Một tên thần tử hành lễ, Trần Phong Viêm lại đứng lên làm gì.
Cần quá mức như vậy không?
Trần Phong Viêm cũng ý thức được sự thất thố của mình, không có biện pháp, trước đó hắn bị Hầu ca đánh đến hoài nghi nhân sinh. Hắn lại ngồi vào ghế, khoát tay áo, nói:
- Ái khanh không cần đa lễ.
Lăng Hàn gật đầu, cũng lui vào trong hàng ngũ quần thần.
Xoát, mỗi tên đại thần đều không tự chủ lui về phía sau vài bước, giữ vững khoảng cách tuyệt đối với Lăng Hàn.
Cũng không có ai muốn liên quan với ngôi sao tai họa.
Lăng Hàn im lặng, hắn đáng sợ như vậy sao?
Trần Phong Viêm nhìn sang tên sứ giả, thản nhiên nói:
- Ngươi đại biểu Thanh Long Hoàng Triều đến đây, có ý chỉ gì muốn truyền đạt sao?
Tên sứ giả kia cũng khôi phục một ít ngạo khí, nhưng phát hiện Lăng Hàn đang nhìn hắn, chút ngạo khí kia đã tan thành mây khói.
Người khác có điều cố kỵ, gia hỏa kia không có. Người khác không dám động đến hắn, gia hỏa kia dám.
Tên sứ giả vội vàng đàng hoàng nói:
- Bệ hạ bản triều yêu cầu Huyền Bắc Vương ngài dâng thư xin hàng, còn phái một tên sứ giả đại biểu Huyền Bắc quốc vĩnh trú bản triều.
Hiến thư xin hàng rất hợp quy củ, Thanh Long Hoàng Triều không thể cho phép bên trong lãnh địa của mình xuất hiện thế lực không bị khống chế, nhưng còn muốn Huyền Bắc quốc phái một tên sứ giả?
Phái tới làm con tin sao?
Sắc mặt các hoàng tử khó coi, sứ giả khẳng định sẽ chọn trong bọn họ.
Trong đó, hoàng tử bài danh mười vị trí đầu sốt ruột nhất, thiên phú của bọn họ tốt nhất, cảnh giới cao nhất, khẳng định sẽ bị ưu tiên lựa chọn.
Con tin càng trọng yếu với Trần Phong Viêm, Trần Phong Viêm sẽ càng nghe lời, nghĩ lại cũng biết rõ nó có ý gì.
Nhưng ai muốn làm con tin chứ?
Nói dễ nghe, sứ giả, sứ giả, trên thực tế chính là con tin, con tin có thể thu được đãi ngộ gì?
Bọn họ đều là hoàng tử, hiện tại nhất hô bách ứng, có bao nhiêu uy phong?
Khi đi tới Thanh Long Hoàng Triều sẽ biến thành con sâu, lúc đó kêu trời không biết, kêu đất chẳng hay.
Các hoàng tử đều nhìn sang Trần Phong Viêm, hi vọng tình thương của phụ thân như núi, tuyệt đối không nên chọn chính mình.
- Ta đi.
Một giọng nói vang lên, cũng rất đột ngột trong hoàn cảnh yên tĩnh này.
Xoát, ánh mắt mọi người nhìn sang Lăng Hàn.
Người vừa nói chính là Lăng Hàn.
Các thần tử đều lắc đầu, ngươi quá biết nịnh hót, nhưng vấn đề là mặc cho bệ hạ ân sủng ngươi thế nào, ngươi làm gì có tư cách làm con tin?
Không phải ai cũng có thể làm con tin, làm con tin cũng cần thân phận đấy.
Không chờ Trần Phong Viêm mở miệng, tên sứ giả kia nói:
- Nhưng... Sứ giả tốt nhất là con của Huyền Bắc Vương, ngươi không đủ phân lượng.
Hắn bị Lăng Hàn đánh sợ, nói chuyện vô cùng cẩn thận, sợ Lăng Hàn tức giận đánh mình.
Lăng Hàn cười nói:
- Yên tâm, phân lượng của ta đầy đủ.
Hắn nói với Trần Phong Viêm:
- Có phải hay không, đại chất tử?
Xoát, ánh mắt tất cả mọi người nhìn sang Trần Phong Viêm.
Đại, đại chất tử?
Hả?
Nội tâm Trần Phong Viêm phiền muộn, xem ra tầng quan hệ này không thể không lộ ra ngoài! Nhưng trong lòng hắn cũng cảm kích, Lăng Hàn nguyện ý đứng ra vì Trần gia.
Hắn gật đầu:
- Lăng khanh chính là trưởng bối của trẫm.
Một viên đá sinh ra ngàn cơn sóng!
Cái gì, Lăng Hàn lại là trưởng bối của Trần Phong Viêm?
Trời ạ, đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên đám người Nhị hoàng tử nhớ lại việc lúc trước, trước đó Lăng Hàn giáo huấn đã nói mình là thúc gia của bọn họ, bọn họ tưởng rằng Lăng Hàn đang cố ý chiếm tiện nghi của bọn họ, không nghĩ tới lại là thật.
Tên sứ giả kia kinh ngạc.
Trần Phong Viêm là hoàng đế một nước, đường đường là Hóa Linh Chân Quân, nếu dám loạn nhận trưởng bối, chuyện này truyền đi sẽ làm hắn mất sạch mặt mũi.
Cho nên Lăng Hàn thật sự là trưởng bối Trần Phong Viêm.
Khó trách trước đó Lăng Hàn phách lối như vậy nhưng Trần Phong Viêm không ngăn cản, làm vậy sẽ biến thành đại nghịch bất đạo sao?
- Đại chất tử của ta có hơn một trăm con trai, tùy tiện đưa một người làm con tinh căn bản sẽ không để ở trong lòng.
Lăng Hàn nói:
- Nhưng ta làm thúc thúc không giống nhau, chỉ có một, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Ngươi đang chào hàng mình sao?
Tất cả mọi người im lặng, đây chính là làm con tin đấy, lại không phải đi hưởng phúc, ngươi tích cực như vậy làm gì?
Tên sứ giả gật đầu, đúng thế, người ta có hơn một trăm con trai, cho dù thế chấp kẻ nào, kẻ đó có thể uy hiếp Trần Phong Viêm sao?
Hơn nữa chỉ cần Lăng Hàn đi Thanh Long Hoàng Triều, nơi đó không phải địa bàn của hắn sao?
Hắn muốn báo thù thì báo thù.
Nghĩ đến đây, trái tim hắn đập mạnh.
- Tốt, chính là ngươi.
Hắn gật đầu.
Mọi người đều im lặng, đại sự như thế, Lăng Hàn chào hàng bản thân, sứ giả quyết định?
Quả thật như trò đùa.
- Lăng Hàn!
Trần Phong Viêm mở miệng, đây chính là huynh đệ kết bái của Hầu thúc, nếu hắn đưa Lăng Hàn đi Thanh Long Hoàng Triều, Hầu thúc trở về khẳng định sẽ đánh chết mình.
Lăng Hàn cười cười:
- Ý ta đã quyết!
Trần Phong Viêm chỉ có thể ngậm miệng, người ta bày ra tư thế trưởng bối, nếu hắn dám không tuân theo sẽ bị Hầu thúc đánh no đòn.
Ai, đầu năm nay làm cháu trai thật khó.
Rất nhanh, Trần Phong Viêm cũng đạt thành thánh ý, ba ngày sau đó, Lăng Hàn mang theo thư xin hàng và theo sứ giả Thanh Long Hoàng Triều xuất phát đi Nguyệt Hoa tinh.
Lăng Hàn thật sự đại nghĩa như vậy, đang vì Trần gia sao?
Đương nhiên không phải, hắn suy nghĩ sâu xa mới quyết định như thế.
Đầu tiên, trên Thiên Hải tinh, Lăng Hàn không thể phát huy thực lực đan đạo của mình, chẳng khác gì mai một, hắn nhất định phải đi tinh cầu có tài nguyên phong phú.
Thứ hai, hắn hiện tại có kết nối tinh võng, hơn nữa hoàn toàn không thiếu tiền, có thể muốn mua cái gì thì mua cái đó, nhưng Thiên Hải tinh, ha ha, không có cửa đâu.
Thứ ba, hắn muốn đi điều tra hư thực của Thanh Long Hoàng Triều, cũng làm chuẩn bị về sau.
Cho nên hắn thà rằng bốc lên nguy hiểm đi làm con tin.
Thật sự chọc giận hắn, cùng lắm thì thả Thiên Đạo Hỏa ra đánh sụp Thanh Long Hoàng Triều, sau đó gọi Hầu ca tới tiếp ứng, như vậy có thể tránh né Kim Nguyên Thánh địa đuổi giết.
Trở lại Ngoại Vụ phủ, Lăng Hàn tiến hành an bài công việc tiếp theo.
Lần này hắn đi làm con tin, hắn khẳng định không thể mang theo đám người Nữ Hoàng, nhưng đám người Nữ Hoàng cũng bước vào Trúc Cơ, lưu tại Thiên Hải tinh tiến cảnh quá chậm, cho nên đám người Nữ Hoàng sẽ xuất phát theo sau, bảo Đường Vân Nhi dùng Phi Toa đưa tiễn, ngược lại có Dưỡng Nguyên Hồ Lô, có thể chứa rất nhiều người bên trong.
Đương nhiên Nữ Hoàng các nàng không cần hỏi, đều là thê tử của mình, mấy người Lâm Lạc, Chu Hằng, Duyên Sinh Thiên Tôn cũng biểu thị nguyện ý đi Nguyệt Hoa tinh.
Lăng Hàn nở nụ cười, chờ Hầu ca bước vào Tứ Cực cảnh trở thành Tôn Giả, đám người bọn họ cũng trưởng thành rồi, có thể trở thành cánh tay của Hầu ca, một lần hành động đẩy ngã Thanh Long Hoàng Triều.
Lần này đi Thanh Long Hoàng Triều là vì chôn xuống mầm mống hi vọng.
Nữ Hoàng còn tốt, nhưng Hổ Nữu lại là người không phân phải trái, làm nũng muốn đi cùng Lăng Hàn, cuối cùng bị Nữ Hoàng trấn áp, chỉ có thể kêu gào oa oa.
Ba ngày sau, Lăng Hàn rời khỏi Ngoại Vụ phủ, cũng ngồi trên không hạm chung với sứ giả Thanh Long Hoàng Triều, lên đường đi về Nguyệt Hoa tinh.
Đồng hành cùng hắn còn có Đại Hắc Cẩu và sắc trư.
Cần quá mức như vậy không?
Trần Phong Viêm cũng ý thức được sự thất thố của mình, không có biện pháp, trước đó hắn bị Hầu ca đánh đến hoài nghi nhân sinh. Hắn lại ngồi vào ghế, khoát tay áo, nói:
- Ái khanh không cần đa lễ.
Lăng Hàn gật đầu, cũng lui vào trong hàng ngũ quần thần.
Xoát, mỗi tên đại thần đều không tự chủ lui về phía sau vài bước, giữ vững khoảng cách tuyệt đối với Lăng Hàn.
Cũng không có ai muốn liên quan với ngôi sao tai họa.
Lăng Hàn im lặng, hắn đáng sợ như vậy sao?
Trần Phong Viêm nhìn sang tên sứ giả, thản nhiên nói:
- Ngươi đại biểu Thanh Long Hoàng Triều đến đây, có ý chỉ gì muốn truyền đạt sao?
Tên sứ giả kia cũng khôi phục một ít ngạo khí, nhưng phát hiện Lăng Hàn đang nhìn hắn, chút ngạo khí kia đã tan thành mây khói.
Người khác có điều cố kỵ, gia hỏa kia không có. Người khác không dám động đến hắn, gia hỏa kia dám.
Tên sứ giả vội vàng đàng hoàng nói:
- Bệ hạ bản triều yêu cầu Huyền Bắc Vương ngài dâng thư xin hàng, còn phái một tên sứ giả đại biểu Huyền Bắc quốc vĩnh trú bản triều.
Hiến thư xin hàng rất hợp quy củ, Thanh Long Hoàng Triều không thể cho phép bên trong lãnh địa của mình xuất hiện thế lực không bị khống chế, nhưng còn muốn Huyền Bắc quốc phái một tên sứ giả?
Phái tới làm con tin sao?
Sắc mặt các hoàng tử khó coi, sứ giả khẳng định sẽ chọn trong bọn họ.
Trong đó, hoàng tử bài danh mười vị trí đầu sốt ruột nhất, thiên phú của bọn họ tốt nhất, cảnh giới cao nhất, khẳng định sẽ bị ưu tiên lựa chọn.
Con tin càng trọng yếu với Trần Phong Viêm, Trần Phong Viêm sẽ càng nghe lời, nghĩ lại cũng biết rõ nó có ý gì.
Nhưng ai muốn làm con tin chứ?
Nói dễ nghe, sứ giả, sứ giả, trên thực tế chính là con tin, con tin có thể thu được đãi ngộ gì?
Bọn họ đều là hoàng tử, hiện tại nhất hô bách ứng, có bao nhiêu uy phong?
Khi đi tới Thanh Long Hoàng Triều sẽ biến thành con sâu, lúc đó kêu trời không biết, kêu đất chẳng hay.
Các hoàng tử đều nhìn sang Trần Phong Viêm, hi vọng tình thương của phụ thân như núi, tuyệt đối không nên chọn chính mình.
- Ta đi.
Một giọng nói vang lên, cũng rất đột ngột trong hoàn cảnh yên tĩnh này.
Xoát, ánh mắt mọi người nhìn sang Lăng Hàn.
Người vừa nói chính là Lăng Hàn.
Các thần tử đều lắc đầu, ngươi quá biết nịnh hót, nhưng vấn đề là mặc cho bệ hạ ân sủng ngươi thế nào, ngươi làm gì có tư cách làm con tin?
Không phải ai cũng có thể làm con tin, làm con tin cũng cần thân phận đấy.
Không chờ Trần Phong Viêm mở miệng, tên sứ giả kia nói:
- Nhưng... Sứ giả tốt nhất là con của Huyền Bắc Vương, ngươi không đủ phân lượng.
Hắn bị Lăng Hàn đánh sợ, nói chuyện vô cùng cẩn thận, sợ Lăng Hàn tức giận đánh mình.
Lăng Hàn cười nói:
- Yên tâm, phân lượng của ta đầy đủ.
Hắn nói với Trần Phong Viêm:
- Có phải hay không, đại chất tử?
Xoát, ánh mắt tất cả mọi người nhìn sang Trần Phong Viêm.
Đại, đại chất tử?
Hả?
Nội tâm Trần Phong Viêm phiền muộn, xem ra tầng quan hệ này không thể không lộ ra ngoài! Nhưng trong lòng hắn cũng cảm kích, Lăng Hàn nguyện ý đứng ra vì Trần gia.
Hắn gật đầu:
- Lăng khanh chính là trưởng bối của trẫm.
Một viên đá sinh ra ngàn cơn sóng!
Cái gì, Lăng Hàn lại là trưởng bối của Trần Phong Viêm?
Trời ạ, đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên đám người Nhị hoàng tử nhớ lại việc lúc trước, trước đó Lăng Hàn giáo huấn đã nói mình là thúc gia của bọn họ, bọn họ tưởng rằng Lăng Hàn đang cố ý chiếm tiện nghi của bọn họ, không nghĩ tới lại là thật.
Tên sứ giả kia kinh ngạc.
Trần Phong Viêm là hoàng đế một nước, đường đường là Hóa Linh Chân Quân, nếu dám loạn nhận trưởng bối, chuyện này truyền đi sẽ làm hắn mất sạch mặt mũi.
Cho nên Lăng Hàn thật sự là trưởng bối Trần Phong Viêm.
Khó trách trước đó Lăng Hàn phách lối như vậy nhưng Trần Phong Viêm không ngăn cản, làm vậy sẽ biến thành đại nghịch bất đạo sao?
- Đại chất tử của ta có hơn một trăm con trai, tùy tiện đưa một người làm con tinh căn bản sẽ không để ở trong lòng.
Lăng Hàn nói:
- Nhưng ta làm thúc thúc không giống nhau, chỉ có một, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Ngươi đang chào hàng mình sao?
Tất cả mọi người im lặng, đây chính là làm con tin đấy, lại không phải đi hưởng phúc, ngươi tích cực như vậy làm gì?
Tên sứ giả gật đầu, đúng thế, người ta có hơn một trăm con trai, cho dù thế chấp kẻ nào, kẻ đó có thể uy hiếp Trần Phong Viêm sao?
Hơn nữa chỉ cần Lăng Hàn đi Thanh Long Hoàng Triều, nơi đó không phải địa bàn của hắn sao?
Hắn muốn báo thù thì báo thù.
Nghĩ đến đây, trái tim hắn đập mạnh.
- Tốt, chính là ngươi.
Hắn gật đầu.
Mọi người đều im lặng, đại sự như thế, Lăng Hàn chào hàng bản thân, sứ giả quyết định?
Quả thật như trò đùa.
- Lăng Hàn!
Trần Phong Viêm mở miệng, đây chính là huynh đệ kết bái của Hầu thúc, nếu hắn đưa Lăng Hàn đi Thanh Long Hoàng Triều, Hầu thúc trở về khẳng định sẽ đánh chết mình.
Lăng Hàn cười cười:
- Ý ta đã quyết!
Trần Phong Viêm chỉ có thể ngậm miệng, người ta bày ra tư thế trưởng bối, nếu hắn dám không tuân theo sẽ bị Hầu thúc đánh no đòn.
Ai, đầu năm nay làm cháu trai thật khó.
Rất nhanh, Trần Phong Viêm cũng đạt thành thánh ý, ba ngày sau đó, Lăng Hàn mang theo thư xin hàng và theo sứ giả Thanh Long Hoàng Triều xuất phát đi Nguyệt Hoa tinh.
Lăng Hàn thật sự đại nghĩa như vậy, đang vì Trần gia sao?
Đương nhiên không phải, hắn suy nghĩ sâu xa mới quyết định như thế.
Đầu tiên, trên Thiên Hải tinh, Lăng Hàn không thể phát huy thực lực đan đạo của mình, chẳng khác gì mai một, hắn nhất định phải đi tinh cầu có tài nguyên phong phú.
Thứ hai, hắn hiện tại có kết nối tinh võng, hơn nữa hoàn toàn không thiếu tiền, có thể muốn mua cái gì thì mua cái đó, nhưng Thiên Hải tinh, ha ha, không có cửa đâu.
Thứ ba, hắn muốn đi điều tra hư thực của Thanh Long Hoàng Triều, cũng làm chuẩn bị về sau.
Cho nên hắn thà rằng bốc lên nguy hiểm đi làm con tin.
Thật sự chọc giận hắn, cùng lắm thì thả Thiên Đạo Hỏa ra đánh sụp Thanh Long Hoàng Triều, sau đó gọi Hầu ca tới tiếp ứng, như vậy có thể tránh né Kim Nguyên Thánh địa đuổi giết.
Trở lại Ngoại Vụ phủ, Lăng Hàn tiến hành an bài công việc tiếp theo.
Lần này hắn đi làm con tin, hắn khẳng định không thể mang theo đám người Nữ Hoàng, nhưng đám người Nữ Hoàng cũng bước vào Trúc Cơ, lưu tại Thiên Hải tinh tiến cảnh quá chậm, cho nên đám người Nữ Hoàng sẽ xuất phát theo sau, bảo Đường Vân Nhi dùng Phi Toa đưa tiễn, ngược lại có Dưỡng Nguyên Hồ Lô, có thể chứa rất nhiều người bên trong.
Đương nhiên Nữ Hoàng các nàng không cần hỏi, đều là thê tử của mình, mấy người Lâm Lạc, Chu Hằng, Duyên Sinh Thiên Tôn cũng biểu thị nguyện ý đi Nguyệt Hoa tinh.
Lăng Hàn nở nụ cười, chờ Hầu ca bước vào Tứ Cực cảnh trở thành Tôn Giả, đám người bọn họ cũng trưởng thành rồi, có thể trở thành cánh tay của Hầu ca, một lần hành động đẩy ngã Thanh Long Hoàng Triều.
Lần này đi Thanh Long Hoàng Triều là vì chôn xuống mầm mống hi vọng.
Nữ Hoàng còn tốt, nhưng Hổ Nữu lại là người không phân phải trái, làm nũng muốn đi cùng Lăng Hàn, cuối cùng bị Nữ Hoàng trấn áp, chỉ có thể kêu gào oa oa.
Ba ngày sau, Lăng Hàn rời khỏi Ngoại Vụ phủ, cũng ngồi trên không hạm chung với sứ giả Thanh Long Hoàng Triều, lên đường đi về Nguyệt Hoa tinh.
Đồng hành cùng hắn còn có Đại Hắc Cẩu và sắc trư.