Đây cũng là nguyên nhân vì sao Lệ Vi Vi không coi trọng Lăng Hàn, song phương khởi bước kém quá xa. Lăng Hàn có thể đi qua ba tầng trước, nhưng muốn đạt được thành tích tốt khó như lên trời.
Các thế lực lớn nội tình cường đại đến trình độ nào, chủ yếu thể hiện ở trên cửa ải này. Như Lệ Vi Vi, sở dĩ ngã xuống ở tầng thứ năm, không phải thần hồn của nàng không đủ cường đại, thiên phú không tốt, mà là kinh nghiệm thực chiến quá ít.
Lăng Hàn mỉm cười, thần hồn của hắn sẽ thua thế hệ trẻ của Loạn Tinh Hoàng Triều sao?
Lăng Hàn nhìn khối ngọc bài kia, tâm niệm vừa động, tinh thần lực xung kích ra, đánh về phía ngọc bài.
Đây là lực lượng thần hồn.
Thần hồn lớn mạnh đến trình độ nhất định, một niệm có thể dẫn động Thiên Địa quy tắc, ngay cả tinh cầu khổng lồ cũng có thể đánh nát! Dĩ nhiên, đây là cường giả Sáng Thế cảnh mới có thể làm được, Lăng Hàn cách bước này còn không biết xa bao nhiêu.
Ba, ngọc bài lập tức mở tung.
Lăng Hàn mỉm cười, hắn cách một niệm diệt tinh cầu còn xa lắm, nhưng muốn đánh nát một khối ngọc bài thì có khó khăn gì? Hơn nữa, hắn chỉ là tùy ý một kích, còn chưa dùng tới Kiếm Tâm, bằng không thần hồn sẽ càng thêm đáng sợ.
Đây là bởi vì hắn uống qua Luân Hồi Trà, dù chỉ một ngụm, nhưng bây giờ thần hồn mạnh tuyệt không yếu hơn Phá Hư Cảnh nào của thế gian.
- Ta còn không có nói ngươi có thể ở trong cự ly nào xuất thủ a.
Khí Linh đột nhiên mở miệng.
Lăng Hàn a một chút, nói:
- Quá gần sao? Vậy ngươi cho lại khối khác đi.
- Không, ngươi thông qua.
Khí Linh nói.
- Dựa theo quy tắc, ngươi có thể cách ba thước đánh ra thần hồn lực.
Lăng Hàn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, làm sao cảm giác Khí Linh này có chút vị đạo như tiểu Tháp nhỉ, còn biết trêu người.
- Phi, nó làm sao xứng so với ta!
Tiểu Tháp lại ngạo kiều, nó ghét nhất là bảo khí hình tháp.
- Ngươi có thể đi cửa thứ ba.
Khí Linh nói, tường lại biến mất, một lối đi xuất hiện.
Lăng Hàn dọc theo thông đạo đi tới cuối, chỉ thấy phía trước vẫn là một thạch thất, nhưng so với trước chí ít lớn hơn trăm lần, nói là thạch thất, không bằng nói là một luận võ tràng.
- Đỡ hắn mười chiêu, ngươi có thể quá quan.
Khí Linh nói, chỉ thấy tinh quang chớp động, ngưng ra một hình người.
Đây là một nhân hình hoàn toàn do quang điểm ngưng tụ thành, mơ hồ có thể phân biệt ra, hình tượng của hắn là một nam tử, vóc người thon dài, nhưng dáng dấp cụ thể là hoàn toàn không thể nhìn ra.
- Thanh niên, ra tay đi.
Nam tử tinh quang nói, thanh âm sáng sủa, có một loại khí phách hơn người.
Lăng Hàn không khỏi kinh ngạc nói:
- Sao giống chân thân như vậy?
Không phải nói tướng mạo, mà là năng lực phản ứng, khí thế….
- Đây vốn là một pho tượng cường giả, lợi dụng một đạo tinh thần hắn lưu lại lạc ấn mà thành.
Khí Linh nói.
- Từ trước, chỉ có nhân tài tiến nhập nơi này chiến lực thứ nhất mới có thể lưu lại tinh thần lạc ấn, để khảo nghiệm hậu nhân.
Lăng Hàn càng thêm tò mò nói:
- Vậy vị này là ai?
- Từ gia Từ Nhiên.
Bóng người tinh quang nói.
- Từ Nhiên, ba mươi vạn năm trước tiến vào học viện, được khen là thiên tài đệ nhất trong lịch sử, ba trăm năm sau ly khai, độc xông thiên nhai, không có tin tức truyền về nữa.
