Phải biết, Hỗn Độn Cực Lôi tháp chính là cấp thứ năm, chiến lực còn vượt qua Chân Hoàng Đại Đế. Oanh, Lăng Hàn xuất ra một quyền, uy năng cấp thứ năm đến gần vô hạn cấp thứ tư. Uy lực quá mạnh. Bành! Chân Hoàng Đại Đế bị đánh bay ra ngoài, hắn không phải đối thủ. Lăng Hàn cũng giống như lão Thần thú, Chân Hoàng Đại Đế cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng mà, các thần thú như nổi điên, đều lao lên phía trước. A, các ngươi biết mình có thể sống lại, cho nên chiêu chiêu liều mạng, lại muốn đồng quy vu tận sao? Đại Đế vốn vô địch thiên hạ, hiện tại ba mươi sáu thần thú Đại Đế lấy xu thế liều mạng đánh nhau với Lăng Hàn, lực áp bách sẽ cực kỳ khủng bố. Còn tốt, về mặt chiến lực, Lăng Hàn vượt qua Thần thú Đại Đế rất nhiều, tăng thêm hắn có thể phách kinh người, hắn còn chiếm cứ thượng phong. Chỉ thấy ba mươi sáu Thần thú Đại Đế anh dũng lao tới, lại bị Lăng Hàn đánh bay như rơm rác, tràng diện giống như các Đại Đế vây công lão Thần thú. Nhưng mà, Đế đảo có yếu tố Sinh Mệnh, nơi này không có. Cho nên, Thần thú Đại Đế bị thương cũng không thể khôi phục, mà nếu chịu trọng thương, như vậy càng không thể khép lại.
Nhưng những Đại Đế này đã điên rồi, không quản bị vết thương nhẹ hay trọng thương, căn bản không cần để ý, tất cả đều xung kích Lăng Hàn, một bộ bỏ ra cái giá lớn cũng quyết lưu Lăng Hàn lại đây. Lăng Hàn kinh ngạc, cho dù là lão Thần thú có thể phục sinh Thần thú Đại Đế, bọn chúng cần bán mạng như vậy hay không? Các ngươi đều đã thành Đế, chẳng lẽ không có chủ kiến? Tại sao lại treo cổ trên một cây? Hắn hoàn toàn nhìn không ra, một khi lão Thần thú trở thành mạnh nhất sẽ mang tới chỗ tốt gì cho đám Thần thú này. Thiên địa không tồn tại, ngươi mạnh đến mức nào đi nữa thì thế nào? Nhưng hắn lập tức ném nghi hoặc sang một bên, Thần thú Đại Đế lựa chọn là chuyện của bọn họ. Nếu đã lựa chọn lập trường, còn lại chỉ có chiến. Lăng Hàn thét dài một tiếng, chiến lực bộc phát hoàn toàn, không giữ lại chút nào. Theo lý thuyết, Đại Đế chỉ cần muốn chạy, gần như không thể bị đánh chết, huống chi đây là ba mươi sáu vị Đại Đế. Bọn họ chỉ muốn tử chiến để kéo dài thời gian của Lăng Hàn. Tình hình chiến đấu rất thảm thiết, có Thần thú bị trọng thương, bị ép thối lui sang một bên, trước khôi phục chữa thương, bằng không kéo dài cũng không có ý nghĩa. Lăng Hàn muốn bổ sung một kích nhưng bị các Đại Đế ngăn cản lại. Như vậy sao được? Hắn lấy Hỗn Độn Cực Lôi tháp thủ hộ, sau đó giết ra một con đường máu.
Bành bành bành, vô số đạo công kích đánh tới, các Thần thú đều muốn ngăn cản Lăng Hàn. Nhưng Lăng Hàn cũng quyết tâm, tổn thương năm ngón tay, không bằng chặt một ngón tay. Giết! Hắn cường thế giết tới trước mặt Thần thú kia, hắn đấm ra một quyền. Bành! Đầu Thần thú kia bị hắn đánh nổ, nhưng Lăng Hàn cũng bị nhiều công kích đánh trúng, hắn phun ra một ngụm máu tươi. Đây là cái giá lớn phải trả? Đây chính là ba mươi lăm thần thú, cũng không phải a miêu a cẩu. Lăng Hàn thu hồi nắm đấm, chiến ý hóa thành thực chất, cuồn cuộn xung thiên. Hiện tại, sát cơ của hắn bắn ra hoàn toàn. – Chết! Hắn tiếp tục xung kích, mạnh mẽ đâm tới, hắn dùng chiến lực cấp thứ năm đỉnh phong, có Thần thú Đại Đế nào có thể chống đỡ được hắn? Sau khi trả giá lớn, hắn lại đánh chết một Thần thú. Bạch Trạch Đại Đế. Vẫn không có hiệu quả giết gà dọa khỉ, còn lại ba mươi bốn tên Thần thú Đại Đế làm như không ngại tử vong, tất cả đều xông lên phía trước. Tê, đây là quyết tâm toàn diệt cũng muốn chém giết hoặc làm mình trọng thương sao?
Lăng Hàn chiếm ưu thế chiến lực, nhưng đối thủ lại là ba mươi sáu thần thú Đại Đế, đủ sức ma diệt ưu thế chiến lực của hắn, nếu không, hắn cũng không đến mức giết chết hai Thần thú lại trả giá lớn như vậy. Đối với Lăng Hàn mà nói, sách lược tối ưu là rút lui, trước tiên dưỡng thương xong lại tới đây, sau đó mài chết ba mười bốn Thần thú còn lại, tình huống khẳng định sẽ tốt hơn hiện tại. Việc này gọi là tiêu diệt từng bộ phận. Nhưng mà, Lăng Hàn cảm thấy Thần thú Đại Đế điên cuồng xuất thủ như vậy, mang ý nghĩa tình huống bên ngoài đang ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cho nên, bọn họ thà rằng chịu chết cũng muốn lưu Lăng Hàn lại. Thời gian bây giờ quý giá đến không cách nào miêu tả. Nếu các ngươi có giác ngộ liều mạng, ta không có sao? Lăng Hàn chiến ý hừng hực, hắn vận chuyển Hỗn Độn Cực Lôi tháp, cả hai đều là chiến lực cấp thứ năm, Hỗn Độn Cực Lôi tháp bạo phát đánh ra một kích tuyệt mệnh cấp thứ tư. Hắn cường thế đánh giết, năng lượng hủy diệt, đại đạo quang vận chuyển, hắn hóa thân thành sát thần, cho dù là Đại Đế thì như thế nào? Người ngăn cản hắn, giết không tha! Thương thế trên người hắn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nặng, nhưng số lượng Thần thú Đại Đế cũng càng ngày càng ít. Đây là nhất định trong lịch sử ghi lại chiến dịch này, tên là: Đế vẫn như mưa! Cuối cùng, trước mặt Lăng Hàn chỉ còn ba tên Đại Đế. Chân Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ.
Lăng Hàn lung lay sắp đổ, trên người hắn không có nơi nào không đổ máu, sinh cơ đã thảm đạm, tùy thời có thể hóa đạo. Lấy sức một mình oanh sát ba mươi ba đầu Thần thú Đại Đế, đây là chiến tích cỡ nào? Nhưng mà, hắn còn không thể ngã xuống, hắn không thể nghỉ ngơi. Còn có ba Đại Đế không có tiêu diệt, thậm chí, tình huống bên ngoài khả năng càng thêm hỏng bét, cần hắn tiến tới bình định. Sớm biết như vậy, nên để Đa Gia Phật cùng đi lên. Lăng Hàn nói trong lòng nhưng tín niệm càng kiên định. Hắn có thể giải quyết, hắn chắc chắn có thể. Hắn vận chuyển yếu tố Sinh Mệnh, trong cơ thể tràn đầy sức sống, nhưng muốn khôi phục thương thế lại không đơn giản như vậy. Đó đều là thương thế do Đại Đế đánh ra, lưu lại ý chí võ đạo của mỗi Thần thú Đại Đế. – Lăng Hàn, ngày hôm nay chính là giờ chết của ngươi! Chân Long Đại Đế giết tới. Lăng Hàn đã trọng thương, hiện tại chính là cơ hội giết hắn tốt nhất. – Ta sẽ không chết, cũng không thể chết! Lăng Hàn lao tới, hắn liều mạng với đám người Chân Long Đại Đế. Oanh! Khổ chiến qua đi, lực lượng Lăng Hàn tiêu hao quá lớn, dưới một kích này, hắn đánh ngang tay với ba Thần thú.
Nhưng mà, Lăng Hàn vung tay lên, Hỗn Độn Cực Lôi tháp lại giết tới ba Thần thú. Hắn hoàn toàn từ bỏ phòng ngự. Nói đến giác ngộ chịu chết, chẳng lẽ hắn không có sao?