- Các ngươi đều đã đoán sai. Đánh bại Cuồng Nhân cũng không phải là Phân Hồn, mà cũng là Trảm Trần!
Người kia cuối cùng thả ra một tin tức giống như long trời lở đất vậy.
- Không có khả năng!
- Nhất định là lời đồn nhảm.
- Mệt cho ta còn đoán lâu như vậy. Lúc này Cuồng Nhân lại đi khiêu chiến cường giả nào. Hóa ra là đang nói bậy.
- Không có ý nghĩa!
Chí ít chín phần trong số mọi người đều lắc đầu. Mỗi người đều hoàn toàn không chịu tin tưởng.
Cuồng Nhân chính là người đứng đầu Trảm Trần Cảnh trong Tam Đô Thiên, cũng tương đương với người đứng đầu bảy thiên vực xung quanh. Nếu nói có Trảm Trần nào có thể bại hắn, vậy không phải là đang nói đùa sao?
Chẳng lẽ là người đứng đầu Trảm Trần thiên vực trung thượng du, thậm chí trong thiên vực thượng du cố ý chạy tới khiêu chiến Cuồng Nhân sao?
Khả năng như vậy gần như là số không.
- Là sự thật!
Người kia thề nói.
- Ta lấy tài sản tính mạng của mình ra bảo đảm, tin tức này là vô cùng xác thực không sai lầm! Đánh bại Cuồng Nhân là một người thần bí tên là Kỷ Vô Danh. Có người nói hắn cùng với Cuồng Nhân đánh một trận quỷ khóc thần gào, long trời lở đất. Cuồng Nhân thủ đoạn gì cũng đã đều sử dụng ra, nhưng vẫn bị đánh bại. Thậm chí thiếu chút nữa đã chết. Thời điểm hắn thoát đi chỉ có nửa bên thân thể.
Nghe hắn nói như vậy, nhiều người cất tiếng cười to hơn. Thực sự quá khôi hài. Cho dù thật sự có người có thể đánh bại Cuồng Nhân, nhưng làm sao có thể ép hắn đến mức như vậy được?
Trong lòng Lăng Hàn lại thoáng động.
Kỷ Vô Danh!
Đó cũng không phải là Ngũ Trảm Đế giả bình thường, mà là đã từng Tiên Vương, Tiên Vương cửu trọng thiên.
Thủ đoạn của hắn tuyệt đối không thể đo lường theo lẽ thường. Hắn cường đại đến mức khiến người ta tuyệt vọng, khiến cho phần lớn Đế giả đều chỉ có thể ngước mắt nhìn theo.
Nếu như nói là Kỷ Vô Danh đánh bại Cuồng Nhân, vậy Lăng Hàn thực sự tuyệt đối không cảm thấy kỳ quái.
Mã Đồng Quang xì một tiếng, nói:
- Cái gì mà Kỷ Vô Danh, Cuồng Nhân. Chỉ là ếch ngồi đáy giếng. Thả tới Tây Tiên Vực đi, lại có người nào có thể được gọi là thiên kiêu?
Lăng Hàn liếc mắt nhìn hắn một cái, lắc đầu, không nói gì thêm.
Cái gì là ếch ngồi đáy giếng? Hắn mới đúng!
- Lăng huynh, ngươi cảm thấy ta nói có gì sai sao?
Mã Đồng Quang đột nhiên chỉ đầu mâu nhắm ngay về phía Lăng Hàn.
- Sai vô cùng.
Lăng Hàn thản nhiên nói, cũng hoàn toàn không nể mặt hắn chút nào.
Hắn vốn muốn cùng đối phương hòa hòa khí khí. Ai có thể biết được người này lại muốn chủ động trêu chọc hắn? Hắn cũng không phải là bột nhão, ngươi nghĩ nắm thì nắm. Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ.
- Lăng huynh, ngươi không phục sao?
Mã Đồng Quang lộ ra dáng vẻ uy nghiêm đáng sợ nói. Đây là thời điểm để cho con ếch ngồi đáy giếng này biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên.
Ầm!
Nữ hoàng và Hổ Nữu đồng thời ra tay. Hai chưởng tuyết trắng ngọc vỗ qua. Nhất thời thiên địa đều bị thất sắc.
Hai người các nàng đều không phải là người nói tới quy củ.
- Lớn mật!
Mã Đồng Quang hừ lạnh.
Hai nữ nhân này lại dám ra tay với hắn? Hừ, cho rằng bộ dạng xinh đẹp ai cũng phải nhường các nàng, nuông chiều các nàng sao?
Nhưng hắn lập tức sợ hãi. Bởi vì công kích của hai nàng sắc bén vô cùng, khiến cho hắn cảm nhận được áp lực cực lớn.
Hắn vội vàng toàn lực ra tay.
Ầm.
Lực lượng khủng khiếp cuốn qua. Hắn nhất thời bị đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt lại hóa thành một điểm đen nhỏ.
Nữ hoàng và Hổ Nữu nhìn nhau một cái, lần đầu cảm giác đối phương lại có chút thuận mắt.
Lỗ Tiên Minh lại nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn vẫn luôn mù quáng tin tưởng Tây Tiên Vực cường đại. Mã Đồng Quang là đan võ song tu, chẳng những là thiên tài trên đan đạo, cũng là Đế giả võ đạo. Cùng giai một trận đánh chắc hẳn tuyệt đối không có đối thủ mới phải.
Nhưng hai nàng vừa liên thủ, một chiêu lại đánh hắn bay đi.
Cái này… cái này….
Bảo hắn làm sao tiếp nhận được điều này?
Lăng Hàn cười nhạt. Theo như Lỗ Tiên Minh, điều này giống như trời muốn sụp xuống. Nhưng đối với hắn mà nói, lại là chuyện quá bình thường.
Mã Đồng Quang đúng là Đế giả. Nhưng tối đa chỉ có thể so sánh cùng Nghiêm Tiên Lộ. Bất kể là nữ hoàng hay Hổ Nữu, đều mạnh hơn hắn một ít. Hai nàng liên thủ tất nhiên càng đáng sợ hơn. Có lẽ đổi lại là Lăng Hàn tới, cũng chỉ có thể bị một chiêu đánh bay.
Khác biệt ở chỗ, Lăng Hàn sẽ bị đánh bay, nhưng tuyệt đối sẽ không bị thương mà thôi.
Lăng Hàn cũng lười đi đả kích Lỗ Tiên Minh. Hắn chỉ thản nhiên đảo mắt nhìn qua, sau đó liền không tiếp tục quan tâm nữa.
Nhưng coi thường như vậy lại làm cho toàn thân Lỗ Tiên Minh đều run lên. Đây là bị tức giận. Nhớ kỹ, dù thế nào hắn cũng là Đan Sư nhị tinh. Sau này muốn trở thành Đan Sư tam tinh chính là dễ như trở bàn tay. Chỉ là thành tựu tứ tinh có chút khó khăn. Nhưng Lăng Hàn thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn hắn thêm một cái cũng lười. Điều này khiến cho hắn trực tiếp bị một vạn tổn thương.
Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận!
Mà một người khác kêu to đáng giận lại chính là Mã Đồng Quang. Hắn va chạm phải một ngọn núi, mới có thể dừng bay được. Sau khi rút thân ra khỏi ngọn núi, hắn đã tức giận đến toàn thân bốc hỏa, nhưng đồng thời cũng tràn ngập kiêng kỵ.
Tuy rằng hắn khinh địch, tuy rằng hắn bị hai nàng liên thủ công kích. Nhưng không thể phủ nhận thực lực của hai nàng tuyệt đối mạnh mẽ. Nếu không làm sao có thể một chiêu đã đánh bay hắn?
Đông Tiên Vực lại có thiên tài như vậy!
Lăng Hàn... Quả nhiên là đại địch của hắn. Người này không chỉ có thành tựu đan đạo kinh người, bên cạnh cũng có hai cường lực cứu giúp. Hơn nữa còn xinh đẹp đến kinh tâm động phách. Điều này khiến cho người người phải đố kỵ.
Chỉ có điều, thực lực của bản thân Lăng Hàn chắc hẳn không được tốt lắm.
Trong lòng Mã Đồng Quang chắc chắn. Nếu không vừa rồi người ra tay cũng không phải là hai nàng, mà là Lăng Hàn.
Ở trong Dương Hồn Hải, chỉ cần Lăng Hàn cùng hai nàng tách nhau ra, chính là thời điểm hắn hạ thủ.
- Thư Nhã Dung tới!
Không biết là ai kêu lên một tiếng, nhất thời thu hút ánh mắt của vô số người.
Thư Nhã Dung, đệ nhất mỹ nữ Quảng Long Thiên, còn là vô địch Đế giả. Bất luận nàng đi đến nơi nào đều sẽ trở thành vì trung tâm chú ý của mọi người.