Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Đã lâu không gặp.
Thác Bạt Thiên Hoang hơi trầm mặc, sau đó nói:
- Ngươi phải nhanh chóng đột phá Hoán Huyết Cảnh đi. Ta muốn cùng ngươi tái chiến một hồi!
Cùng tuổi, trong cùng cảnh giới, hắn chỉ bại bởi Lăng Hàn. Đây là vết nhơ trong đời hắn. Hắn vẫn cố gắng hết sức muốn xóa đi.
Lăng Hàn mỉm cười:
- Đế Đô ngọa hổ tàng long, thiên tài có nhiều. Không cần thiết cứ phải nhìn ta chằm chằm đi?
Hắn không phải khiếp sợ chiến đấu, mà là nể tình mọi người đều là người của Hổ Cứ Thành, muốn cho đối phương một chút mặt mũi, để tránh hai lần đánh bại đối phương, lưu lại bóng ma trong lòng hắn, từ nay về sau không thể gượng dậy nổi.
Thác Bạt Thiên Hoang lại lạnh lùng cười:
- Lăng Hàn, ngươi chẳng lẽ sợ?
Lăng Hàn thở dài. Lòng tốt của mình vì sao không dễ chấp nhận như vậy?
- Được, ngươi nếu muốn chiến, vậy không bằng luôn ngày hôm nay đi.
Hắn thản nhiên nói.
- Ta cũng không muốn khi dễ ngươi, chấp ngươi một tay là được.
Thác Bạt Thiên Hoang tức thiếu chút nữa ngất đi. Một mình ngươi Thông Mạch Cảnh đánh với ta, lại còn muốn nhường ta một tay?
Tuy rằng hắn vừa mới tiến vào Hoán Huyết Cảnh, nhưng bởi vì ở Thông Mạch Cảnh tu luyện ra hai mươi mạch, chiến lực nhất biến lại có thể so sánh với tam biến bình thường.
Lăng Hàn có thể so sánh được sao?
- Ngươi quá kiêu ngạo!
Hắn lạnh lùng nói.
- Được, ta cho ngươi một bài học trước, khiến cho ngươi biết cái gì gọi là chênh lệch cảnh giới.
Lấy cảnh giới áp chế đánh bại Lăng Hàn, đương nhiên không có khả năng khiến cho hắn hài lòng. Nhưng hắn thật sự bị chọc giận, muốn cho Lăng Hàn một bài học.
Hai người đang muốn động thủ, lại nhìn thấy phía học viện có người đến.
Lần này là một vị Phó viện trưởng tới, tên là Tùy Đường, tu vi Cực Cốt Cảnh. Cụ thể đứng ở trên bấp bậc nào, lại không rõ lắm.
Cái này, Lăng Hàn và Thác Bạt Thiên Hoang dĩ nhiên là không đánh nổi. Hai người đều trở lại đội ngũ của mình.
Tùy Đường phát biểu nói chuyện, đại ý là hoan nghênh các vị học viên mới đến, hi vọng bọn họ ở trong khoảng thời gian sắp tới hăng hái tu hành. Bởi vì Thông Mạch Cảnh ở trong vòng năm năm không thể đột phá Hoán Huyết, sẽ bị sớm khai trừ ra khỏi học viện.
Hoán Huyết Cảnh lại là kỳ hạn mười năm đột phá Cực Cốt Cảnh. Không đột phá cũng chỉ có phần rời khỏi.
Cho nên, đệ tử của học viện không có khả năng vượt quá bốn mươi tuổi.
Tùy Đường nói rất nhiều. Ngay từ lúc đầu mọi người vẫn nghiêm túc nghe. Nhưng bởi vì quá nhiều điều vô nghĩa. Càng về sau, phần lớn mọi người đều không yên lòng. Chỉ có Cát Thu Lĩnh từ đầu tới cuối đều đứng thẳng người lên, không có một chút mờ ám.
- Được rồi, giải tán.
Tùy Đường cuối cùng tuyên bố kết thúc phát biểu với học viên mới, phủi mông rời đi.
Các học sinh thật ra không lập tức rời đi. Bởi vì thật là nhiều người thật ra là lần đầu tiên gặp, tất nhiên phải liên lạc tình cảm một chút. Dù sao sau này phải ở chung trong khoảng thời gian rất dài, không làm được bằng hữu cũng không sao, nhưng không thể kết thù.
Có người khéo léo, đã giống như cá gặp nước. Có người lại chất phác, không hiểu giao tiếp.
Lăng Hàn đang muốn dẫn theo Hoán Tuyết rời đi, đã thấy Thác Bạt Thiên Hoang đi qua ngăn cản.
- Muốn chạy sao?
Thác Bạt Thiên Hoang khinh thường nói.
Lăng Hàn lắc đầu. Hắn căn bản không để Thác Bạt Thiên Hoang ở trong lòng. Bởi vậy sau khi buổi tập trung chấm dứt, hắn đương nhiên là phủi mông một cái rời đi, trở lại chuyên tâm luyện thể. Hắn phải nhanh chóng tu luyện thể lực cũng lên đến cấp bậc trăm vạn cân, sau đó đột phá Hoán Huyết Cảnh.
Không nghĩ tới Thác Bạt Thiên Hoang lại muốn bị hắn đánh vào mặt.
Được lắm, ta thành toàn cho ngươi.
- Ra tay đi.
Lăng Hàn để tay phải ra sau lưng.
- Nếu như ngươi có thể ép ta sử dụng tay phải, xem như ngươi thắng.
Thác Bạt Thiên Hoang không khỏi tức giận. Hai mắt hắn trợn trừng, giống như muốn phun ra lửa.
- Ngươi thật ngông cuồng!
Hắn cắn răng nói.
- Phải vậy không?
Lăng Hàn mỉm cười.
- Ngươi là bại tướng dưới tay ta. Ta chấp ngươi một tay cũng không quá đáng.
- Đáng giận!
Thác Bạt Thiên Hoang nổi giận gầm lên một tiếng, liền vọt về phía Lăng Hàn.
Ầm!
Không nghĩ tới có người lại xông ra, thay Lăng Hàn đỡ một chiêu này.
Chỉ có điều, người kia rõ ràng không phải là đối thủ của Thác Bạt Thiên Hoang, cả người nhất thời bị chấn động bay ra ngoài.
Đó là Cát Thu Lĩnh.
- Muốn so chiêu cùng đại ca của ta, cần phải qua cửa ải ta trước đã!
Hắn bò dậy, tuyệt không kinh sợ.
Vừa đánh như vậy, những người khác đều nhìn lại. Sau khi biết được tình hình, bọn họ đều cười hi hi ha ha, đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Trong học viện cũng không cấm tranh đấu, chỉ cần đừng đánh chết đừng đánh cho tàn phế là được. Nhưng một Thông Mạch Cảnh lại có thể chủ động đón đánh Hoán Huyết Cảnh. Cái này ly kỳ. Đây là thiếu đánh sao?
Hơn nữa, một người Thông Mạch Cảnh khác cũng đủ điên cuồng, lại còn nói muốn nhường cho Thác Bạt Thiên Hoang một tay. Cái này càng khiến cho người ta kinh ngạc. Người này là lấy dũng khí ở đâu ra?
Một kẻ điên cuồng, một kẻ ngốc. Hai người như vậy lại có thể thông qua sàng lọc, tiến vào học viện Đế Đô? Quả thực kéo trình độ của học viện xuống.
Thác Bạt Thiên Hoang hừ một tiếng, nói:
- Ngươi không phải là đối thủ của ta. Đột phá Hoán Huyết Cảnh trước lại nói tiếp.
Cát Thu Lĩnh còn muốn nói gì, lại bị Lăng Hàn ngăn lại.
- Người ta muốn khiêu chiến chính là ta, không nên cướp buôn bán.
Lăng Hàn cười nói.
Cát Thu Lĩnh lộ ra vẻ mặt không giải thích được, nói:
- Ta cướp buôn bán của ai? Ai đang buôn bán?
Hắn lại bắt đầu tích cực suy nghĩ.
Lăng Hàn không để ý tới hắn, mà nhìn về phía Thác Bạt Thiên Hoang, nói:
- Đến đây đi.
- Hừ, lần này sẽ không lại để cho ai đó giúp ngươi chứ?
Thác Bạt Thiên Hoang thoáng lộ ra một vẻ xem thường.
Lăng Hàn vẫn không có trả lời. Nhưng thật đúng là lại có người nhúng tay.
Là Liên Tuyết Dung.
Nàng đưa tay một ngăn cản, nói:
- Mọi người đều từ Hổ Cứ Thành tới, chắc hẳn phải đồng tâm hiệp lực, không nên lục đục từ bên trong!
Thác Bạt Thiên Hoang đối với Liên Tuyết Dung vẫn còn có chút kiêng kỵ. Đối phương tuổi còn trẻ cũng đã là Hoán Huyết tam biến. Tuy rằng thua thiên phú của hắn, nhưng có thể đưa về nhóm thiên tài.
Hắn giải thích:
- Liên kỳ chủ, ta chỉ là muốn cho hắn một bài học, để cho hắn không nên quá điên cuồng! Bằng không, lấy tính cách càn quấy của hắn, sớm muộn sẽ chọc tới phiền toái lớn. Đến lúc đó mất mặc chính là Hổ Cứ Thành chúng ta!