Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái này ở trên đạo lý là nói xuôi được, bảy người đều gật đầu, đây là giải thích hợp lý nhất.

- Thi thể không có bị động qua, xem tình huống, hẳn là chín người phát sinh nội đấu, tự giết lẫn nhau mà chết.

Bọn họ tiếp tục suy đoán.

- Cũng có thể, bọn họ thuộc về hai bên, vừa vặn ở đây gặp gỡ, sau đó bạo phát chiến đấu.

- Điều này cũng có thể.

Thi thể đương nhiên không có gì đáng xem, bảy người rất nhanh lại đi về phía trước, nhưng mới vài bước, Lao Lương đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó xoay người rời đi.

- Làm sao?

Mọi người vội vã đi theo.

Chỉ chốc lát, Lao Lương đã trở lại địa phương chín người phơi thây lúc trước, lật lên một bộ thi thể. Hắn từ trên thi thể kia tìm ra một khối ngọc bội, nhìn kỹ một lúc, hắn lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Lao sư huynh, xảy ra chuyện gì?

Ngãi Khải Phong hỏi.

Lao Lương đầu tiên là không nói, một lát sau mới nói:

- Ta nhận ra người này, hắn gọi Dư Khai Thành.

Hắn còn lung lay khối ngọc bội kia một cái.

- Cái này là ta đưa cho hắn.

- Cái gì!

Câu nói này vừa ra, tất cả mọi người khiếp sợ không thôi, hơn nữa còn bay lên một luồng hàn ý mãnh liệt.

Phải biết, ngọn lửa sinh mệnh của Lao Lương chỉ bảy tám trăm triệu năm, nhưng những thi thể này chí ít đã có vài tỷ năm lịch sử, vậy sao Lao Lương biết người này là Dư Khai Thành?

Gặp quỷ sao?

- Lao sư huynh, ngươi xác định người này thực là Dư Khai Thành?

Địch Đồng Hân hỏi.

- Có thể... Dư Khai Thành cũng tới nơi này, không biết xảy ra chuyện gì, ngọc bội rơi vào trên thi thể này thì sao?

- Đúng nha, phong hoá quá lợi hại, căn bản không thể nhìn dung mạo.

Lao Lương lắc đầu:

- Ngọc bội không phải rơi trên thi thể này, mà là đeo ở trên thi thể, vì lẽ đó, người này tất là Dư Khai Thành!

Chẳng lẽ không khả năng là ngươi nhận sai ngọc bội sao?

Câu nói này là hoài nghi trong lòng rất nhiều người người, nhưng không có ai nói ra, nếu Lao Lương đã chắc chắn như thế, nhắc lại lời như vậy chẳng khác nào là đánh mặt của hắn.

Lăng Hàn đi lên trước hai bước, tỉ mỉ kiểm tra chín bộ thi thể.

Trước bọn họ chỉ tìm kiếm Không Gian Thần Khí của chín người này, bên trong không có bảo vật gì, nhưng lần này, Lăng Hàn trọng điểm nhìn vết thương của bọn họ.

- Gai sâu!

Lăng Hàn ở lòng bàn chân của một người phát hiện vết thương, cắm vào một cây gai xanh lam.

Tất cả mọi người ồ một tiếng, đó là gai sâu!

- Lẽ nào, là bởi vì người này bị độc tố nhiễu loạn thần trí, sau đó giết chết tám tên đồng bạn, cuối cùng cũng độc phát thân vong?

Lao Lương tiếp tục nói:

- Hơn 200 năm trước, ta còn cùng Dư Khai Thành gặp qua một lần.

Lời vừa nói ra, mọi người càng thêm kinh ngạc.

- Lẽ nào, Dư Khai Thành cũng mới vừa tiến vào nơi này, tử vong không lâu sao?

- Hoàn cảnh thiên địa nơi này đặc thù, để thi thể rõ ràng chỉ chết mấy năm thậm chí mấy ngày phong hoá lợi hại như vậy?

- Ạch ạch ạch...

Đúng lúc này, một bộ thi thể đột nhiên phát ra âm thanh quái dị, giống Biệt Tử Văn lúc trước như đúc.

Thực sự là quái đản a!

Tất cả mọi người lộ ra vẻ cảnh giới, dồn dập lui về phía sau vài bước, nhìn về phía bộ thi thể kia, chính là thi thể này phát ra tiếng kêu kì quái.

Phốc, thi thể này đột nhiên đứng thẳng, hai đầu gối không uốn cong, cực kỳ quái lạ.

Thi thể này không nói hai lời, lập tức cắn tới Vu Lan Phong Hoa.

Vu Lan Phong Hoa vừa muốn ra tay, nhưng trên mặt thất sắc, vội vã rút lui, bởi vì đối phương mạnh mẽ hơn hắn.

- Hừ!

Ngãi Khải Phong cười gằn, ra tay đón đỡ.

Oành!

Đòn đánh này của hắn thật đáng sợ, bộ thi thể kia nhất thời bị chấn bay, oành oành oành, một đường đụng gãy chí ít mấy trăm gốc đại thụ, lúc này mới ngừng lại, nhưng căn bản không có bị thương gì, dưới chân lập tức bắn ra, như một mũi tên nhọn giết trở về.

- Ồ!

Lần này trái lại là Ngãi Khải Phong lộ ra vẻ kinh ngạc.

Thi thể này khi còn sống hẳn chỉ là Nhất Bí Vương giả, hiện tại chết rồi, sức chiến đấu càng thêm yếu đi. Mà hắn là Nhất Bí Đế giả, lẽ ra một chiêu liền đánh bộ thi thể kia thành cặn bã a.

Nhưng sự thực không phải như vậy.

Thi thể này bị hắn đánh bay, căn bản không phải đối thủ, nhưng thể phách cường đại đến kinh người, lại không hư!

Quái lạ, cực kỳ quái lạ, nơi này hết thảy đều quái lạ, rõ ràng nhiều nhất chỉ chết hai trăm năm mà thôi, nhưng thi thể lại phong hoá như vài tỷ năm, hiện tại người sau khi chết, cường độ thể phách tăng mạnh, cái này quái lạ đến không cách nào hình dung.

Bộ thi thể kia giết tới, hai tay mở ra, mười ngón dài nhọn, tóm tới Ngãi Khải Phong.

- Không biết cái gọi là!

Ngãi Khải Phong cười gằn, thực lực của hắn không biết vượt qua đối phương bao nhiêu lần, lại dám ra tay với hắn.

Oành oành oành, Ngãi Khải Phong cường lực ra tay, mỗi đánh một kích đều làm cho thi thể kia bay xa, bắn lên, hoàn toàn như là đống cát. Nhưng khiến người ta hoảng sợ chính là, mặc cho Ngãi Khải Phong oanh kích làm sao, thi thể này cũng không hư, phảng phất như bị luyện thành Tiên Kim.

Bọn người Lăng Hàn khẽ ồ lên, lẽ nào người này khi còn sống chuyên tu thể phách sao, bằng không vẻn vẹn chỉ chết nhiều nhất hai trăm năm, thi biến cũng không đến nỗi cứng nhanh như vậy chứ?

Nhưng điều này cũng không nhất định, bởi vì thi thể này lại thật giống như phong hoá mấy tỷ năm, vậy xuất hiện biến hóa quái lạ cũng hợp tình hợp lý.

- Hẳn là liên quan tới độc tố.

Lăng Hàn suy đoán nói.

Cái độc tố này có thể để người ta mất đi lý trí, giết lung tung một mạch, nhưng chết rồi cũng tạo thành ảnh hưởng to lớn cho thi thể.

- Có thể bắt hắn, tỉ mỉ nghiên cứu một chút hay không.

Lâm Tuyên nói.

Tuy bọn họ có bắt được một người trúng độc khác, nhưng Biệt Tử Văn hiển nhiên không thể băm thành tám mảnh đến nghiên cứu, chỉ có thể lấy thi thể này khai đao.

- Đơn giản!

Ngãi Khải Phong ngạo nhiên nói, sức chiến đấu của song phương chênh lệch như trời, hắn không cách nào đánh giết đối phương là một chuyện, nhưng muốn bắt lại cực kỳ đơn giản.


Hai tay hắn múa tung, từng đạo từng đạo lưu quang từ trong khe hở hai tay lưu chuyển, Tiên Khí tràn ngập, có một luồng uy lực không cách nào hình dung.


Đây là hắn vận dụng Tiên thuật, sức chiến đấu lập tức không giống.


Hắn thô bạo trấn áp, rất nhanh bộ thi thể kia liền bị trấn phục ở trên mặt đất, chỉ có thể giãy giụa hai tay, nhưng căn bản không thể đứng lên.


- A!


Địch Đồng Hân đột nhiên ôm đầu, trong đôi mắt chảy ra huyết lệ.


- Xảy ra chuyện gì?


Mọi người cả kinh hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK