Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một, hai, ba, giết!

Tra Đức Nguyên chợt vỗ trảo, kình lực chồng chất hóa thành móng vuốt mắt thường trông thấy, phát ra tiếng nổ chộp hướng Lăng Hàn.

Chết đi.

Lăng Hàn tung cú đấm.

Bùm!

Cú đấm cũng chồng nhiều lớp lực lượng hóa thành thiết quyền mắt thường trông thấy đánh hướng Tra Đức Nguyên.

Lực lượng quyền, trảo va chạm phát ra tiếng nổ, dẫn đến đại trận phản phệ. Lôi điện, hỏa hoa, băng sương tứ giăng.

May mắn hai người ở trong khu vực an toàn, chỉ cần bọn họ không rời khỏi vị trí này thì công kích của đại trận sẽ không đánh trúng họ.

Tra Đức Nguyên lộ vẻ giật mình, va chạm công kích mà gã không chiếm ưu thế.

Ui, không lẽ gã bị thương nặng đến mức không đánh lại Thông Mạch cảnh?

Lăng Hàn nở nụ cười, sau khi đến đỉnh thập bát mạch lực lượng của hắn cỡ năm mươi ngàn cân, phỏng chừng đỉnh Nhất Biến bình thường chỉ được bấy nhiêu lực lượng.

Lăng Hàn hỏi:

- Thấy sao?

Tra Đức Nguyên nghiến răng, gã điều tra Lăng Hàn rất nhiều, biết hắn đả thông mấy ẩn mạch, thực lực mạnh hơn xa Thông Mạch cảnh bình thường. Nhưng lúc này Lăng Hàn biểu hiện ra lực lượng mạnh hơn gã điều tra rất nhiều.

Chưa đến một tháng ngắn ngủi không lẽ tiểu tử này lại đả thông thêm mấy ẩn mạch? Có cần khoa trương vậy không?

Lăng Hàn đột kích, hắn đã nắm chắc phần thắng.

Tra Đức Nguyên ức chế rống to:

- Tiểu tử, ngươi khinh người quá đáng!

Thực lực thật sự của Tra Đức Nguyên mạnh biết bao, gã có thể vung tay đập chết Lăng Hàn. Nhưng bây giờ gã bị người nhào nặn ăn hiếp, không bực tức sao được.

Tra Đức Nguyên rống to:

- Chết! Chết! Chết!

Tra Đức Nguyên thi triển võ kỹ, sức chiến đấu tăng vọt. Nhưng Tra Đức Nguyên vốn bị thương rất nặng, giờ đánh hết sức làm vết thương nứt ra càng nghiêm trọng hơn, máu tuôn ồ ạt.

Lăng Hàn lạnh lùng nói:

- Sợ ngươi chắc?

Lăng Hàn thi triển Yêu Hầu quyền, lực lượng thập ngũ trọng chồng chất đánh hướng Tra Đức Nguyên.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Kình lực va chạm ngăn cản nhau. Nhưng Tra Đức Nguyên chỉ chồng cửu trọng lực lượng, sau khi dùng hết chín lực lượng thì lực lượng sáu trọng của Lăng Hàn ập đến, gã làm sao đỡ?

Mỗi tầng lực lượng cao năm mươi ngàn cân, sáu tầng lực lượng oanh kích đánh nát Tra Đức Nguyên.

Đường đường là cường giả Ngũ Biến mà chết rất uất ức.

Lăng Hàn ngừng tay, lẩm bẩm:

- Đội trưởng, thù của ngươi đã báo một nửa, ta chưa điều tra ra hung thủ sau màn. Chờ sau này ta càng mạnh sẽ không để hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật.

Lăng Hàn đi xem xác Tra Đức Nguyên, không biết đối phương có mang lệnh bài hay gì không, hy vọng tìm hiểu một chút manh mối về thế lực sau lưng gã.

A?

Lăng Hàn ngạc nhiên, không phải vì phát hiện đầu mối gì mà là xương Tra Đức Nguyên nát bấy.

Lăng Hàn kinh ngạc nói:

- Đây là do quyền lực của ta?

Lăng Hàn biết hiện giờ lực lượng của mình tăng nhiều, thập ngũ trọng lực lượng chồng chất thì uy lực chắc chắn siêu mạnh, nhưng đến mức nghiền nát được xương của cường giả Ngũ Biến sao?

- Đây là một kích cuối cùng gây ra, chỗ chịu lực xương đã nát vỡ rồi khuếch tán ra ngoài, mức độ vỡ nhẹ dần, đến chỗ này thì cỡ phạm đi đánh một thước. Nát bấy sao, thật khó tin, ngẫm kỹ lại hình như trạng thái đó hơi khác.

Lăng Hàn nhìn tảng đá to bên cạnh.

Trong núi có nhiều nhất là đá, đưa mắt nhìn trừ cây ra toàn là đá.

Bùm!

Lăng Hàn đánh ra cú đấm, ngưng tụ thập ngũ trọng lực, dốc hết sức.

Tảng đá to vỡ ra, trừ chỗ chịu lực lõm vào, còn lại thành đá nát to cỡ mặt gương.

Lăng Hàn nhìn cục đá đầy đất, thầm thắc mắc:

- Tuy vỡ ra nhưng chỉ cỡ ngón tay, khác hẳn với mức độ xương nát. Chẳng lẽ vì xương không cứng bằng đá?

Lăng Hàn lắc đầu ngay:

- Không thể nào!

Hoán Huyết ngũ biến thì khí lực mạnh đến trình độ không thể tưởng tượng.

Như Thôn Mạch cảnh bị súng bắn thì vung nắm đấm đánh bay viên đạn, gặp súng ngắm cỡ lớn có thể kịp lúc đỡ hay không là cả một vấn đề, dù đánh trúng thì rất có thể bị đạn bắn nát cánh tay.

Hết cách, vấn đề nằm ở khí lực.

Đến Hoán Huyết cảnh thì khí lực tiến thêm một bước. Súng ống đường kính nhỏ công kích như ruồi muỗi, cùng lắm phải bảo vệ phần mềm như con mắt, bị bắn trúng cùng lắm thủng cái lỗ máu cạn.

Nếu không thì tại sao văn minh khoa học kỹ thuật hơn trăm năm trước không chịu nổi một kích?

Sau khi đến Hoán Huyết cảnh khí lực của võ giả, đặc biệt là xương cốt cứng rắn hơn đá.

Nên Lăng Hàn không rõ tại sao hắn một đấm đánh nát bấy xương Ngũ Biến nhưng chỉ có thể phá hoại tảng đá ở mức này.

- Tảng đá này không cứng hơn chỗ khác, vấn đề nằm ở ta. lúc trước... đã đấm thế nào?

Lăng Hàn nổi lên tò mò khó kiềm nén, hắn ngừng trận pháp, tìm một tảng đá đánh vào tìm cảm giác.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Các tảng đá bị đánh vỡ nhưng Lăng Hàn không thể đấm nát nó ra.

Hưm?

Lăng Hàn chợt cảm giác sát ý tỏa định mình, làm cả người hắn dựng đứng lông tơ.

tinh thần lực đến trung cấp khiến Lăng Hàn cảm nhận nguy hiểm phạm vi càng rộng.

Lăng Hàn không chút do dự lại khởi động trận pháp.

Vèo!

Lăng Hàn thấy một người xông lên, tay cầm kiếm xẹt qua vệt sáng.

Một sát thủ!

Lăng Hàn có kết luận, vì nhát kiếm của đối phương là giết người chứ không giống Tra Đức Nguyên muốn bắt hắn cướp Huyết Thần Tinh.

Bùm!

Trận pháp đã bị kích phát. Tia chớp, sóng lửa, băng sương, các loại lực lượng loạn xa. Sát thủ gặp nạn, người bị lửa đốt, đóng băng, rách nát, tình cảnh giống Tra Đức Nguyên lúc trước.

- A!

Sát thủ rên rỉ lảo đảo, nhưng trong trận pháp không thể đi bậy, lại kích phát ra đả kích khủng bố hơn.

Lăng Hàn xoay cổ theo hướng sát thủ di chuyển, lúc thì nghiêng trái khi thì sang phải, lên trên xuống dưới.

Cuối cùng sát thủ té xuống đất, bị tia chớp đánh bảy, tám lần sau đó nằm ngay đơ, chỉ còn mùi khét nồng nặc.

Cái này... chắc không phải bị đánh chết rồi đi?

Lăng Hàn bước đến gần, hắn cảm ứng được hơi thở sinh mệnh của sát thủ đã rất yếu.

Chưa chết nhưng cũng sắp.


Sát thủ trông khoảng bốn mươi tuổi, không bịt mặt, nhưng khuôn mặt bình thường ném trong đám đông không chút bắt mắt. Có điều vậy mới thích hợp làm sát thủ, nếu mặt mũi quá nổi bật thì sao ám sát?


Sát thủ mở miệng dường như muốn nói cái gì nhưng chỉ ọc ra bọt máu:


- Phụt... ực...


Lăng Hàn gật đầu nói:


- Ta hiểu tâm tình của ngươi, rõ ràng chỉ giết Thông Mạch cảnh, tại sao chưa chạm đến góc áo của ta đã chết? Ngẫm lại rất oan, huynh đệ, ta hiểu mà, hiểu.


Lăng Hàn vừa nói vừa vỗ vai sát thủ.


Sát thủ bị chọc tức mắt trợn trắng, hai chân duỗi thẳng chết tươi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK