Bất quá, không có cảnh giới áp chế, Trang Phi Thụy xác thực mạnh đến mức rối tinh rối mù, Ngũ Bộ không ra, ai có thể trấn áp hắn?
Hưu, một bóng người từ cửa vào tiến đến, hiện ra một đường cong ưu mỹ đến tột đỉnh, đây là một mỹ nhân tuyệt sắc, dù mọi người ở đây đều là Thiên Tôn, nhưng chợt thấy được nàng vẫn có một loại cảm giác ngạt thở.
Ánh mắt Lăng Hàn lại xiết chặt, cái này rõ ràng là nữ tử thần bí trong Bạch Hổ điện kia, cường đại đến không thể tưởng tượng nổi.
Nàng đã thu được truyền thừa của Thanh Long điện sao?
Khẳng định là vậy, không thì không có khả năng hao phí thời gian lâu như vậy mới tới.
Mỹ nhân tuyệt sắc kia nhẹ bước liên tục, nhìn như dưới chân bồng bềnh, vô cùng tiêu sái, nhưng tốc độ lại tương đối nhanh, rất nhanh liền tới gần cửa cung điện.
- Ừm?
Trang Phi Thụy nhìn sang, lộ ra vẻ bất mãn.
Hắn xác thực rất thưởng thức người đẹp này, nhưng ngươi không biết đi trước đến sau sao? Hắn vừa mới đánh “Ác bá” ngăn cửa xong, ngươi một câu không nói liền muốn chiếm tiện nghi?
Hắn đưa tay cản lại:
- Đạo hữu, ngươi không cảm thấy trước trưng cầu ý tứ của bản tôn một chút sao?
Nữ tử thần bí kia dưới chân hơi ngừng lại:
- Thượng cổ di tích, cũng không phải là nhà ai mở, tại sao ta phải hỏi ý tứ của ngươi?
Ánh mắt của Trang Phi Thụy mãnh liệt:
- Đạo hữu, ngươi quá mức!
Hắn từ trước đến nay bá đạo, dù nữ tử này tuyệt sắc vô song lại như thế nào, làm trái ý tứ của hắn, hắn đồng dạng sẽ vô tình trấn áp.
Cơ hội tới!
Lăng Hàn lặng yên mà đi, hắn biết nữ tử thần bí này vô cùng cường đại, chí ít không kém Trang Phi Thụy, nếu hai người khai chiến, chính là cơ hội tốt nhất để hắn tiến vào cung điện.
Mỹ nhân tuyệt sắc kia hoàn toàn không để ý tới Trang Phi Thụy, nhẹ bước liên tục, trực tiếp mà đi.
- Hừ!
Trang Phi Thụy xuất thủ, bắt về phía mỹ nhân tuyệt sắc.
Bành!
Mỹ nhân tuyệt sắc nhẹ nhàng vung tay lên, nhưng lực lượng vô cùng đáng sợ phun trào, chỉ thấy Trang Phi Thụy trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt liền biến thành một điểm nhỏ, không thấy được.
Tất cả mọi người cứng họng, giống như gặp quỷ.
Giả a?
Trang Phi Thụy đã cường đại như vậy, lấy sức một mình liền trấn áp bảy tên Tứ Bộ, nhưng đối mặt mỹ nhân tuyệt sắc này, lại căn bản không phải đối thủ.
Nữ tử này... là quái vật gì a.
Lăng Hàn cũng sững sờ, hắn biết nữ tử này rất mạnh, nhưng mạnh đến mức này lại là hắn không nghĩ tới.
Mặc dù làm ra hành động vĩ đại, nhưng mỹ nhân tuyệt sắc lại không thèm để ý, phảng phất như chỉ phủi tro bụi mà thôi. Nàng ngược lại đưa mắt quét qua, rất nhanh liền khóa chặt ở trên thân Lăng Hàn.
Lăng Hàn lập tức có một loại cảm giác chuột bị mèo để mắt tới, để hắn khắp cả người phát lạnh.
Nữ tử này quá mạnh.
- Làm gì lén lén lút lút?
Nữ tử này nói, còn nhìn về phía quang môn làm tư thế xin mời.
Lăng Hàn kinh ngạc, ngươi không sợ ta vượt lên trước đạt được Thiên Tôn ký hiệu sao?
Bất quá, người ta đã mời như thế, hắn có ý tứ lùi bước sao?
Hắn nhanh chân mà đi, đi về phía quang môn.
- Lăng Hàn!
Trang Phi Thụy đã từ phương xa bay vụt trở lại, hắn lập tức cắn răng nói, hắn là Tứ Bộ, một chút liền có thể nhìn thấu Lăng Hàn ngụy trang.
Hắn muốn xuất thủ, nhưng ánh mắt mỹ nhân tuyệt sắc kia đã nhìn sang hắn, lập tức để hắn ngạnh sanh ngưng lại động tác.
Đối phương là Tứ Bộ đỉnh phong, hơn nữa so với hắn còn muốn yêu nghiệt, không biết ngưng tụ bao nhiêu lực lượng vị diện, tuyệt không phải hắn có thể địch nổi.
Nếu như hắn tiến lên chiến một trận, kia là tự rước lấy nhục.
Ghê tởm a, trên người người này có Thiên Tôn ký hiệu, hắn tình thế bắt buộc, hơn nữa còn để hắn mất hết thể diện, nếu hắn không giết Lăng Hàn, chính là sỉ nhục cả đời nương theo hắn.
Lăng Hàn đi tới, cười nói:
- Cô nương muốn cùng ta so tài một chút?
Không nghĩ tới mỹ nhân tuyệt sắc kia thật đúng là nhẹ gật đầu:
- Không sai.
- Được.
Lăng Hàn hào sảng đáp ứng, người ta nữ tử cũng có hào khí như vậy, rõ ràng có thể đuổi hắn đi, chí ít cũng có thể chiếm tiên cơ, lại cho hắn một cơ hội cạnh tranh công bằng.
Hắn còn không dám ứng chiến, vậy cũng uổng là nam nhi.
Hai người cùng nhau cất bước, hưu, bọn hắn tiến vào quang môn.
Mỹ nhân tuyệt sắc vừa đi, mọi người mới hoàn hồn, từ trong khí tức ngột ngạt đi ra.
- Nữ tử này... Đến tột cùng là ai?
Có người thì thào nói.
- Cũng quá mạnh đi, ngay cả Trang Phi Thụy là đệ nhất thiên tài cũng có thể một chưởng vỗ bay.
- Trên đời này thật có hạng người như vậy sao?
Bầu không khí ngột ngạt dần dần biến mất, tất cả mọi người tràn ngập tò mò, nữ nhân cường đại như vậy đến tột cùng là ai.
- Các ngươi thật muốn biết nàng là ai?
Đột nhiên có người nói, tiếng nói ung dung.
Lập tức ánh mắt mọi người đều nhìn sang, ngay cả Trang Phi Thụy cũng không ngoại lệ, hắn quá muốn biết thân phận của nữ tử này.
- Nàng a, chính là Lâm U Liên!
Tê!
Toàn trường hít một ngụm khí lạnh, nếu như nói Trang Phi Thụy chỉ là đệ nhất thiên tài ở thời đại của hắn, như vậy Lâm U Liên chính là vạn cổ thiên tài nhất, có thể cùng nàng địch nổi chỉ có Tân Khí Hổ, đương nhiên, về sau lại thêm một Ngô Hạo Dương.
So sánh với nhau, Trang Phi Thụy căn bản không có ý nghĩa.
- Lâm U Liên!
- Không nghĩ tới nàng chẳng những thực lực mạnh đến mức kinh thiên động địa, ngay cả dung mạo dáng dấp cũng đẹp như thế.
- Nếu ta cưới được nàng...
Có người bắt đầu ý nghĩ kỳ quái.
- Vạn cổ đệ nhất thiên kiêu, danh phù kỳ thực!
Ngay cả Trang Phi Thụy cũng không lời nào để nói, Lâm U Liên cũng không chỉ là cảnh giới hơi cao hơn hắn, thiên phú võ đạo càng hơn xa, đối mặt loại tồn tại này hắn ngoại trừ chịu phục ra còn có thể làm gì?
Dạng tuyệt lệ thiên kiêu này, ai có thể ôm vào trong ngực?
Trang Phi Thụy một cước bước ra, không chút do dự tiến vào quang môn.
Thiên phú, thực lực của hắn xác thực không bằng Lâm U Liên, nhưng cơ duyên, cũng không phải thực lực mạnh liền nhất định có thể đạt được.
...
Lăng Hàn phát hiện mình lại ở vào một vùng bình nguyên, nhưng bên cạnh không có mỹ nhân tuyệt sắc kia tồn tại.
Đây là thế giới tinh thần, không có đối phương tồn tại rất bình thường, hiện tại thân thể song phương hẳn là ở trong đại điện.
Bên cạnh có một lá cờ, phía trên chỉ viết một chữ: Thủ.
Lăng Hàn biết, đây là Huyền Vũ điện, cho nên khảo nghiệm khẳng định là phòng ngự.