Lăng Hàn bật cười, nói:
- Chết không có chỗ chôn là gia hỏa này.
Phùng Côn vừa bị hắn đánh thành hai đoạn, hiện tại vẫn còn thi thể lưu lại, nhưng Phùng Kiếm bị hắn đánh thành mưa máu, hiển nhiên không có khả năng thu thập an táng, có thể nói chết không có chỗ chôn.
- Đáng chết! Đáng chết!
Phùng Thiệu Lâm lao tới, hắn đã mắt đỏ, hắn chỉ muốn giết Lăng Hàn.
Đổng Khiếu lại rút lui.
Hiển nhiên, Phùng Thiệu Lâm không làm gì được Lăng Hàn.
Không quản Lăng Hàn có thực lực khủng bố hay bí bảo trên người kinh người, tóm lại kết quả sẽ không cải biến.
Lại đánh tiếp, hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn muốn báo thù, muốn Lăng Hàn chết, hắn càng muốn sống tiếp.
Trước đó đi tìm Phùng gia, liên hợp lại truy sát Lăng Hàn là bởi vì thực lực của hắn trên Lăng Hàn, hoàn toàn không cần lo lắng bị Lăng Hàn giết ngược, cho nên sát ý của hắn như lửa.
Nhưng bây giờ tình huống khác biệt, hắn có khả năng bị Lăng Hàn giết chết tại chỗ, nội tâm của hắn khó bình tĩnh như lúc trước.
Hiện tại Phùng Thiệu Lâm bắt đầu liều mạng, liền kiềm chế Lăng Hàn, chính mình thừa cơ chạy đi, thừa dịp bí cảnh mở ra, hắn mới sáu mươi tuổi nên có thể tính là thế hệ trẻ thiên tài, không giống ở nơi đây, hắn đã tiêu hao một nửa tính mạng.
Cho nên, hắn hoàn toàn có thể bắt đầu lại từ đầu, Sinh Đan cảnh ở bên ngoài không được gọi là cường giả nhưng cũng không phải kẻ yếu, hoàn toàn có thể sinh sống rất đắc ý.
Nghĩ như vậy, hắn không có lòng trả thù, bỗng nhiên quay đầu chạy đi.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Quả nhiên, người có thiên tính lương bạc, khi gặp nguy sẽ bội bạc.
Hắn giơ tay, ba, một tia chớp đánh ra, hóa thành thần mang sáng chói.
Tốc độ tia chớp quá nhanh, nhanh đến mức Đổng Khiếu không kịp phản ứng.
Tia chớp còn mạnh hơn cả Đế thuật, hắn trốn thế nào?
Ba, hắn bị lôi đình đánh trúng, Đổng Khiếu bị đánh thành hai đoạn.
Hắn còn chưa chết ngay, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn tràn đầy phẫn hận, nếu giết Lăng Hàn khi hắn còn yếu, hắn sẽ gặp kết cục hôm nay hay sao?
Hắn không có thiêu đốt Tiên Đan kéo dài tính mạng, bởi vì lôi đình kia thật đáng sợ, trực tiếp đánh nổ Tiên Đan của hắn, hắn không có cơ hội thiêu đốt.
Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn bước tới đá vào đầu Đổng Khiếu, ầm, nửa thân trên của gia hỏa này bay một đường vòng cung, Lăng Hàn vẫn có thể nhìn thấy phẩn nộ và không cam lòng trên mặt Đổng Khiếu.
Thì tính sao?
Lăng Hàn nhìn thoáng qua và thu hồi ánh mắt, hắn sẽ quan tâm địch nhân bị hắn giết hay sao?
Đây không phải địch nhân hắn giết đầu tiên, cũng không phải là kẻ cuối cùng.
Lăng Hàn quay người trở lại, hắn đối mặt với Phùng Thiệu Lâm.
Phùng Thiệu Lâm dừng công kích, người bên cạnh liên tiếp chết đi, hiện tại chỉ còn một mình hắn, hắn cũng khôi phục tỉnh táo từ trong tức giận.
Người trước mặt… Hắn có thể giết hay sao?
Hắn sinh ra cảm giác tuyệt vọng, bởi vì hắn đã là Sinh Đan viên mãn, không cách nào tiến thêm một bước, hắn hiện tại không thể giết Lăng Hàn, vậy hắn còn có thể như thế nào?
Đột phá Chân Ngã cảnh?
Ha ha, nếu hắn có thể đột phá, hắn còn chờ tới bây giờ?
Người nơi này tiến cảnh tu vi quá nhanh, trên cơ bản năm mươi tuổi đạt tới cảnh giới gì, như vậy đến chết sẽ đạt tới cảnh giới gì, không có khả năng tiếp tục đột phá.
Cho nên, đời này của hắn không có cơ hội đánh chết Lăng Hàn, ngược lại, người trẻ tuổi này có thiên phú kinh người, đột phá Sinh Đan không phải vấn đề, một khi hắn đột phá Sinh Đan, hắn sẽ mạnh tới mức nào?
Nghĩ như thế, ý chí chiến đấu của Phùng Thiệu Lâm giảm mạnh, đánh tiếp có ý nghĩa hay không?
Hioenej tại Lăng Hàn không nghĩ ngưng chiến.
Hắn lao lên, Lăng Hàn muốn giải quyết hậu hoạn.
- Tiểu bối, ta cũng không tin bí lực của ngươi là vô tận!
Phùng Thiệu Lâm thấy thế cũng hạ quyết tâm.
Dù sao Lăng Hàn chỉ là Chú Đỉnh, ngươi có chiến lực mạnh hơn nữa nhưng bí lực dự trữ sẽ có hạn, hắn không tin Lăng Hàn có thể duy trì trong chiến đấu cường độ cao.
Chiến chiến chiến.
Lăng Hàn không ngần ngại liều mạng với Phùng Thiệu Lâm, bởi vì hắn không hao phí bao nhiêu khí lực và bí lực, Tiên Đỉnh có thể tự động hóa giải công kích của Phùng Thiệu Lâm, nhưng Phùng Thiệu Lâm lại khác, hắn không ngừng tiêu hai bí lực.
Tiếp tục đánh nữa, đối phương sẽ tiêu hao hết bí lực.
Hai người kịch chiến, song phương ngươi đánh ra một chưởng, ta đánh ngươi một chưởng, hai bên đánh nhau rất kịch liệt.
Nếu có người khác đứng đây xem cuộc chiến, nhất định sẽ không dám tin vào mắt mình.
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Một Chú Đỉnh đang giao thủ với Sinh Đan viên mãn!
Đây là chuyện đầm rồng hang hổ, chỉ có thể xuất hiện trong mộng, nhưng bây giờ lại diễn ra ngay trước mặt của bọn họ.
Không đến bao lâu, Lăng Hàn lại vận dụng đại chiêu.
Sát khí xung kích!
Cho dù Phùng Thiệu Lâm chính là Sinh Đan viên mãn thì thế nào, hắn vẫn trúng chiêu và lâm vào mê mang, sau đó Lăng Hàn bắt đầu bạo phát.
Lôi Đình Thần Mang!
Tư, một đạo thiểm điện bổ tới.
Sau đó, tất cả thần thú trên Tiên Đỉnh duy nhất lao ra ngoài và xung kích Phùng Thiệu Lâm.
Cuối cùng, bản thân Lăng Hàn cũng lao tới phát động Yêu Hầu quyền.
Trong thời gian ngắn, hắn phóng ra ba đại chiêu liên tục.
Chuyện này quá kinh khủng, mặc dù Phùng Thiệu Lâm thanh tỉnh ngay lập tức nhưng không thể vận dụng đại chiêu công kích, hắn chỉ có thể dựa vào lực lượng bản thân.
Oanh! Oanh! Oanh!
Lăng Hàn đánh ra ba đại chiêu, chỉ thấy Phùng Thiệu Lâm bị hắn đánh bay ra ngoài, hắn bay một đường vòng cung trên bầu trời, miệng phun máu tươi như suối.
Sau ba đại chiêu, Yêu Hầu quyền, thần thú công kích đều có uy năng thất trọng thiên, chỉ có Hỗn Độn Thần Lôi vượt qua thất trọng thiên, đạt đến bát trọng thiên, ba chiêu cùng oanh kích, uy lực của chúng rất mạnh, cũng đánh Phùng Thiệu Lâm trọng thương.
Nhưng Sinh Đan viên chính là Sinh Đan viên mãn, trúng một kích như thế, Phùng Thiệu Lâm vẫn không chết.
Hắn đứng vững, trong miệng phun máu tươi, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn đầy phẫn hận.
Lăng Hàn thở dài, vẫn còn kém một ít, ba đại chiêu cùng xuất hiện, hắn không thể xử lý Sinh Đan viên mãn, cường giả cảnh giới này quá khó giết.
Hơn nữa, Phùng Thiệu Lâm không được tính là thiên tài, nếu đổi thành Phong Kế Hành là Sinh Đan viên mãn, Lăng Hàn khẳng định không nói hai lời trực tiếp quay đầu rời đi, giống như dùng Nhân Đỉnh đánh nhau với Cửu Đỉnh, không phải muốn chết thì là cái gì?
Lăng Hàn đuổi theo, mượn cơ hội này giải quyết Phùng Thiệu Lâm triệt để.
Phùng Thiệu Lâm không ham chiến, hắn hiện tại bị thương không nhẹ, hơn nữa ai biết Lăng Hàn có thể vận dụng đại chiêu vào lúc nào, mấu chốt là, công kích của hắn không có hiệu quả với Lăng Hàn, việc này đả kích chiến ý của hắn.
Đi.
Hắn xoay người bỏ chạy.
Lăng Hàn đuổi theo.
Phùng Thiệu Lâm cảm thấy thê lương, lúc trước hắn và đám người Đổng Khiếu bá đạo cỡ nào, đuổi theo Lăng Hàn không bỏ, nhưng mới trôi qua thời gian nửa năm, tất cả mọi việc đã khác biệt.
Đây thật là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Cho dù không cam long thế nào, có hối hận thì thế nào, hắn hiện tại chỉ có thể kẹp chặt đuôi phi nước đại.
- Chết không có chỗ chôn là gia hỏa này.
Phùng Côn vừa bị hắn đánh thành hai đoạn, hiện tại vẫn còn thi thể lưu lại, nhưng Phùng Kiếm bị hắn đánh thành mưa máu, hiển nhiên không có khả năng thu thập an táng, có thể nói chết không có chỗ chôn.
- Đáng chết! Đáng chết!
Phùng Thiệu Lâm lao tới, hắn đã mắt đỏ, hắn chỉ muốn giết Lăng Hàn.
Đổng Khiếu lại rút lui.
Hiển nhiên, Phùng Thiệu Lâm không làm gì được Lăng Hàn.
Không quản Lăng Hàn có thực lực khủng bố hay bí bảo trên người kinh người, tóm lại kết quả sẽ không cải biến.
Lại đánh tiếp, hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn muốn báo thù, muốn Lăng Hàn chết, hắn càng muốn sống tiếp.
Trước đó đi tìm Phùng gia, liên hợp lại truy sát Lăng Hàn là bởi vì thực lực của hắn trên Lăng Hàn, hoàn toàn không cần lo lắng bị Lăng Hàn giết ngược, cho nên sát ý của hắn như lửa.
Nhưng bây giờ tình huống khác biệt, hắn có khả năng bị Lăng Hàn giết chết tại chỗ, nội tâm của hắn khó bình tĩnh như lúc trước.
Hiện tại Phùng Thiệu Lâm bắt đầu liều mạng, liền kiềm chế Lăng Hàn, chính mình thừa cơ chạy đi, thừa dịp bí cảnh mở ra, hắn mới sáu mươi tuổi nên có thể tính là thế hệ trẻ thiên tài, không giống ở nơi đây, hắn đã tiêu hao một nửa tính mạng.
Cho nên, hắn hoàn toàn có thể bắt đầu lại từ đầu, Sinh Đan cảnh ở bên ngoài không được gọi là cường giả nhưng cũng không phải kẻ yếu, hoàn toàn có thể sinh sống rất đắc ý.
Nghĩ như vậy, hắn không có lòng trả thù, bỗng nhiên quay đầu chạy đi.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Quả nhiên, người có thiên tính lương bạc, khi gặp nguy sẽ bội bạc.
Hắn giơ tay, ba, một tia chớp đánh ra, hóa thành thần mang sáng chói.
Tốc độ tia chớp quá nhanh, nhanh đến mức Đổng Khiếu không kịp phản ứng.
Tia chớp còn mạnh hơn cả Đế thuật, hắn trốn thế nào?
Ba, hắn bị lôi đình đánh trúng, Đổng Khiếu bị đánh thành hai đoạn.
Hắn còn chưa chết ngay, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn tràn đầy phẫn hận, nếu giết Lăng Hàn khi hắn còn yếu, hắn sẽ gặp kết cục hôm nay hay sao?
Hắn không có thiêu đốt Tiên Đan kéo dài tính mạng, bởi vì lôi đình kia thật đáng sợ, trực tiếp đánh nổ Tiên Đan của hắn, hắn không có cơ hội thiêu đốt.
Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn bước tới đá vào đầu Đổng Khiếu, ầm, nửa thân trên của gia hỏa này bay một đường vòng cung, Lăng Hàn vẫn có thể nhìn thấy phẩn nộ và không cam lòng trên mặt Đổng Khiếu.
Thì tính sao?
Lăng Hàn nhìn thoáng qua và thu hồi ánh mắt, hắn sẽ quan tâm địch nhân bị hắn giết hay sao?
Đây không phải địch nhân hắn giết đầu tiên, cũng không phải là kẻ cuối cùng.
Lăng Hàn quay người trở lại, hắn đối mặt với Phùng Thiệu Lâm.
Phùng Thiệu Lâm dừng công kích, người bên cạnh liên tiếp chết đi, hiện tại chỉ còn một mình hắn, hắn cũng khôi phục tỉnh táo từ trong tức giận.
Người trước mặt… Hắn có thể giết hay sao?
Hắn sinh ra cảm giác tuyệt vọng, bởi vì hắn đã là Sinh Đan viên mãn, không cách nào tiến thêm một bước, hắn hiện tại không thể giết Lăng Hàn, vậy hắn còn có thể như thế nào?
Đột phá Chân Ngã cảnh?
Ha ha, nếu hắn có thể đột phá, hắn còn chờ tới bây giờ?
Người nơi này tiến cảnh tu vi quá nhanh, trên cơ bản năm mươi tuổi đạt tới cảnh giới gì, như vậy đến chết sẽ đạt tới cảnh giới gì, không có khả năng tiếp tục đột phá.
Cho nên, đời này của hắn không có cơ hội đánh chết Lăng Hàn, ngược lại, người trẻ tuổi này có thiên phú kinh người, đột phá Sinh Đan không phải vấn đề, một khi hắn đột phá Sinh Đan, hắn sẽ mạnh tới mức nào?
Nghĩ như thế, ý chí chiến đấu của Phùng Thiệu Lâm giảm mạnh, đánh tiếp có ý nghĩa hay không?
Hioenej tại Lăng Hàn không nghĩ ngưng chiến.
Hắn lao lên, Lăng Hàn muốn giải quyết hậu hoạn.
- Tiểu bối, ta cũng không tin bí lực của ngươi là vô tận!
Phùng Thiệu Lâm thấy thế cũng hạ quyết tâm.
Dù sao Lăng Hàn chỉ là Chú Đỉnh, ngươi có chiến lực mạnh hơn nữa nhưng bí lực dự trữ sẽ có hạn, hắn không tin Lăng Hàn có thể duy trì trong chiến đấu cường độ cao.
Chiến chiến chiến.
Lăng Hàn không ngần ngại liều mạng với Phùng Thiệu Lâm, bởi vì hắn không hao phí bao nhiêu khí lực và bí lực, Tiên Đỉnh có thể tự động hóa giải công kích của Phùng Thiệu Lâm, nhưng Phùng Thiệu Lâm lại khác, hắn không ngừng tiêu hai bí lực.
Tiếp tục đánh nữa, đối phương sẽ tiêu hao hết bí lực.
Hai người kịch chiến, song phương ngươi đánh ra một chưởng, ta đánh ngươi một chưởng, hai bên đánh nhau rất kịch liệt.
Nếu có người khác đứng đây xem cuộc chiến, nhất định sẽ không dám tin vào mắt mình.
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Một Chú Đỉnh đang giao thủ với Sinh Đan viên mãn!
Đây là chuyện đầm rồng hang hổ, chỉ có thể xuất hiện trong mộng, nhưng bây giờ lại diễn ra ngay trước mặt của bọn họ.
Không đến bao lâu, Lăng Hàn lại vận dụng đại chiêu.
Sát khí xung kích!
Cho dù Phùng Thiệu Lâm chính là Sinh Đan viên mãn thì thế nào, hắn vẫn trúng chiêu và lâm vào mê mang, sau đó Lăng Hàn bắt đầu bạo phát.
Lôi Đình Thần Mang!
Tư, một đạo thiểm điện bổ tới.
Sau đó, tất cả thần thú trên Tiên Đỉnh duy nhất lao ra ngoài và xung kích Phùng Thiệu Lâm.
Cuối cùng, bản thân Lăng Hàn cũng lao tới phát động Yêu Hầu quyền.
Trong thời gian ngắn, hắn phóng ra ba đại chiêu liên tục.
Chuyện này quá kinh khủng, mặc dù Phùng Thiệu Lâm thanh tỉnh ngay lập tức nhưng không thể vận dụng đại chiêu công kích, hắn chỉ có thể dựa vào lực lượng bản thân.
Oanh! Oanh! Oanh!
Lăng Hàn đánh ra ba đại chiêu, chỉ thấy Phùng Thiệu Lâm bị hắn đánh bay ra ngoài, hắn bay một đường vòng cung trên bầu trời, miệng phun máu tươi như suối.
Sau ba đại chiêu, Yêu Hầu quyền, thần thú công kích đều có uy năng thất trọng thiên, chỉ có Hỗn Độn Thần Lôi vượt qua thất trọng thiên, đạt đến bát trọng thiên, ba chiêu cùng oanh kích, uy lực của chúng rất mạnh, cũng đánh Phùng Thiệu Lâm trọng thương.
Nhưng Sinh Đan viên chính là Sinh Đan viên mãn, trúng một kích như thế, Phùng Thiệu Lâm vẫn không chết.
Hắn đứng vững, trong miệng phun máu tươi, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn đầy phẫn hận.
Lăng Hàn thở dài, vẫn còn kém một ít, ba đại chiêu cùng xuất hiện, hắn không thể xử lý Sinh Đan viên mãn, cường giả cảnh giới này quá khó giết.
Hơn nữa, Phùng Thiệu Lâm không được tính là thiên tài, nếu đổi thành Phong Kế Hành là Sinh Đan viên mãn, Lăng Hàn khẳng định không nói hai lời trực tiếp quay đầu rời đi, giống như dùng Nhân Đỉnh đánh nhau với Cửu Đỉnh, không phải muốn chết thì là cái gì?
Lăng Hàn đuổi theo, mượn cơ hội này giải quyết Phùng Thiệu Lâm triệt để.
Phùng Thiệu Lâm không ham chiến, hắn hiện tại bị thương không nhẹ, hơn nữa ai biết Lăng Hàn có thể vận dụng đại chiêu vào lúc nào, mấu chốt là, công kích của hắn không có hiệu quả với Lăng Hàn, việc này đả kích chiến ý của hắn.
Đi.
Hắn xoay người bỏ chạy.
Lăng Hàn đuổi theo.
Phùng Thiệu Lâm cảm thấy thê lương, lúc trước hắn và đám người Đổng Khiếu bá đạo cỡ nào, đuổi theo Lăng Hàn không bỏ, nhưng mới trôi qua thời gian nửa năm, tất cả mọi việc đã khác biệt.
Đây thật là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Cho dù không cam long thế nào, có hối hận thì thế nào, hắn hiện tại chỉ có thể kẹp chặt đuôi phi nước đại.