Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tựa hồ tâm tình của mấy vị không tệ.

Trong tiếng cười sang sãng, chỉ thấy ngoài cửa nhiều hơn một người, bởi vì che ánh sáng, để hắn bỏ ra một cái bóng thật dài, cũng làm cho hắn nhiều hơn mấy phần uy nghiêm.

Đây là một nam tử tuổi còn trẻ, bận trường bào màu xanh, nhưng lông mày hơi hướng lên trên, toả ra một loại lộ liễu.

- Phó thiếu!

Những khách nhân khác trong tửu lâu nhìn thấy người này, dồn dập đứng lên, cung kính hành lễ.

Phó gia, là cự vô phách, địa đầu xà của Thống Liên Thành, mà người trẻ tuổi này tên là Phó Nhạc, chính là đời thứ ba duy nhất của Phó gia, có thể thấy được có địa vị thế nào?

Hết cách rồi, Phó gia ba đời đều đơn truyền, nhân số ít ỏi.

Phó Nhạc cười nhạt, nhanh chân đi vào, đi tới bên cạnh bàn của Lăng Hàn, mà phía sau hắn theo một lão đầu vóc người khô gầy, nhìn qua xơ xác bơ phờ, vẫn nhắm hai mắt.

Nhưng thỉnh thoảng vừa mở mắt, có thể nhìn thấy trên nhãn cầu của hắn có vô số phù văn đan xen, khí thế bá đạo chợt lóe mà qua.

Tiên Phủ?

Lăng Hàn thầm suy đoán, thực lực của ông lão này sâu không lường được, đạt đến mức độ để hắn không thể phỏng đoán, bởi vậy chí ít cũng là nhân vật cấp bậc Tiên Phủ.

Nhưng muốn nói đối phương là cường giả Thăng Nguyên Cảnh, vậy Lăng Hàn thật không tin.

Cường giả như vậy sẽ làm tuỳ tùng cho một thanh niên?

Kháo, Phó gia lại không phải thế lực Tiên Vương!

- Không ngại ta ngồi xuống chứ?

Phó Nhạc cười nói, nhưng không chờ mấy người Lăng Hàn mở miệng đã đặt mông ngồi xuống.

Vậy ngươi hỏi cọng lông?

- Không ngại ta ngồi xuống chứ?

Tiểu Cốt nhìn thấy “món đồ chơi” mới, lập tức tràn đầy phấn khởi học vẹt.

Phó Nhạc nhất thời lộ ra vẻ không vui, ngươi đây là ý gì, trào phúng ta sao? Hắn hừ một tiếng nói:

- Các hạ, chớ có cho rằng ta không biết là các ngươi ra tay đối phó mấy thủ hạ vô dụng kia của ta.

- Các hạ, chớ có cho rằng...

Tiểu Cốt một chữ không rơi xuống đất thuật lại, mà hắn hiển nhiên có tiến bộ, không chỉ đơn giản thuật lại, hơn nữa còn sinh động như thật, tình cảm dạt dào, vẻ mặt động tác đều hoàn toàn đuổi kịp.

Lần này, Phó Nhạc thực sự là tức rồi, các ngươi cũng thật quá mức?

Lăng Hàn hơi kinh ngạc, Phó gia này không phải cự vô phách trong thành sao, tại sao Phó thiếu này rảnh rỗi như vậy, chỉ vì cướp nữ nhân không được, liền tự thân xuất mã?

Háo sắc như thế sao?

Thật giống như không đúng lắm, một người có háo sắc hay không, nhìn cử động của hắn liền có thể biết, mà hiện tại ở đây có Hổ Nữu, Nữ Hoàng, Nhu yêu nữ, là mỹ nhân quyến rũ vạn ngàn, nhưng hắn lại có thể mắt nhìn thẳng… được rồi, vẫn sẽ tình cờ quẹo vài lần, nhưng đây là thường tình của con người.

Oành!

Phó Nhạc vỗ bàn một cái, công phu hàm dưỡng của hắn tuyệt đối không cao, cũng đúng, thiếu niên đắc chí, trong thành ai không nhường hắn ba phần, cần kính nể ai?

Hắn lại không biết Tiểu Cốt có tật xấu học vẹt, còn tưởng rằng đối phương đang cố ý trào phúng mình, tự nhiên không nhịn được tức giận.

- Ha ha, không cần để ý đến hắn, hắn thích mô phỏng theo người mà thôi.

Lăng Hàn cười nói.

- Ha ha, không cần để ý đến hắn...

Tiểu Cốt vẫn thích học vẹt Lăng Hàn nhất, dù sao cũng là người thứ nhất hắn gặp phải, ngay cả dáng dấp cũng rập khuôn.

Thấy cảnh này, Phó Nhạc mới thoáng tan chút lửa giận, đầu óc của người này tựa hồ có chút không bình thường.

Kỳ quái, đôi huynh đệ này một cái anh tuấn thần lãng, mà một cái khác ngốc hề hề, ở trong bụng mẹ bị bắt nạt đến choáng váng sao?

- Ta cũng không phí lời, nữ nhân kia ở đâu?

Phó Nhạc hỏi.

Nữ nhân kia?

Nha, chính là nữ nhân trước bị mười mấy tên đại hán đuổi theo kia.

Người này còn rất “chung tình”, đối với cô gái này nhớ mãi không quên sao?

Lăng Hàn lắc đầu nói:

- Không biết ngươi đang nói cái gì.

- Các hạ, ngươi muốn phủ nhận trước kia ra tay với thuộc hạ của ta sao?

Phó Nhạc hừ một tiếng, lộ ra vẻ không vui rõ ràng.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:

- Không thể xem như là ra tay, nếu ta thật ra tay, bọn họ có người nào còn có thể sống?

Đây là lời nói thật, chỉ là mấy Trảm Trần mà thôi, lấy Phân Hồn nghiền ép Trảm Trần, Lăng Hàn chém giết bọn họ chỉ cần một ý nghĩ mà thôi.

- Vậy xem ngươi có dám hay không!

Phó Nhạc lại không cho là như vậy.

Phó gia... cự vô phách của Thống Liên Thành, Phó gia Lão tổ càng là thủ tịch Đan Sư dưới trướng Trích Nguyệt Tiên Vương, ai dám vuốt râu hùm của Phó gia?

- Ta không phí lời với ngươi, giao cô gái kia ra, bằng không tự gánh lấy hậu quả!

Hắn cực kỳ cứng rắn.

Lăng Hàn cười ha ha nói:

- Ý tứ không tốt, ta cũng không biết cô gái kia là ai, ngươi tìm người khác hỏi một chút đi.

- Rượu mời không uống!

Phó Nhạc giận tím mặt, tay phải thò ra, liền tóm tới Lăng Hàn.

Vù, trên tay của hắn hiện ra từng cái phù văn, kim quang chói lọi, như Thiên Thần.

Lăng Hàn kinh ngạc, cũng thật coi thường nhị thế tổ này, lại có sức chiến đấu cấp bậc Địa Hồn! Hơn nữa, cảnh giới của người nọ chỉ là Âm Hồn, nhưng có thể bùng nổ ra sức chiến đấu cấp Địa Hồn, cho thấy Hoàng giả chi uy.

Hắn giơ tay, tóm tới cổ tay của đối phương.

- Ngông cuồng!

Phó Nhạc hừ lạnh, ngươi mất trí sao?

Mọi người đều là Phân Hồn Cảnh, bởi vậy chỉ có thể nhìn ra cảnh giới lớn của đối phương, nhưng cảnh giới nhỏ là không biết, người khí thế mẫn cảm mới có thể phát hiện khí tức của đối phương là mạnh hay yếu hơn mình.

Nhưng chỉ cần vừa ra tay, vậy liền vừa xem hiểu ngay.

Bọn họ một cái là Âm Hồn, một cái là Dương Hồn, chênh lệch ròng rã một cảnh giới nhỏ.

Hơn nữa, Phó Nhạc là Hoàng giả, có thể vượt qua một cảnh giới vô địch, vậy chính là có thể quét ngang Địa Hồn cảnh, thì làm sao là Lăng Hàn có thể ngang hàng?

Ngươi không né không tránh, lại còn vọng tưởng đưa tay bắt được hắn, gan chó này lớn bao nhiêu?

Đùng, trong tiếng vang lanh lảnh, cổ tay của Phó Nhạc đã lọt vào trong tay Lăng Hàn.


Vững vững vàng vàng.


Cái gì!


Ánh mắt của Phó Nhạc lập tức mở to, đầy mặt không thể tin tưởng.


Ngay cả lão giả phía sau hắn kia cũng bỗng nhiên mở hai mắt ra, quang mang bắn ra bốn phía, có Nhật Nguyệt ngôi sao sinh thành, phá diệt, khí thế cực kỳ đáng sợ, để đại bộ phận người trong tửu lâu đều rên lên một tiếng, có mấy người càng trực tiếp phun ra máu.


Đây là một vị cường giả Tiên Phủ Cảnh, chỉ cần khí tức thoáng lưu chuyển liền có thể để Trảm Trần trọng thương.


Cũng còn tốt, Tiểu Cốt duỗi ra một tay, bảo vệ đám người Nữ Hoàng.


Rõ ràng dễ như ăn cháo liền hóa giải công kích của Tiên Phủ Cảnh, nhưng hắn lại đầy mặt dại ra, một bộ ngốc ngốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK