Những người còn lại thì tìm trà lâu ngồi xuống, độ thiên kiếp cần nửa ngày, lại thêm tới tới lui lui, điều chỉnh thời gian, gần như một ngày là phải, bởi vậy, ngồi một chút đi.
Huống hồ, trong tửu lâu cũng là địa phương tìm hiểu tin tức tốt, Lăng Hàn rời đi thật nhiều năm, lại thêm nơi này rõ ràng không bình thường, cũng không trở ngại nghe một chút.
Quả nhiên, nhiều người miệng tạp, rất nhanh Lăng Hàn liền biết được nơi này tại sao lại náo nhiệt như vậy.
Bởi vì nơi này có một bảo vật xuất thế.
Cụ thể là cái gì còn không biết, gần mấy tháng qua, lòng đất có hào quang trùng thiên, nhưng cụ thể ở nơi nào còn không rõ ràng lắm, bởi vậy, cao thủ nhận được tin tức lao tới càng ngày càng nhiều.
- Sư phụ, có phải chúng ta cũng đi tham gia chút náo nhiệt không?
Giang Dược Phong nói, trên mặt tất cả là vẻ hưng phấn.
Hắn chính là cái tao bao, dù đã thành hôn, sinh con gái, nhưng mười ngàn năm qua vẫn không thay đổi chút nào.
Mấy người Trần Thụy Tĩnh cũng rục rà rục rịch, bọn họ ở Vân Đính Tinh chỉ có thể xưng là cao thủ, nhưng ở đây có tư cách xưng là cường giả, để lòng tự tin của bọn họ tăng vọt, rất muốn khoe một hồi.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút nói:
- Trái phải cũng vô sự, đi đi, nhưng một ngày sau nhất định phải trở về.
- Vâng, sư phụ!
Bốn người Trần Thụy Tĩnh còn kéo Cửu Yêu theo, tiểu sư đệ này tu vi tinh tiến đáng sợ, cách Cực Cảnh đỉnh cao chỉ kém một đường, miễn cưỡng có thể nói là cường giả Nhật Nguyệt Cảnh.
Mấy người Tàn Dạ, Nguyên Thừa Hòa cũng theo, ngược lại là mở mang kiến thức một chút.
- Sư tổ, ta cùng con thỏ, lão nhân sâm đi chơi đây.
Tính cách của Giang Xảo Linh giống cha nàng, yên tịnh là từ rất xa vời.
- Đi đi.
Lăng Hàn phất tay một cái, có vẻ không để ý chút nào.
Lăng Hàn thì cùng hai vị huynh trưởng thưởng thức trà, thảo luận võ đạo, nỗ lực giúp bọn họ đột nhiên thông suốt, đột nhiên cảm ngộ, lĩnh ngộ được huyền bí của Cực Cảnh.
Nhưng thiên tài Tứ Tinh cũng rất khó ra, huống chi là Cực Cảnh?
Trong lòng Lăng Hàn thở dài, thiên phú thật rất trọng yếu, cảnh giới càng cao liền càng rõ ràng.
Chiếu như thế nói, Cổ Đạo Nhất thật không thể xem thường, hắn lấy chín thế thân tu ra mười đời đạo quả, Thần dược Đại Thánh cấp hòa vào thể phách đúc lại, cái này sẽ súc tích ra thể chất kinh người cỡ nào?
- Lúc này mới để ta phát lên đấu chí, bằng không một mực quét ngang cùng cấp lại có ý gì?
- Nhân sinh không có mấy đối thủ, thật là cô quạnh.
Lăng Hàn thầm nói, hắn cũng không kém a, Bất Diệt Thiên Kinh chính là lá bài tẩy mạnh mẽ nhất của hắn, hơn nữa hắn ở trên Thiên uy nắm giữ càng ngày càng thuần thục, lại thêm Tiên Ma Kiếm, thực sự là rất khó tin tưởng trong cùng cấp còn có người có thể ngang hàng.
Hơn nửa ngày sau, Giang Xảo Linh lại cùng con thỏ, lão nhân sâm trở về.
Lăng Hàn rất kinh ngạc, ba người này lại sớm trở về như thế, cái này không hợp với lẽ thường.
Ánh mắt của hắn đảo qua, nhưng đám người Giang Xảo Linh trốn trốn tránh tránh, không dám cùng ánh mắt của hắn đụng vào nhau. Lăng Hàn lập tức biết không đúng, nói:
- Sao vậy, gặp rắc rối?
- Hì hì.