Khí Linh nói.
- Trăm vạn năm qua, cũng không ai vượt lên trước hắn?
Lăng Hàn kinh ngạc.
- Hắn chính là quái vật!
Khí Linh đánh giá.
- Trong cùng cảnh giới, chỉ có người có thể tiếp cận hắn, nhưng sánh vai là không được, huống chi vượt qua. Ngươi trải qua khảo nghiệm, chỉ là cấp bậc Phá Hư Cảnh, mà ghi chép của Sơn Hà Cảnh cũng do hắn bảo trì.
Bảo khí này còn có thể mở ra khảo hạch cấp bậc Sơn Hà Cảnh?
Trong ánh mắt Lăng Hàn không khỏi bốc cháy lên chiến ý hừng hực, chỉ vào tinh thể Từ Nhiên nói:
- Nếu như ta chiến thắng hắn thì sao?
- Vậy ngươi khảo hạch ở tám tầng còn lại, đều tự động qua cửa thứ ba.
Khí Linh nói.
- Mỗi tầng ở cửa thứ ba đều là tiếp hắn mười chiêu, nhưng tầng số càng cao, lực lượng của hắn lại càng mạnh, chiêu số cũng càng tinh diệu.
Lăng Hàn hào hùng vạn trượng, rốt cục có hứng thú mãnh liệt nói:
- Từ tiền bối, mời ra chiêu!
- Cẩn thận!
Từ Nhiên gào to một tiếng, chủ động xuất kích, một quyền đánh lên ngực Lăng Hàn. Chiêu này rõ ràng không có bất kỳ hoa xảo, giản đơn mà lại chân thật, nhưng một quyền oanh đến, như toàn bộ Thiên Địa đều sụp đổ, lõm về phía Lăng Hàn đi.
Hóa phồn vì giản, đây là Quyền Tâm Thông Minh!
Lăng Hàn gật đầu, Đại Đạo hóa giản, Từ Nhiên nắm giữ quyền thuật đã vượt qua chiêu thuật bản thân, tùy ý một quyền cũng phù hợp Đại Đạo chân giải, có oai lực to lớn.
Thế nhưng, địa phương cường đại nhất của võ giả, còn là lực lượng a!
Lăng Hàn trở mình vung chưởng, triển khai Phúc Địa Ấn, một mảnh kim quang chớp động.
Thình thịch!
Một kích đối oanh, Từ Nhiên bị đẩy lui ba mươi bước, mà Lăng Hàn lại đứng yên không lùi.
Lăng Hàn không khỏi nhíu mày nói:
- Lực lượng của ngươi rõ ràng không ngừng ở đây, vì sao không toàn lực ứng phó?
- Bởi vì... này chỉ là tầng thứ nhất.
Khí Linh đáp.
Chín tầng khảo nghiệm, một tầng mạnh hơn một tầng.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Giải phong lực lượng, ta muốn chiến Phá Hư Cảnh mạnh nhất!
Khí Linh suy tính một chút mới nói:
- Như ngươi mong muốn!
Oanh, trên tinh thể Từ Nhiên nhất thời bạo phát ra lực lượng đáng sợ, tạo thành thực chất, hóa thành cuộn sóng tuôn ra. Cuộn sóng xẹt qua thân thể Lăng Hàn, làm hắn không khỏi nổi lên một tầng da gà.
Lực lượng này quá mạnh mẻ!
Lăng Hàn lại không hề sợ hãi, chỉ có hưng phấn nói:
- Đây là lực lượng Phá Hư hai mươi tinh! Ha ha ha, thảo nào không ai có thể siêu việt ngươi, ngươi chân chính tu lực lượng của Phá Hư Cảnh đến cực hạn!
Ở Phá Hư Cảnh, chiến lực cực hạn tuyệt không phải Phá Hư hai mươi tinh, mà là lực lượng. Nhưng chiến lực Phá Hư hai mươi tinh cũng không có mấy người có thể đạt đến, huống chi là lực lượng.
- Đến chiến!
Lăng Hàn cười ha ha, ra tay đón nhận.
Thình thịch!
Dưới một kích, Lăng Hàn liền bị đánh bay, nhưng thể phách của hắn quá biến thái, một quyền này ngay cả chút thương tổn cũng không có tạo thành.
Nhưng theo quy tắc, lấy ngăn cản đi qua cửa khảo hạch thứ ba, vậy đừng nói mười chiêu, dù mười vạn chiêu cũng không sự. Lực lượng không đạt tới Thần Cấp, làm sao có thể tổn thương được Thần thiết?
---------------