Sắc trư tuyệt đối là tấm chắn tốt nhất, có thể hóa giải tất cả công kích mà nó nhận, sẽ không ăn một chút lực tác dụng nào.
Nhưng nó lại rất đau.
Sắc trư phát ra tiếng kêu thảm, nếu có thể, nó tuyệt đối sẽ cắn chết Lăng Hàn, dám làm trư gia ăn nhiều đau khổ.
Lăng Hàn thu hồi sắc trư, hắn tiếp tục chạy trốn.
- Đừng chạy!
Người kia vội vàng đuổi theo, nhưng nơi này đều là hoa cỏ lớn, trên mỗi gốc đều có độc tố, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đụng vào sẽ ngứa ngáy khó chịu, sẽ không ai nguyện ý chạm vào.
Bởi vậy, tốc độ của Lăng Hàn và người nọ rất chậm, hoàn toàn không thể phát huy ra tốc độ vốn có.
Dưới hoàn cảnh như vậy, ai khống chế thân pháp tốt hơn, tốc độ sẽ nhanh hơn, Lăng Hàn dần dần kéo dài khoảng cách với người kia.
- Xưng tên đi, qua mấy ngày nữa ta sẽ làm thịt ngươi!
Lăng Hàn nói vọng trở về.
- Hừ, bản thiếu Tư Không Hoàn, ngươi có giỏi thì tới giết ta!
Người kia đáp lời, tự nhiên không có khả năng sợ hãi, Lăng Hàn còn cách Tầm Bí cảnh một con đường rất dài.
Lăng Hàn gật đầu, dù sao hắn đã nhớ kỹ tướng mạo của người này, cho dù Tư Không Hoàn cũng không phải tên thật của hắn, hắn cũng có thể tìm ra và xử lý.
Hắn tăng thêm tốc độ, cũng nhanh chóng biến mất trong bụi hoa.
Tìm một nơi chôn hồ lô xuống, chỉ lộ ra miệng hồ lô trong góc ẩn khuất, sau đó Lăng Hàn cũng tiến vào bên trong, hắn muốn bắt đầu xung kích ngũ văn.
Chuyện đột phá bình thường như ngũ văn, Lăng Hàn cảm thấy quá dễ dàng, chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi, bởi vậy, qua nửa ngày sau, hắn đã vẽ minh văn lên thận khí, số lượng hoa văn vẫn là một trăm mười bảy vạn, khó có thể tăng lên.
Trên thực tế, số lượng trăm vạn cũng đã là cực hạn, hiện tại, hắn đã đánh phá cực hạn, làm người cũng không thể quá tham lam.
Hắn có một ý niệm, minh văn trong ngũ tạng tỏa sáng và gia trì chiến lực của hắn, đồng thời cũng gia tăng hiệu quả bảo vệ cơ thể.
Trong cơ thể con người, trừ tim, gan, lá lách, phổi, thận ra, còn có dạ dày, đại tràng, ruột non, bàng quang, nếu khắc minh văn lên chúng, năng lực phòng ngự tự thân sẽ tăng lên rất lớn.
Ở chỗ này, Bất Diệt Thiên Kinh cũng không phải rất mạnh, tu hành mỗi cảnh giới đến mức cực hạn, đây mới là vương đạo.
Cho dù những kẻ được gọi là thiên tài cũng chỉ tu đến lục văn, vẫn chưa từng nghe nói thất văn tồn tại, muốn khắc minh văn lên dạ dày, ruột, gan, sẽ có bao nhiêu đường vân tồn tại.
Mười đường vân? Mười lăm đường vân?
Có thể đạt tới mức nào?
- Từ nhất văn đến ngũ văn, đây là cấp độ sinh mệnh tăng vọt, trong mỗi một cảnh giới, cấp độ sinh mệnh tăng lên là có cực hạn, người bình thường là năm, thiên tài là sáu, những quái thai như ta có thể đạt tới bảy.
- Cho nên, muốn đạt tới tám lần cấp độ sinh mệnh tăng vọt là không thể nào, nếu khắc minh văn lên phủ tạng trong cơ thể, gia tăng lực phòng ngự của chúng cũng không khó khăn.
Lăng Hàn nghĩ thầm, tiến cảnh của hắn hiện tại quá nhanh, hai ba ngày sau sẽ có tư cách xung kích lục văn, lại qua hai ba ngày nữa sẽ xung kích thất văn, cho nên, hắn hiện tại căn nhắc sẽ có bao nhiêu đường vân, cửu vân thậm chí là nhiều đường vân hơn nữa.
Hắn không tiếp tục lãng phí thời gian đi qua lại trong cánh đồng hoa, hắn minh tường trong hồ lô, có đôi khi cũng thảo luận với bảy tiểu oa nhi, nói ra ý nghĩ của hắn.
- Thất văn?
Bảy tiểu oa nhi kinh hô, sau đó cùng nhau lắc đầu.
- Phụ thân, năm là cực hạn, sáu chính là đánh vỡ cực hạn, bảy là không tồn tại trên thế gian.
Nhị Oa nghiêm túc nói.
Lăng Hàn kinh ngạc, cho dù bảy tiểu oa nhi không gì không biết, không cho rằng có thất biến, thất cốt, thất văn tồn tại, cho nên, trong lịch sử không người nào có thể đạt tới cực hạn trong cực hạn sao?
Hắn nhìn sang sắc trư, sắc trư hừ hừ, nó đang tức giận, hoàn toàn không để ý tới hắn.
- Nhưng mà, phụ thân chỉ khắc minh văn sẽ không tăng cấp độ sinh mệnh lên, chuyện này vẫn có hi vọng.
Đại Oa gật đầu,
- Trong trí nhớ của ta, tiên dân đã thực hiện, điều kiện tiên quyết là đạt tới lục văn, thời điểm trùng kích lục văn phải đồng thời tiến hành khắc minh văn lên những tạng phủ khác.
- Nhưng làm như vậy sẽ giảm uy lực lục văn xuống, dù sao tinh lực của người có hạn. Hơn nữa, minh văn của mỗi người đến hậu kỳ, cuối cùng số lượng đường vân sẽ nhiều hơn, khí quan có nhiều minh văn, mặc dù có thể gia tăng lực phòng ngự nhưng lại thấp lực công kích nhất định.
- Cho nên, trăng có sáng đúc, có tròn khuyết, không có khả năng thập toàn thập mỹ.
Lục Oa nói bổ sung.
Lăng Hàn chậm rãi gật đầu, hắn cũng không quan tâm thời điểm lục văn có thể khắc được bao nhiêu minh văn, bởi vì hắn đã sớm đẩy số lượng hoa văn đạt tới cực hạn, cho dù lục văn bớt đi mấy vạn hoa văn cũng không ảnh hưởng đến mình, khác nhau ở chỗ cơ quan nội tạng khác sẽ có năng lực phòng ngự mạnh hơn.
Hoa văn càng nhiều, khí quan sẽ tràn ngập sức sống, từ minh văn qua tim, lá gan và các khí quan khác là biết.
Cho nên, Lăng Hàn tận khả năng khắc minh văn của mình lên các khí quan.
Nhất tâm đa dụng?
Lăng Hàn nghĩ thầm, chỉ có biện pháp này, thời điểm trùng kích thất văn, hắn đồng thời mang minh văn còn thừa khắc lên các khí quan khác, yêu cầu thấp nhất chính là đạt tới trăm vạn đường vân.
Hắn thỉnh thoảng bước ra khỏi hồ lô quan sát bên ngoài, nhìn trạng thái đại trận thiên nhiên có biến mất, cho phép người ta thông qua hay không.
Nhưng chu kỳ vận chuyển của đại trận này khá dài, chí ít hiện tại chưa phải là thời khắc nó suy yếu.
Lăng Hàn tiếp tục chờ đợi, hắn không ngừng mô phỏng tiến trình thất văn, bởi vì khi đó hắn muốn khắc minh văn lên tất cả nội tạng của mình.
Hắn chưa từng nghĩ thất văn không thể thực hiện được, nếu thật như thế, hắn khác gì các lục văn phổ thông.
- Ta nhất định có thể!
Ngay từ đầu, lúc hắn bắt đầu tu luyện, được Băng Nguyên thạch trợ giúp cho nên tiến cảnh của hắn cực nhanh, một ngày có thể tương đương tu hành một năm.
Nhưng Băng Nguyên thạch có khuyết điểm rất lớn, đó là phạm vi ảnh hưởng rất lớn, đó là hấp dẫn lực lượng thiên địa chung quanh vào một khu vực, cho nên dễ dàng dẫn địch nhân của Lăng Hàn tới gần.
Hắn bị truy sát không ngừng, đáng giận nhất là chưa kết thúc tu luyện, đối thủ đã giết tới, hắn không thể không dừng tu luyện.
Đúng thế, hắn dự tính đột phá ngũ văn trong hai hoặc ba ngày, bây giờ lại kéo tới ngày thứ năm.
Vấn đề là, Băng Nguyên thạch vẫn tiêu hao như thế, Lăng Hàn đau lòng muốn chết.
- Đám hỗn đản kia, chờ ta bước vào thất văn, ta sẽ giết tất cả!
Hắn đã phát bực, ánh mắt đầy sát khí.
Qua năm ngày sau, hắn đã đạt tới ngũ văn đỉnh phong, có thể xung kích lục văn.
Sinh mệnh bảo quả đầy đủ, Lăng Hàn không do dự xung kích.
Đối với người khác, lục văn là đánh vỡ cực hạn, cũng rất khó khăn, thiên tài phổ thông cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, chí ít cũng phải là thiên tài nhất tinh mới có hi vọng.
Còn với Lăng Hàn, lục văn tương đương người khác đột phá ngũ văn, có chút độ khó nhưng không có vấn đề gì cả.