Giang Xảo Linh cũng không úy kỵ vị tổ sư gia Lăng Hàn này, chủ yếu là Lăng Hàn quá trẻ, thậm chí so với nàng còn muốn trẻ tuổi, nhưng nàng càng không dám làm càn, ở trong mắt của nàng, Lăng Hàn càng nhiều chính là uy nghiêm như huynh trưởng.
- Tiểu Hàn Tử, lần này không trách Xảo Xảo, có tên khốn kiếp lại muốn bất lịch sự Xảo Xảo, sâm gia cùng thỏ ca đương nhiên nổi giận, một người một cước, phân biệt đá bạo một quả trứng của tên ngu xuẩn này.
Lão nhân sâm lẫm lẫm liệt liệt nói.
- Ha ha, tên khốn kiếp này ít đi hai viên, không phải thành Vương lục đản sao?
Con thỏ cười to.
Lăng Hàn từ trước đến giờ bao che khuyết điểm, liền gật gật đầu nói:
- Đã như vậy, vậy đương nhiên sẽ không trách các ngươi, làm tốt lắm, chúng ta không bắt nạt người, nhưng cũng không thể để cho người bắt nạt.
- Ha ha, khẩu khí của các hạ thật lớn!
Một tiếng cười gằn từ cửa trà lâu truyền đến.
- Ồ, thanh âm này thật quen thuộc.
Có người kinh ngạc thốt lên.
- Phí lời, đây là Vương gia thất hổ!
- Cái gì, Vương Truyền Tiển?
- Chạy mau, Vương Thất Hổ vừa đến, tất nhiên máu chảy thành sông!
Trong nháy mắt, khách nhân trong tửu lâu nhất thời chạy sạch sành sanh.
Đám người Lăng Hàn ở lầu một, bởi vậy chỉ cần nhìn ra cửa liền có thể thấy đến chính là ai.
Đó là một nam tử vóc người dũng mãnh, trên người khoác một khối da hổ hoàn chỉnh, có thể nhìn thấy Hổ Đầu trông rất sống động chụp ở trên trán, toả ra khí thế dữ tớn.
- Đánh người của Vương gia ta, chẳng lẽ còn muốn phủi mông một cái rời đi?
Vương Truyền Tiển lạnh lùng nói.
Vương gia cũng không phải người của trấn này, mà đến từ một thành lớn.
Vương gia lão tổ Vương Hạo, năm nay hơn 2 triệu tuổi, liền tu đến Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn, ở Trụ Thiên Hoàng Triều, cái này đã là thế lực nhất lưu, Tinh Thần Cảnh đương nhiên là thế lực đỉnh cấp.
Nói như vậy, thực lực càng cao thì dòng dõi càng ít, đây là tinh hoa bản thân ngưng luyện, lại thêm tu đạo vốn là nghịch thiên, sẽ gặp thiên địa phản phệ, bởi vậy lưu lại đời sau độ khó rất cao.
Rất nhiều người ngàn vạn năm cũng khó có đời sau sinh ra, cái này không ngạc nhiên một chút nào, nhưng Vương gia lão tổ không hề bị quấy nhiễu ở phương diện này, hắn tổng cộng sinh ra mười một nhi tử, hơn nữa mỗi nhi tử rất biết sinh con.
Mười một nhi tử này thiên phú võ đạo rất bất phàm, có chín người bước vào Nhật Nguyệt Cảnh, hai nhi tử xếp hạng ở cuối cùng cũng chỉ kém một đường, được gọi là Vương Gia Thập Nhất Hổ.
Lần này Vương Gia Thập Nhất Hổ toàn bộ điều động, chạy tới nơi này tranh cướp bảo vật, có điều bởi vì bảo vật vẫn không có xuất thế, bởi vậy chỉ có Hổ Ngũ chạy đi cắm điểm, những người còn lại thì ở trong trấn nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hổ Thập điều động, còn mang theo rất nhiều tiểu bối, để cho bọn họ mở mang kiến thức một chút, đùa giỡn Giang Xảo Linh, còn bị đá bạo trứng, chính là cháu trai ruột của Vương Truyền Tiển.
Cháu trai vỡ trứng, Vương Truyền Tiển sao có thể nhịn, liền lập tức giết tới.
Hắn cũng không phải người lỗ mãng, nhưng khí tức của Lăng Hàn không hiện ra, như người thường, nhưng người đứng bên cạnh hắn tu vi vừa nhìn tức biết, Sơn Hà Cảnh mà thôi. Như vậy, những người này xen lẫn cùng một chỗ, hiển nhiên cũng là Sơn Hà Cảnh.