Hết cách rồi, tuy luận tuổi tác thực tế Vũ Hoàng nhỏ hơn đại bộ phận mọi người, nhưng ai bảo thời điểm hắn bước vào Sinh Hoa Cảnh đã gần sáu mươi tuổi chứ?
Ở mọi người nhìn, đây là thiên phú của Vũ Hoàng không đủ.
Không phải sao?
Thiên tài như bọn họ, bảy tám tuổi thì có thể bước vào Sinh Hoa Cảnh, thân thể chỉ phát triển mà sẽ không già yếu. Già yếu ý vị như thế nào? Cảnh giới của ngươi theo không kịp, sinh mệnh tinh khí trôi đi lượng lớn, nếu không làm sao sẽ già yếu?
Trên mặt Triêu Tuyên mang theo nụ cười, nhưng trong lòng lại xem thường, mình lại cùng loại phế vật này ở chung, quả thực là nhục nhã đối với hắn!
Vậy cũng tốt, liền cho người này một bài học, tốt nhất là có thể làm cho hắn tự động lui ra tông môn, miễn cho kéo thấp cấp độ của hắn.
- Xem chiêu!
Hắn rất xem thường Vũ Hoàng, một chưởng ấn xuống, cực kỳ hững hờ.
Vũ Hoàng xuất kích, oanh, khí phách bắn ra bốn phía, song quyền nổ ra như mưa.
Cái gì!
Triêu Tuyên lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ, không nghĩ tới công kích của Vũ Hoàng bén nhọn như vậy. Thực lực của hắn xác thực rất mạnh, nhưng không chắc mạnh hơn Vũ Hoàng, bởi vậy bị Vũ Hoàng vồ lấy tiên cơ, tự nhiên là từng bước lùi về sau, chỉ có thể bị động phòng thủ.
Kinh nghiệm chiến đấu của Vũ Hoàng phong phú cỡ nào, nếu như cảnh giới, lá bài tẩy của hai người giống nhau, Lăng Hàn cũng không chắc có thể đánh bại Vũ Hoàng.
Hắn vừa chiếm được thượng phong, công kích kéo dài, không lọt chỗ nào.
Ai có thể coi khinh Vũ Hoàng?
Lấy lực lượng mười Cửu Tinh bước vào Sơn Hà Cảnh, tuy vẫn không có tu đến hoàn mỹ, nhưng một tinh lực lượng của Phá Hư Cảnh ở Sơn Hà Cảnh nhiều nhất chỉ bằng nữa tinh, tuyệt không thể sản sinh khác biệt một trời một vực.
Oành oành oành oành, Vũ Hoàng liền oanh, Triêu Tuyên không ngừng lùi lại.
Thời điểm lùi tới bước thứ mười bảy, Triêu Tuyên phun ra một ngụm máu tươi, bị một quyền đánh bay.
- Đa tạ!
Vũ Hoàng thu tay lại.
Đây chỉ là luận bàn, tự nhiên chỉ chạm đến liền thôi.
Triêu Tuyên nhảy lên một cái, sắc mặt của hắn đỏ bừng.
Làm sao chịu nổi?
Hắn xem thường Vũ Hoàng, nhưng ngay cả cơ hội hoàn thủ cũng không có liền bị Vũ Hoàng oanh bại, quả thực là sỉ nhục trên đường võ đạo của hắn!
Tương lai muốn trở thành tồn tại Hằng Hà Cảnh, tại sao có thể tiếp thu thảm bại như vậy?
- Trở lại!
Hắn nhảy một cái, lúc này, hắn không dám khinh thường nữa, cả người có ánh sáng đại đạo bắn ra, thần văn đan dệt, thôi phát lực chiến đấu đến cực hạn.
Mọi người vừa nhìn, trong lòng đều lắc đầu.
Ngươi đã thất bại, nhưng không thua nổi như vậy, chỉ để người càng thêm xem thường.
Cho nên nói, thiên phú chỉ là một phương diện, đây là điều kiện tiên quyết trở thành cường giả, nhưng muốn trở thành cường giả, chỉ có thiên phú là còn thiếu rất nhiều.
Nhưng không thể không nói, hiện tại Triêu Tuyên rất mạnh mẽ, tuyệt đối không thể coi thường.
Vũ Hoàng hừ lạnh một tiếng, hắn cũng nổi giận, người thua không chung như thế để hắn xem thường.
Vậy thì đánh nổ!
Hắn ra quyền, đập tới Triêu Tuyên.
Oành! Oành! Oành!
Một quyền tiếp một quyền, lần này tuy Triêu Tuyên có chuẩn bị, nhưng vẫn bị đánh đến lùi về sau từng bước, hoàn toàn bị áp chế.
- Này này này, tại sao quyền pháp của tên này đáng sợ như vậy?
- Nói tới lực lượng, vẫn là Triêu Tuyên hơn một chút, sao trong chính diện đối đầu lại rơi vào hạ phong?
- Quyền pháp của người kia quá mạnh mẽ, mỗi một quyền đều giống như ngưng tụ thiên địa tư thế… tê, này là tiềm lực của một đại tông sư a!
Nơi này đều là người biết hàng, không ai không cực kỳ khiếp sợ.
Tu vi của Vũ Hoàng ở đây không coi là hàng đầu, nhưng chỉ nói quyền pháp, hắn vượt xa cái gọi là đệ tử hạt giống, đạt đến độ cao khiến người ta ngước nhìn.
- Quyền pháp của nhị ca gần như là "đạo", ha ha, thật đáng mừng!
Lăng Hàn âm thầm nói, trên mặt tươi cười, hắn ở trong mộ lớn gặp qua Đại Đạo chi kiếm, mà quyền pháp của Vũ Hoàng có đại đạo gia trì, uy lực tự nhiên kinh người.
Chỉ là hắn được Đại Đạo chi kiếm dẫn dắt, lúc này mới lĩnh ngộ con đường của mình, nhưng Vũ Hoàng là hoàn toàn dựa vào ngộ tính của mình, so sánh với đó, ngay cả Lăng Hàn cũng không thể không viết chữ phục.
Vị Nhị ca này thực sự là kỳ tài võ đạo trời sinh.
Vũ Hoàng thật sự nổi giận, sau mười quyền, Triêu Tuyên bị đánh bay lần thứ hai.
Quá mạnh mẽ!
Rõ ràng cảnh giới tương tự, thậm chí Triêu Tuyên còn cao hơn hai tiểu cảnh giới nhỏ, nhưng mười chiêu liền bại trận, cái này thật là làm cho người ta không thể nào tiếp thu được.
Phải biết, mọi người đều là đệ tử hạt giống, đều là thiên tài siêu cấp, cảnh giới tương đồng vậy làm sao cũng phải là đánh cho khó phân thắng bại, nhưng kết quả lại hoàn toàn nghiêng về một phía.
Thậm chí, cảnh giới của Vũ Hoàng còn thấp hơn một chút, chênh lệch hai tinh lực lượng a!
Lăng Hàn biết, con đường Vũ Hoàng đi chính là cương mãnh bá tuyệt, nếu có thể thắng, vậy mười chiêu thì được rồi, mà nếu như kéo dài tới trăm chiêu, nói rõ kỳ thực Vũ Hoàng là rơi vào hạ phong.
Triêu Tuyên hai lần bị đánh bại, da mặt đã không phải màu gan heo, mà là tái nhợt, không còn mặt mũi ở đây, che mặt mà đi, lại ở chỗ này, ánh mắt của mỗi người như đao kiếm vậy, để hắn tan vỡ.
Vũ Hoàng chiến ý hừng hực nói:
- Còn có ai đánh với ta một trận không?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, người cảnh giới tương đương với Vũ Hoàng hoàn toàn không chắc chắn chiến thắng, mà cảnh giới trên Vũ Hoàng, lại không tiện ra tay. Trước đó ngay cả Triêu Tuyên Trung cực vị hậu kỳ cũng bị ung dung đánh bại, vậy hiển nhiên Trung cực vị đỉnh cao cũng không đủ xem.
Nhưng nếu như Đại cực vị, chênh lệch này quá to lớn, ai không ngại ngùng chiếm tiện nghi này?
Bởi vậy, Vũ Hoàng khiêu chiến, tuy nơi này có hơn trăm người, nhưng không người ứng chiến.
- Ha ha, cũng không thể làm lạnh bầu không khí, như vậy đi, ta đến chiến một trận.
Ngô Triết đứng lên.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đây chính là một trong sáu vị Vương giả, hắn muốn ra tay, nơi này ngoại trừ Hà Thao còn có ai có thể ngang hàng? Hơn nữa, cái chênh lệch cảnh giới này cũng quá to lớn, còn có thể nói là luận bàn sao?
- Vì công bằng, ta sẽ tự phong tu vi, mọi người cùng cảnh giới chiến một trận.
Ngô Triết nói, hắn vỗ mấy cái lên người, quả nhiên, khí tức lập tức ngã xuống, rơi xuống cấp độ gần như Vũ Hoàng. ========================