Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Oanh, khi sương mù bao phủ còn mang theo sóng lớn ập tới, sóng biển nặng nề nện vào thân thuyền, không ít người bay lên cao, có một ít người rơi vào trong biển.

Ầm ầm ầm, từng cột nước bắn lên tung tóe.

Cũng may, sau khi sóng lớn qua đi cũng không có đợt sóng khác ập đến, thân thuyền lắc lư mấy lần liền khôi phục ổn định, đám người vội vàng ném dây thừng cứu người, sương mù quá lớn cho nên đưa tay không thấy bàn tay, nếu như có người bị sóng đánh cho xa, đừng nói dây thừng, cho dù là thuyền lớn cũng không nhìn thấy.

Tất cả mọi người kêu to, muốn dùng giọng nói hướng dẫn người rơi xuống biển.

Lăng Hàn cầm lấy một sợi dây thừng, hắn đi tới mạn thuyền và phát động nhãn thuật, hắn nhìn thấy một người liền nhảy xuống biển, hắn kéo người này và ném lên boong thuyền.

Hắn dùng một tay cầm dây thừng, mũi chân đạp vào thân thuyền và lao về phía người thứ hai, hắn cũng ném đối phương lên boong thuyền.

Ba người, bốn người, năm người, có người luống cuống bị hắn ném đi dễ dàng, có người tính phòng vệ cực mạnh, thời điểm hắn nghĩ cách cứu viện còn phát động công kích.

Cũng may, những người ngã xuống biển đều có thực lực yếu, bọn họ có thể gây tổn thương Lăng Hàn hay sao?

Chỉ vài phút sau, Lăng Hàn đã bơi quanh thuyền lớn một vòng, hắn cứu lên ít nhất hai mươi người.

Tính ra có hơn một nửa người trên thuyền rơi xuống biển.

Lúc hắn quay về boong thuyền, lúc này có nhiều người chạy tới cảm tạ, nhưng cũng có một ít người khinh thường, dường như tự kiềm chế thân phận, cho rằng cứu những cặn bã này là hạ giá bản thân mình.

Cổ quái chính là, nhìn ra bên ngoài thuyền, tầm nhìn không cao hơn một thước, bên trong boong thuyền lại rất sáng, dường như những sương mù này không xâm lấn con thuyền.

- Xong! Xong!

Có thuyền viên đặt mông ngồi xuống boong, hai mắt vô thần, dường như hắn rất tuyệt vọng.

Ngay sau đó có thuyền viên đi qua, hắn nói nhỏ làm đối phương yên tĩnh lại.

- Uy uy uy, các ngươi đang nói cái gì thế?

Có hành khách không cao hứng, nói:

- Sương mù có gì đó cổ quái hay sao?

- Không có việc gì, không có việc gì.

Mấy thuyền viên đều cười nói nhưng nụ cười quá giả.

- Rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra?

Việc này càng làm nhiều người cả kinh, cũng nhận ra có điều không thích hợp.

Lúc mọi người liên tục tra hỏi, chủ thuyền bị ép đi ra giải thích với mọi người.

- Lúc trước cũng gặp sương mù và bị vây thật lâu, có một ít thuyền viên và hành khách biến mất bí ẩn, đến bây giờ vẫn không tìm được.

- Mất tích bí ẩn? Ha ha, chẳng lẽ bị hải quái ăn hay sao?

Lúc này có người cười nói.

- Nói tóm lại, mọi người nên cẩn thận, tốt nhất là ở chung một chỗ, không nên phân tán.

Chủ thuyền nói rất nghiêm túc.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, có người muốn phản bác cũng không nói thêm gì nữa, mặc dù võ giả đều là người tự tin, không tin quỷ thần, chỉ tin chính mình, nhưng sương mù lần này quá mức quỷ dị, bọn họ không thể không cẩn thận.

- Mọi người không cần cẩn thận quá mức, bình thường sương mù sẽ duy trì tới sáng mai, mặc dù sẽ chậm trễ thời gian của chúng ta nhưng không nên phân tán.

Chủ thuyền nói.

- Cho nên, ngươi định dừng thuyền ở nơi này nửa ngày?

Có người không vui, lập tức kêu lớn.

Rất nhiều người tán thành lời này, bọn họ cùng phản đối.

Dưới áp lực cường đại, chủ thuyền đành phải tiếp tục giương buồm xuất phát, nhưng không biết có phải sương mù quá lớn hay không, bọn họ đi thuyền nửa giờ nhưng lại không có dấu hiệu thoát khỏi sương mù.

Lăng Hàn nhìn rất rõ ràng, kỳ thật con thuyền chỉ đi vòng quanh mà thôi.

Cũng không phải chủ thuyền cố ý, mà là vì mạch nước ngầm cải biến hướng đi của con thuyền một cách từ từ, do đó bọn họ chỉ đi vòng quanh.

Với tốc độ của Lăng Hàn hiện tại, cho dù không dùng toàn lực đi đường cũng có thể giẫm sóng như đi trên đất bằng, hắn lại không biết Phiêu Miểu phong ở nơi nào, hơn nữa cho dù biết phương hướng cũng có thể vì một sai sót nhỏ dẫn tới lầm đường.

Dù sao nơi này là biển cả mênh mông, một hòn đảo, một ngọn núi là quá nhỏ.

Bởi vậy, tự mình đi sẽ tốn rất nhiều thời gian, Lăng Hàn nguyện ý chờ ở đây hơn nửa ngày.

Hắn ôm suy nghĩ giống nhiều người, dù sao chỉ cần bước vào Hoán Huyết cảnh là có tốc độ gấp đôi vận tốc âm thanh, đủ để đạp sóng mà đi.

Đám người dần dần tỉnh táo lại, tạm thời không thể rời khỏi nơi quỷ quái này, vậy thì chờ đợi rồi tính tiếp, dù sao cũng chỉ chờ nửa ngày mà thôi.

Bị sương mù bao phủ, nói rõ hiện tại chưa phải ban đêm nhưng chung quanh đã lờ mờ, chủ thuyền bảo người đốt bó đuốc, khi người ta ở trong hoàn cảnh hắc ám sẽ dễ sinh ra tâm tính tiêu cực.

Có người chưa từ bỏ ý định, bọn họ cầm bó đuốc ném vào trong sương mù, kết quả mới vừa ném ra đã không thấy gì.

- Đúng rồi!

Đột nhiên chủ thuyền nhớ tới cái gì đó:

- Vào lúc ban đêm sẽ có tiếng hát thần bí vang lên, nhất định phải bịt tai lại, nghe nói rất nhiều người nghe tiếng hát mới mất tích.

Trên biển có thật nhiều nghe đồn, ví dụ như vòng xoáy to lớn thôn phệ thuyền lớn, cũng có Huyền Quy lớn hơn cả thành thị, lật cả người sẽ tạo ra sóng lớn đập bay thuyền lớn, cũng có tiếng hát thần bí mê hoặc lòng người.

Tất cả mọi người giật mình, chẳng lẽ bọn họ sắp gặp phải chuyện quỷ dị?

Ai đi ca hát trên biển?

- Cho nên, mọi người nên bịt tai lại.

Chủ thuyền nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói:

- Hiện tại còn hai giờ nữa mới đến trời tối, hiện tại tranh thủ ăn cơm, sau khi ăn xong mọi người giữ vững tinh thần, chúng ta sẽ ở cạnh nhau.

Tất cả mọi người không nói gì, bầu không khí trên thuyền nặng nề, tâm thần mọi người không yên.

Rất nhanh, tất cả mọi người sớm ăn cơm tối, sau đó chờ đợi bóng tối giáng lâm, mặc dù bọn họ ở trong sương mù không nhìn thấy gì, chỉ có thể thông qua thời gian trôi qua tiến hành phán đoán.

Thời điểm bóng đêm hàng lâm, tất cả mọi người khẩn trương, rốt cuộc đêm nay xảy ra chuyện gì?

Thời gian lặng lẽ trôi, trên thuyền hoàn toàn yên tĩnh, có thể nghe được tiếng thở và tiếng tim đập của mọi người.

Võ giả huyết khí vượng, cơ năng vô cùng khủng bố, nhịp tim mạnh mẽ như sắt thép, bình thường mọi người nói chuyện làm việc cũng không cảm thấy cái gì, nhưng bây giờ quá an tĩnh, nghe tiếng tim đập vô cùng rõ ràng.

Oành, oành, oành, trái tim mọi người đập nhanh hơn, cho dù đút bông vào lỗ tai cũng không dùng được, hơn nữa còn bị phóng đại lên rất nhiều lần.

- A!

Có người kêu thảm thiết.

- Ai?

- Hung thủ ở đâu?

- Cút ra đây!

Lúc này có rất nhiều người rút binh khí, bọn họ quát lớn.

Mọi người vốn thần hồn nát thần tính, một tiếng hét thảm đã làm tâm tình mọi người khẩn trương tới cực điểm.

- A...

Có người yếu ớt nói:


- Ta không có bị ai công kích, ta chỉ quá khẩn trương, bị một cơn gió thổi qua cho nên mới kêu thành tiếng.


Móa!


Tất cả mọi người im lặng, lá gan của ngươi quá nhỏ rồi.


Những người kia thu hồi binh khí, gương mặt cũng ngượng ngùng.


Đám người ngồi xuống lần nữa, trên thuyền hoàn toàn yên tĩnh.


- Ngươi, các ngươi có nghe thấy tiếng hát hay không?


Một lát sau, đột nhiên có người run rẩy lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK