Nên vượt biển là chuyện rất mạo hiểm, bình thường chỉ có thế lực siêu lớn mới mở hàng hải, thu phí chuyên chở kếch sù.
Bay qua biển? Chỉ có trong mơ, vì bị hạn chế độ cao khi bay, gặp tiên thú cường đại nó há mồm một cái hút người đang bay xuống thì cũng gặp nguy hiểm.
May mà Lăng Hàn tạm thời không cần lo về vượt biển, hắn còn không biết Côn Bằng cung ở đâu.
Bước đầu tiên là đứng vững gót chân!
Lăng Hàn thả Lôi Hỏa Đại Đế, Đại Hắc Cẩu, Nữ Hoàng ra khỏi không gian thần khí, Hắc tháp. Lôi Hỏa Đại Đế vốn là cường giả Tiên phủ cảnh, Đại Hắc Cẩu có mối dính líu với Tiên Vực.
Lôi Hỏa Đại Đế cảm thán rằng:
- Rốt cuộc lại trở về!
Bộ dạng Lôi Hỏa Đại Đế bây giờ là thanh niên hai mươi tuổi, trông không còn kỳ cục.
Lăng Hàn hỏi:
- Đây là nơi nào?
- Tiên Vực lớn như vậy sao bổn tọa biết?
Lôi Hỏa Đại Đế trợn trắng mắt:
- Đừng nói bổn tọa, các Tiên Vương chưa chắc đi khắp góc Tiên Vực, huống chi còn nhiều cấm khu sinh mệnh dù là Tiên Vương cũng không dám vào.
Lăng Hàn khẽ thở dài:
- Không biết thì cứ nói không biết, kiếm nhiều cớ chi cho mệt.
- Đúng vậy!
Đại Hắc Cẩu bỏ đá xuống giếng:
- Tiểu hỏa tử, không hiểu đừng giả bộ hiểu.
Lôi Hỏa Đại Đế hừ mũi, theo thân thể biến lớn thì tính cách cũng trầm ổn nhiều, không cùng Đại Hắc Cẩu hở chút là đánh nhau.
- Trước tiên tìm thành trì, đừng ở lại rừng cây nguyên thủy thế này. Hiện giờ thực lực của chúng ta gặp phải một con tiên thú gì cũng chết chắc, không có cả tư cách chạy trốn. Nhớ là đừng bay trên trời vì mục tiêu quá lớn.
Nhóm Lăng Hàn, Nữ Hoàng nghe lời đáp xuống, ở đây Lôi Hỏa Đại Đế có quyền lên tiếng nhất. Đại Hắc Cẩu thì... lời nó nói tin được không?
Bốn người Lăng Hàn thật nhỏ bé trong khu rừng như vậy, một mảnh lá rơi lớn hơn bọn họ gấp mấy lần.
Nhưng Tiên Vực không phải mỗi yêu thú đều cực mạnh. Lăng Hàn thấy có con kiến bình thường, kích cỡ lớn hơn nhiều, thực lực cỡ Linh hải cảnh.
Trong Tiên Vực thì cỡ này là bình thường.
Nghe Lôi Hỏa Đại Đế nói đa số người mới sinh ra đã là Phá Hư cảnh, phụ mẫu càng mạnh sinh con có điểm khởi đầu càng cao. Nghe nói con của Tiên Vương mới sinh ra đã là Trảm Trần. Nhưng thế lực hơi có thực lực khi đứa bé chưa sinh ra đã đánh tan tu vi của đứa trẻ chuyển thành chất dinh dưỡng bẩm sinh để tăng cao thiên phú.
Trong Tiên Vực tu đến Sáng Thế cảnh rất đơn giản, nhưng về sau muốn tăng cao thiên phú võ đạo cực kỳ khó khăn, nên đây là lựa chọn sáng suốt. Hơn nữa không phải ngươi muốn luyện hóa liền luyện hóa được, gia tộc ít nhất phải có lão tổ Trảm Trần cảnh mới có tư cách thi triển bí thuật như vậy.
Đừng tưởng rằng lão tổ Trảm Trần không đáng tiền trong Tiên Vực, ngược lại hễ vào Trảm Trần đi thế lực nào cũng được trọng dụng. Nhưng đã có thọ nguyên vô tận thì lão tổ Trảm Trần nào muốn ăn nhờ ở đậu?
Trong Tiên Vực, thế lực lấy đơn vị là thành trì, thế lực cấp Tiên Vương có được hàng ức thành trì, mỗi thành trì cỡ một hành tinh lớn. Bấy nhiêu đủ thấy thế lực mạnh cỡ nào.
Thành trì nhất tinh nhỏ nhất cũng có lão tổ Trảm Trần tọa trấn, nếu không thì không thể gọi là thành, chỉ có thể bảo là nơi tập kết.
Bốn người Lăng Hàn đi trong rừng, bọn họ không có phương hướng, chỉ biết đi một hướng.
Trong Tiên Vực không có ban ngày, ban đêm, trên bầu trời có vì sao điểm xuyết nhưng giống như tiểu thế giới, không phải ngôi sao thật sự mà là các thiên tạch to.
Từ ý nghĩa nào đó thì không khác gì tiểu thế giới, chẳng qua nơi lớn hơn, quy tắc càng cao.
Bởi vậy bọn họ chỉ có thể tính thời gian suy ra đã qua mấy ngày.
Khoảng mười ngày sau, bọn họ đi ra khu rừng lớn, đằng trước xuất hiện một con sông vô cùng bao la, rộng cỡ ngàn dặm uốn lượn chảy dài không thấy cuối.
- A! Có thuyền!
Sau lưng bọn họ có một chiếc thuyền lớn theo gió vượt sóng. Thuyền lớn kinh người, cỡ vạn trượng, rộng mấy ngàn trượng, nhưng đặt trong con sông lớn này thì không chút bắt mắt, không có vấn đề thân thuyền quá lớn khó quay đầu.
Tốc độ thuyền rất nhanh, mau đến nỗi vượt qua bọn họ lướt hướng phía trước.
Trong Tiên Vực giải phóng tốc độ tột độ thì một con thuyền có thể theo kịp Lăng Hàn dốc hết sức bay.
Lôi Hỏa Đại Đế nói:
- Giờ thì dễ rồi, đi dọc theo sông lớn giữa đường sẽ gặp thành thị.
Bọn họ không lên thuyền xuôi dòng được nhưng tốt xấu biết đi theo sông sẽ gặp thành thị, cho họ viên thuốc an thần. Nhưng nếu đi ngược dòng có lẽ sẽ sớm gặp thành thị hơn?
Bọn họ ngẫm nghĩ, vẫn quyết định đi tới trước.
Sau một tháng, nhóm Lăng Hàn thấy một tòa thành to lớn phía trước, lớn không thấy giới hạn. Chỉ thấy bên trái tòa thành đậu ít nhất mấy trăm chiếc thuyền.
Đó là đường nước, bọn họ không thể từ con đường này vào thành.
Nữ Hoàng đeo khăn che mặt, nàng quá xinh đẹp, thực lực của họ bây giờ quá yếu trong Tiên Vực, nếu để tên công tử nhà giàu nào theo dõi thì rắc rối lớn.
Hắc tháp thì không dùng nó càng tốt, chỗ này là Tiên Vực, có lẽ Trảm Trần hoặc Phân Hồn nhìn thấu bí mật của Hắc tháp.
Bọn họ đi vòng quanh khoảng nửa ngày mới thấy một con đường trên đất liền thẳng hướng thành trì.
Đây là đường cái rộng mênh mông, rộng không thua gì con sông lớn kia, kéo dài đến dưới tòa thành. Cổng thành rộng lớn, đây là cửa thành sao? Tựa như lạch trời.
Cửa thành đóng kín, bên cạnh mở cánh cửa nhỏ có vệ binh canh gác. Dù là cửa nhỏ cũng rộng cỡ trăm trượng, cao ngàn trượng, vô cùng hùng vĩ.
Lôi Hỏa Đại Đế ra hiệu tạm dừng rồi nói:
- Nếu muốn vào thành thì phải thanh toán phí dụng, bình thường là Tinh Thạch, tức là tinh luyện từ thiên thạch từ trên trời rơi xuống, ẩn chứa thiên địa đại đạo. Nếu không thì dùng Thánh dược.
Lăng Hàn và Nữ Hoàng liếc nhau, thầm cảm khái, vào thành mà phải thanh toán bằng Thánh dược, đúng là cắt cổ.
Lôi Hỏa Đại Đế nói:
- Ở chỗ này không gian thần khí rất bình thường, giữ bên người không thể lừa được ai. Nếu chúng ta cứ như vậy vào thành sẽ bị coi là cố ý phá hư quy định của thành, khi đó sẽ có cường giả đến trấn áp chúng ta.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Vậy đành thả người ra ngoài.
Bọn họ lùi lại khoảng vạn dặm, vì gần thành thị nên xung quanh không có yêu thú quá hung dữ, càng không có tiên thú.