sau đó lao về phía cung điện
Nhưng nàng nhìn thấy Lăng Hàn tươi cười với mình nhưng tay phải không chút do dự đóng cánh cửa nặng nề lại
Nàng đã tới gần nhưng chậm một bước, cửa lớn đã đóng lại, cũng ngăn cản tất cả lực lượng của nàng.
- Lăng! Hàn!
Nàng cắn răng nói ra, Lăng Hàn tươi cười với nàng lúc hắn đóng cửa rất quen thuộc, nàng đã nhận ra ngay lập tức.
Tên ghê tởm này!
Cố ý chọc giận chính mình, từ đó mình rời đi, sau đó thừa cơ mở cửa lớn ra, chờ chính mình lấy lại tinh thần thì đã chậm.
Quá ghê tởm.
Những người khác cũng lao tới, trên mặt bọn họ đầy kinh ngạc, nhất là Lương Đông Khôi, hắn còn nói không thể tìm được chìa khóa, hiện tại có cảm giác như bị bạt tai.
- Bị hắn lừa!
Mọi người có phản ứng, đáng tiếc nói vuốt đuôi không có lợi ích gì.
Một bên khác, Lăng Hàn cười nhạt.
Tống Lam thật thông minh, suýt chút nữa đã bị nàng khám phá ra mục đích chân thật của mình.
Lăng Hàn xoay người nhìn về phía trước.
Nơi này rất đơn sơ, chỉ có mấy cây cột chèo chống đại điện, trên mặt đất lại trống rỗng.
Lăng Hàn nhanh chânđi về phía cái bàn cuối cung điện, trên cái bàn có một quyển sách, hiển nhiên nó là vật mấu chốt.
Hắn đi tới trước cái bàn nhưng không tùy tiện chạm vào quyển sách, bởi tòa đại điện này trải qua năm tháng quá lâu, ai biết quyển sách kia có bị phong hóa biến thành bụi hay không.
Cho nên, hắn vô cùng cẩn thận.
Sách không có phong bì, mặt ngoài cũng không có tên sách, Lăng Hàn dùng thần thức cẩn thận lật từng trang.
Trang thứ hai đã có chữ viết, Lăng Hàn nhìn thấy và giật mình.
Đây không phải công pháp, cũng không phải tiên thuật, mà là bút ký của tiên hiền lưu lại.
Chiến lực của người này không mạnh, hơn nữa lúc hóa đạo cũng chỉ có thực lực cấp Giáo Chủ, tính ra cũng không có gì kinh người. Nhưng người này lại thích nghiên cứu lý luận, nhất là nghiên cứu võ đạo cực hạn.
Lăng Hàn nhìn thấy người này suy luận Trúc Cơ cực hạn chính là có thể tu ra hay khối Tiên Đạo Cơ Thạch, thậm chí ba khối!
Vị tiên hiền này thôi diễn Chú Đỉnh cực hạn chính là Thập Đỉnh.
Trên Thiên Đỉnh, cho dù là Tứ Đỉnh, Ngũ Đỉnh cũng đã phá vỡ cực hạn, nhưng vị tiên hiền này xem ra, Tam Đỉnh chỉ là yêu cầu thấp nhất khi đột phá Sinh Đan cảnh, từ Tam Đỉnh đột phá Sinh Đan, con đường võ đạo đã chấm dứt.
Trừ khi ăn được tiên dược cực kỳ nghịch thiên, nếu không tuyệt không có khả năng tiến vào Chân Ngã cảnh.
Chín là cực hạn của thiên địa, cho nên phá vỡ cực hạn mới thật sự là phá vỡ cực hạn.
Thập Đỉnh!
Lăng Hàn trầm ngâm, từ xưa đến nay, hắn chưa từng nghe nói có ai tu hành đến cảnh giới nghịch thiên như vậy, nhưng hắn tu ra ba khối tiên cơ có tính là đánh vỡ cực hạn hay không?
Hắn âm thầm tính ra, hạn chế của một võ giả khi đột phá Tứ Đỉnh, Thất Đỉnh, Cửu Đỉnh không phải do thiên địa, mà là tự thân, bởi vì Tiên Đỉnh bài xích lẫn nhau, cho nên sau khi đạt tới trình độ nhất định, lực đẩy sẽ vượt qua tất cả, cho nên đạt tới cực hạn của người đó.
Với hắn mà nói, tu ra Cửu Đỉnh quả thật có chút áp lực, nhưng hắn còn chưa sử dụng sinh linh lực trong cơ thể, nói cách khác, hắn thật sự còn có khả năng nghiền ép tiềm năng của mình.
Hắn lại xem tiếp, vị tiên hiền này không chỉ suy đoán cực hạn đơn giản như vậy, mà là hắn còn nghĩ ra biện pháp giải quyết.
Ví dụ như nhắm vào Trúc Cơ, hắn đã sáng tạo ra một loại thủ đoạn có thể áp chế tiên cơ, như vậy có khả năng tu ra khối tiên cơ thứ hai.
Nhằm vào Chú Đỉnh cũng thế, hắn cũng nghiên cứu ra một loại thủ đoạn để từng cái Tiên Đỉnh kiềm chế lẫn nhau, từ đó suy yếu áp lực của Tiên Đỉnh mới.
Lăng Hàn càng xem càng kinh ngạc, vị tiên hiền này chính là quỷ tài.
Đáng tiếc, vị tiên hiền này chết sớm, hắn chỉ sống được tám ngàn năm, theo lý luận cường giả Giáo Chủ có tuổi thọ bốn vạn tuổi, cho dù phần lớn không sống được tới lúc đó nhưng tám ngàn tuổi là quá đoản mệnh.
Lăng Hàn đoán vị tiên hiền này nghiên cứu quá mức nghịch thiên, cho nên bị trời cao nhắm vào, từ đó giáng tâm ma làm hắn tráng niên mất sớm.
Suy đoán này không phải không có đạo lý, cho nên tiên hiền này suy đoán cuối cùng chính là Tiểu Thừa cảnh cực hạn, trong đó đa số là nói nhảm, xem ra thần trí của hắn không còn thanh tỉnh.
Lăng Hàn khép bút ký lại, nếu như truyền lưu thứ này ra ngoài, sợ rằng sẽ dẫn phát oanh động cực lớn, nhưng Lăng Hàn tin tưởng, cho dù có người biết bút ký này, nhưng có bao nhiêu người có thể đánh vỡ cực hạn chân chính?
Kỳ thật, cho dù không có phần bút ký này, Lăng Hàn cũng có suy nghĩ trùng kích Thập Đỉnh, dù sao người đạt tới Cửu Đỉnh cực ít nhưng trong Bắc Thiên vực hiện tại cũng có khoảng mười người.
Đây là cực hạn sao?
Hiện tại có bút ký của tiên hiền cổ đại, hơn nữa còn nghiên cứu ra một môn thủ đoạn có thể làm lực bài xích của Tiên Đỉnh triệt tiêu lẫn nhau, hắn có khả năng lớn tu ra Thập Đỉnh.
Tốt, hắn có ý định xung kích Thập Đỉnh trước nay chưa từng có.
Lăng Hàn lại tìm kiếm trong đại điện một vòng, hắn phát hiện một truyền tống trận cỡ nhỏ.
Nơi này đã không còn thứ gì khác, hắn lập tức tiến vào truyền tống trận, một tia sáng xuất hiện và hắn đã xuất hiện ở một nơi khác.
Đây là bình đài cực kỳ to lớn, rõ ràng nó nằm ở vị trí cực cao, bởi vì bốn phía đều có mây trắng lưu động.
Lăng Hàn đi đến bên cạnh, hắn nhìn ra bên ngoài, hắn lại kinh ngạc, bởi vì bình đài này phiêu phù trên bầu trời.
Không chỉ như thế, bình đài này còn di chuyển với tốc độ cao, nhanh đến mức cho dù Lăng Hàn ngự khí phi hành cũng không thể đuổi kịp.
Cho nên, Lăng Hàn không dám bay ra khỏi bình đài, hắn chỉ có thể nhìn tình huống chỉnh thể.
Hắn cất bước đi tới trung tâm bình đài.