Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trẻ tuổi như thế!

Bất kể là võ đạo hay đan đạo, tuy xưa nay không thiếu thiên tài, nhưng Lăng Hàn mới bao lớn?

Mười bảy tuổi? Mười tám tuổi?

Coi như hắn sinh ra liền bắt đầu nghiên cứu đan đạo, có thể có mấy năm kinh nghiệm? Mà đan đạo đại sư nào không phải thông qua luyện chế lượng lớn đan dược để tích lũy kinh nghiệm, cuối cùng mới xác lập địa vị của mình?

- Không biết tiểu hữu là truyền nhân của thế gia đan đạo nào?

Trương Vị Sơn vô cùng khách khí nói, hắn quá hiểu rõ Chư Hòa Tâm, biết đối phương không thể mở chuyện cười như vậy.

- Không môn không phái.

Lăng Hàn nói, bản thân hắn là đan đạo đế vương, làm sao có khả năng là truyền nhân của ai.

Trương Vị Sơn càng thêm kinh ngạc, mà Đoan Mộc Trường Phong thì nghĩ nhất định là Chư Hòa Tâm đang đùa giỡn, đan đạo quan trọng nhất chính là truyền thừa, tỷ như đan phương, không có sư phụ, gia tộc truyền thụ, ngươi sao có được?

Dựa vào mình suy diễn? Đùa giỡn, hết thảy đan phương đều là từng đời người tích lũy xuống, muốn dựa vào chính mình nghiên cứu chế tạo ra đan dược mới, vậy cả đời này chỉ có thể mân mê ra một hai loại, nhưng hiệu quả thì hoàn toàn không thể bảo đảm.


- Trương lão đầu, ngươi trước lấy phương thuốc Hồi Thiên Đan ra.

Chư Hòa Tâm thúc giục, hắn tin tưởng chỉ cần Lăng Hàn vừa ra tay liền có thể trấn trụ hai người này.

Trương Vị Sơn hơi do dự, dù phương thuốc Hồi Thiên Đan không trọn vẹn, cũng cực kỳ quý giá, là hắn bỏ giá cao mới mua được. Đây giống như bí kíp võ học, ai sẽ dễ dang cho người khác thấy?

- Trương huynh, không thể!

Đoan Mộc Trường Phong lập tức lắc đầu, cho dù đại nhân vật như hắn, vì chứng kiến đan phương này, cũng trả cái giá không nhỏ, hơn nữa còn là bởi vì hắn đang giúp đỡ nghiên cứu Hồi Nguyên Đan, bằng không phải trả giá càng to lớn hơn.

Tiểu tử này là món đồ gì, có thể dễ dàng liền thấy đan phương?

Trương Vị Sơn nhìn về phía Chư Hòa Tâm, không phải hắn không tín nhiệm hảo hữu tri giao này, nhưng vấn đề là, Lăng Hàn thực quá trẻ tuổi, để hắn cảm thấy vô căn cứ.

- Trương lão đầu, ngươi không tin ta?

Chư Hòa Tâm tức rồi, này là đan đạo đại sư chân chính, ngay cả hắn cũng hận không thể bái làm môn hạ, chỉ là hắn căn bản không lọt mắt Lăng Hàn mà thôi.

Nhưng Đoan Mộc Trường Phong lại dám hoài nghi năng lực của Lăng Hàn, cho rằng đối phương không có tư cách xem đan phương, cái này há có thể không làm hắn ứa ra lửa giận?

Nếu không phải nể mặt Trương Vị Sơn, hắn đã có kích động liều mạng với đối phương.

Trương Vị Sơn cau mày, từ đáy lòng mà nói, hắn đương nhiên đồng ý tin tưởng Chư Hòa Tâm, dù sao cũng là hảo hữu tri giao mấy chục năm, hắn làm sao có khả năng không biết đối phương. Nhưng Lăng Hàn quá trẻ, trẻ đến không có một chút xíu phong thái của đan đạo đại sư.

- Được! Được! Được!

Chư Hòa Tâm đem do dự của Trương Vị Sơn nhìn ở trong mắt, tức giận đến lồng ngực run run nói.

- Trương Vị Sơn, nếu ngươi không tin ta, ngày hôm nay ta liền tuyệt giao với ngươi!

- Chư lão đầu!

Trương Vị Sơn kinh hãi đến biến sắc, Chư Hòa Tâm ngay cả tuyệt giao cũng nói ra, có thể thấy đối phương tức giận cỡ nào. Hắn vội vã xua tay nói:

- Ngươi đừng nóng giận, ta lấy ra còn không được sao?

- Không cần miễn cưỡng!

Chư Hòa Tâm hừ một tiếng, ở trong mắt hắn, Lăng Hàn là đan đạo đế vương cao cao tại thượng, thái độ của Trương Vị Sơn như vậy sớm đã có ý thất kính, để hắn cảm thấy thẹn với Lăng Hàn, nào còn mặt mũi để Lăng Hàn trợ giúp bù đắp đan phương.

- Lăng tiểu hữu, lần này thực là xin lỗi!

Hắn hướng về Lăng Hàn, kinh hoảng nói.

Lăng Hàn khoát tay áo một cái, sau đó nhìn Đoan Mộc Trường Phong nói:

- Ngươi cho rằng, ta sẽ để một đan phương Hồi Thiên Đan ở trong mắt sao? Ha ha, vậy ta báo tên vài dược liệu ra cho các ngươi nghe một chút.

- Tử Huân Diệp, Thiên Hoa Quả, Vô Phong Thảo...

Hắn một hơi nói ra mười mấy loại dược liệu.

Đoan Mộc Trường Phong nghe không hiểu ra sao, cái này đến cùng là cái gì, nhưng trên mặt Trương Vị Sơn lại không ngừng biến sắc, hai tay cũng run rẩy theo, ánh mắt trở nên sáng sủa.

Hắn làm sao không biết, cái này chính là dược liệu trên đan phương Hồi Thiên Đan, chỉ là có ba vị dược liệu đã thấy không rõ, phân lượng phối hợp cũng mơ hồ không thể nhận ra.

Lăng Hàn không báo tên những dược liệu khác, mỗi một dạng đều là trên đan phương, thậm chí còn có thêm ba vị, điều này ý vị là gì?

Đối phương nắm giữ phương thuốc Hồi Thiên Đan hoàn chỉnh!

Buồn cười, hắn lại còn hẹp hòi, không nỡ lấy ra một tấm đan phương không trọn vẹn, làm cho hắn đỏ mặt đến chỉ muốn tìm một khe nứt chui vào.

- Trương Vị Sơn có mắt không tròng, kính xin tiểu hữu thứ tội!

Trương Vị Sơn vái Lăng Hàn, đầu buông rất thấp, có thể thấy được cái lễ này nặng đến đâu.

Lăng Hàn không hề bị lay động, hắn lòng tốt đến chỉ điểm đối phương, lại bị hoài nghi như vậy, đương nhiên sẽ không cao hứng.

Đoan Mộc Trường Phong càng cảm thấy hai người này đều điên rồi, lại bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu dao động. Hắn hừ một tiếng, nói:

- Tiểu tử, lão phu không biết ngươi chơi trò gian gì, nhưng muốn lừa gạt lão phu là tuyệt đối không thể.

- Đoan Mộc huynh, mời trở về đi!

Trương Vị Sơn đột nhiên bật người dậy, lạnh lùng nói.

Cái gì!

Đoan Mộc Trường Phong suýt chút nữa nhảy lên, đầu ngươi bị lừa đá sao, mới vừa rồi còn đứng cùng một trận tuyến với ta, hiện tại lại quay nòng súng nhắm lão tử, không có ai qua cầu rút ván như thế a.

- Trương huynh, ngươi đây là ý gì!

Vẻ mặt của hắn cũng lạnh lùng.

- Những vật kia của ngươi, chờ sau đó ta sẽ sai người đưa trở về, hiện tại ở đây không hoan nghênh ngươi!

Trương Vị Sơn hờ hững nói, hắn suýt chút nữa bị đối phương mê mẫn, bỏ mất một đan đạo đại sư, điều này làm cho hắn há có thể có hảo cảm với Đoan Mộc Trường Phong, còn hận không thể cắn đối phương hai cái!

Với Đan sư mà nói, không có sự tình vinh quang hơn chữa trị cổ đan phương.

- Được! Được!

Sắc mặt của Đoan Mộc Trường Phong tái xanh, hắn đường đường Đan Kiếm song tuyệt, địa vị tôn sùng cỡ nào, hiện tại lại bị người hạ lệnh trục khách, hơn nữa là bởi vì một tiểu tử chưa ráo máu đầu, hắn há có thể không giận tím mặt?

Hắn vẩy tay áo, đoạt môn mà đi, trước khi ra cửa, ánh mắt đảo qua Lăng Hàn, tràn ngập lạnh lẽo.

Hiển nhiên, hắn đổ tất cả những thứ này lên đầu Lăng Hàn.

Họa vô đơn chí a, Lăng Hàn lắc đầu, đối phương là Dũng Tuyền Cảnh, tạm thời không phải hắn có thể đối đầu, không thể bất cẩn.

- Chư lão đầu, hiện tại ngươi hài lòng chưa?

Trương Vị Sơn cười nói.

- Coi như ngươi thức thời!

Chư Hòa Tâm trước tiên trừng Trương Vị Sơn một cái, dù sao cũng là bạn bè cũ mấy chục năm, vừa nãy hắn cũng chỉ là nói mát. Hắn đi tới trước mặt Lăng Hàn, vái thật dài, nói:

- Tiểu hữu, lão hủ bồi cái không phải.

- Lão phu cũng vậy.


Trương Vị Sơn cũng vái chào.


Chỉ là thái độ của hắn không thể so với Chư Hòa Tâm, bởi vì Chư Hòa Tâm tự xưng "lão hủ", mà hắn là "lão phu", vẫn còn cái giá.


Nhưng Thích Chiêm Thai ở một bên lại xem trợn mắt ngoác mồm, sư phụ bởi vì Lăng Hàn đuổi Đan Kiếm song tuyệt Đoan Mộc Trường Phong đi, hơn nữa còn kết thù, tiểu tử này cũng quá trâu bò a.


---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK