Không nghĩ tới bị Tri Chu màu bạc oanh một cái, ký ức hoàn toàn biến mất, từ đây chạy theo Lăng Hàn, sau đó song tu mới khôi phục ký ức. Nàng trở lại Bắc Hải, lại phát hiện châu thai ám kết, liền không còn tâm tư gả cho Tiên Vu Đông Minh, trốn đi sinh hài tử.
Nhưng giấy không gói được lửa, tin tức tiết ra ngoài, nàng tự nhiên chỉ có mang theo nhi tử thoát thân.
Hiện tại... Hải tộc rốt cục đuổi theo.
Lăng Hàn thu hồi ánh mắt, từ trên hoàng tọa đứng lên, nhanh chân đi tới nói:
- Ta có thể làm chủ, có gì chỉ giáo sao?
Hắn cũng không sợ hai người của Tiên Vu gia nhận ra Hách Liên Tầm Tuyết, bởi vì Hách Liên Tầm Tuyết không chỉ lấy Dịch Dung đan thay đổi diện mạo, còn sửa chữa công pháp, có thể thay đổi khí tức tu vi, hiện tại chỉ là một Sinh Hoa cảnh mà thôi, làm sao cũng sẽ không để cho người liên tưởng đến Bắc Hải minh châu.
Ánh mắt của Tiên Vu Thành đảo qua, uy thế đáng sợ phân tán, có thể để cho da dẻ của Hoá Thần Cảnh nứt toác. Hắn có ý định cho Lăng Hàn một hạ mã uy, nhưng để hắn thất vọng và kinh ngạc chính là, Lăng Hàn không bị chút ảnh hưởng.
Nhân tộc này có chút quái lạ!
Nhưng cũng chỉ như vậy, gốc gác của Tiên Vu gia quá thâm hậu, dù đối mặt với Ngũ Đại Thượng Cổ Tông Môn hắn cũng có thể ưỡn lưng thẳng tắp, thậm chí ở trên cao nhìn xuống quát mắng, tiểu bối Hoá Thần Cảnh lại tính là gì?
Hắn mở miệng nói:
- Bản tọa muốn ngươi tìm kiếm một người.
- Há, ai?
Lăng Hàn từ tốn nói, tuy trong lòng hắn đã sớm biết là Hách Liên Tầm Tuyết.
Tiên Vu Thành giương tay ném ra một bức tranh nói:
- Khuynh hết thảy lực lượng, tìm kiếm nữ tử trên bức họa, tìm được, bản tọa có thưởng, nếu như không tìm được... Khà khà, các ngươi cũng có thể chuẩn bị hậu sự cho mình!
- Tứ thúc, hoàn cảnh nơi này rất tốt.
Tiên Vu Đông Minh ngồi lên hoàng vị, lẫm lẫm liệt liệt nói.
- Chúng ta liền ở nơi này a?
- Được!
Tiên Vu Thành hơi suy tính một chút liền gật đầu, tuy Bắc Vực không lớn bằng Bắc Hải, nhưng không phải hai người có thể tìm được, dù bọn họ đông bôn tây bào cũng không thấy, không bằng ở chỗ này chờ tin tức.
Lại nói, tuy hắn là trưởng bối, nhưng địa vị của Tiên Vu Đông Minh ở trong tộc lại trên hắn, người này có tổ huyết tinh khiết, chỉ là vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, tương lai thành tựu không thể đoán trước, được rất nhiều Phá Hư Cảnh trong tộc trọng điểm bồi dưỡng.
Vì lẽ đó chỉ cần không phải quá đáng, hắn đều sẽ tùy ý Tiên Vu Đông Minh.
- Cung nữ bên kia, bưng đồ vật tới.
Tiên Vu Đông Minh nhìn cung nữ đứng trang nghiêm ở hai bên nói, trong tay những cung nữ này bưng các loại trái cây, sắc thái hương diễm, mùi thơm nức mũi, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Mấy cung nữ kia đều nhìn lại Lăng Hàn, trong ánh mắt Lăng Hàn phát lên một tia sát khí, nhưng nhìn Hách Liên Tầm Tuyết một chút, liền mạnh mẽ ấn xuống, gật gù, ra hiệu mấy cung nữ kia làm theo.
Bách quan trong triều đều cảm thấy khuất nhục, đây chính là đầu mối quyền lực của Đại Lăng Triều bọn họ, đại diện cho mặt mũi của Đại Lăng Triều, hiện tại lại bị một người ngoài chiếm hoàng tọa, tùy ý quát mắng.
Nhưng có biện pháp gì, đối phương quá mạnh mẽ, khí thế kia ngay cả Nguyên Thừa Hòa cũng không thể chịu đựng, ai có thể địch?
Mạnh mẽ trở mặt, sẽ tự chịu diệt vong, lựa chọn như thế nào tự nhiên đơn giản.
Tiên Vu Đông Minh tiện tay cầm chút trái cây ăn, nhất thời mặt mày chầm chậm giãn ra, nói:
- Tứ thúc, những đồ vật này thực ngon, ngươi cũng nếm thử xem!
Hắn ném qua một ít trái cây cho Tiên Vu Thành.
Tiên Vu Thành là tiền bối, tự nhiên không thể không để ý hình tượng như Tiên Vu Đông Minh, nhưng đối phương có ý tốt, nếu hắn không nhận thì hơi quá mức, liền hái một quả nho bỏ vào trong miệng.
Nhất thời, hắn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, quá ngon, ăn quá ngon!
Hơn nữa, trong quả nho còn bao hàm một tia linh lực, có thể bị hấp thu trực tiếp, tuy ít ỏi, nhưng đối với võ giả cấp thấp mà nói là thứ tốt tuyệt đối. Nếu Tiên Vu tộc có thể trồng trọt lượng lớn cây nho như vậy, vậy qua hai mươi, ba mươi năm, thực lực cả tộc nhất định có thể tăng lên một cấp bậc!
Tiên Vu Đông Minh càng ngày càng làm càn, hắn nhìn chằm chằm vài tên cung nữ, không khỏi lộ ra nụ cười dại gái nói:
- Không nghĩ tới nữ tử của Nhân tộc cũng rất đẹp,… tốt a, sau này, mỗi tháng chuẩn bị cho ta một hòm hoa quả lớn như vậy, còn có loại cung nữ này, liền mười cái đi, tuy Nhân tộc đê tiện, nhưng vui đùa một chút cũng không sao, mười cái liền được rồi, có thêm ta cũng chơi không hết.
Lăng Hàn lộ ra nụ cười, nhưng cực kỳ lạnh lẽo:
- Ngươi chạy đến địa bàn của ta, đoạt vị trí của ta, còn muốn ta đưa tiền đưa nữ nhân cho ngươi?
- Làm sao, ngươi còn không phục?
Tiên Vu Đông Minh cười gằn, thực sự là chuyện cười, hắn đường đường là thiên kiêu của Tiên Vu tộc, chịu đến chỗ ngươi ngồi là để mắt ngươi, nếu không lấy Nhân tộc dơ bẩn hạ tiện, hắn còn ghét bỏ không muốn vào đây này!
- Ta dự định ở đây một tháng, trong một tháng này, ngươi tìm nữ nhân trên bức tranh cho ta, nếu như tìm được, ta liền rời đi, nhưng đừng quên mỗi tháng hoa quả và cung nữ, nếu như không tìm được, ngươi liền đi chết đi!
Hắn nói như vậy.
Nụ cười trên mặt Lăng Hàn càng ngày càng óng ánh:
- Nhịn ngươi lâu như vậy, nhưng ngươi nhất định tự tìm đường chết, vậy ta không thể làm gì khác hơn là làm thịt ngươi! Thiên uy không thể phạm, đời sau ghi nhớ a!
Tiên Vu Thành chỉ cảm thấy buồn cười, một Nhân tộc Hoá Thần Cảnh lại mở miệng uy hiếp ở trước mặt hắn, thực sự là chuyện cười.
Bằng tâm mà nói, Tiên Vu Đông Minh xác thực làm có chút quá, nhưng vậy thì như thế nào?
Nhân tộc đê tiện thôi, cần nể tình sao?
Lại như ngươi muốn chọn một con gà làm thịt, cần nhìn thái độ của gà sao?
Thích làm gì thì làm, không kiêng dè gì.
Xem ra, Nhân tộc này còn không biết thực lực của mình a, còn chơi uy phong.
- Nhân tộc, ngươi là sống thiếu kiên nhẫn sao?
Hắn lộ ra khí tức, như nước sôi sôi trào ở trong hoàng cung, làm cho tất cả mọi người kêu rên, khó chịu, hình thần muốn đổ nát.
Nơi này không thiếu vương giả, có thể đối kháng khí thế của cường giả, nhưng hiện tại không giống, Tiên Vu Thành có ý định thị uy, trong khí tức mang vào nguyên lực của hắn, vậy thì không chỉ vấn đề khí thế, mà là lực áp bách chân thật.
---------------