Thạch Pha Môn, thế lực Hằng Hà Cảnh, tuy chỉ có một vị cường giả như vậy, hơn nữa đã sớm thoái ẩn làm Thái Thượng Trưởng lão, nhưng dù sao cũng là Hằng Hà Cảnh, đủ để trấn áp Liễu gia.
Mọi người Lăng Hàn nhìn lẫn nhau, đều hơi kinh ngạc, đây cũng quá đúng dịp, mới nói Liễu Quân Thiên, hiện tại liền từ trong miệng người khác nghe được, hơn nữa còn là cấp bậc Vương giả trẻ tuổi, được một vị Thánh Nhân khâm điểm, thiên phú có thể thấy được chút ít.
Có điều, bọn họ người nào không phải Vương giả, nghe qua cũng coi như, làm sao có khả năng lòng sinh sợ hãi.
- Lại nói, Liễu Quân Thiên thật giống như đi tới Tử Phong Sơn.
- Hắn đi nơi đó làm gì?
- Lẽ nào ngươi không biết, gần đây có rất nhiều Vương giả trẻ tuổi đến, ước định ở Tử Phong Sơn thưởng trà luận đạo, ở mấy ngày sau sẽ cử hành, người người đều lấy có thể chứng kiến làm vinh.
- Vậy thì có cái gì, đến xem không phải được.
- Ha ha, lão huynh ngươi nghĩ quá đơn giản.
- Không sai, trước tiên không nói những Vương giả này đều có thị vệ mạnh mẽ ở dưới chân núi bảo vệ, thực lực không đạt đến cấp bậc Vương giả căn bản không thể lên núi, liền nói bản thân Tử Phong Sơn này, chính là một nơi quái lạ do thiên địa hình thành, Tinh Thần Cảnh có thể trèo lên đỉnh là đếm được trên đầu ngón tay!
- Cái gì, lại có chuyện như vậy?
- Lão huynh ngươi khẳng định là người ngoại lai, nếu như người của chúng ta vùng này, ai chưa từng nghe nói đại danh của Tử Phong Sơn?
- Ai, vậy ngay cả tư cách quan chiến cũng không có?
- Lão tử chỉ đạt đến Sơn Hà Cảnh, e là dưới chân núi cũng đi không tới.
Cả đám đều than thở, nhưng rất nhanh liền nói đến thanh lâu, thảo luận hoa khôi nào công phu mạnh, nam nhân không thể rời bỏ chính là quyền lực, ẩu đả và mỹ nhân.
Các nữ quyến đều lộ ra vẻ không vui, Lăng Hàn đơn giản nói:
- Không bằng đi Tử Phong Sơn nhìn xem?
- Tốt!
Giang Xảo Linh e sợ cho thiên hạ không loạn, lập tức kêu đến.
- Đang muốn đi gặp gỡ Vương giả nơi này!
Vũ Hoàng lộ ra chiến ý hừng hực, đừng nói hắn là người hiếu chiến, mấy người Đinh Bình, Cửu Yêu, Từ Nhiên cũng không ngoại lệ chút nào.
- Đi!
Bọn họ tính tiền, tùy tiện hỏi thăm một chút liền biết nơi của Tử Phong Sơn, nhọn núi kỳ quái này có đại danh đỉnh đỉnh, trong mười người có ít nhất chín người biết.
Tử Phong Sơn cách này không xa, mọi người toàn lực chạy đi, thực lực thấp liền tiến vào Hắc Tháp, chỉ hơn nửa ngày mà thôi, phía trước liền xuất hiện một toà cô phong. Toà cô phong này không có gì kỳ quái, nhưng gió thổi ở bốn phía lại phi thường quái lạ, lại có màu tím.
Tử Phong Sơn, xứng danh.
Lúc này dưới chân núi của Tử Phong Sơn đã người đông như mắc cửi, mỗi một người đều ngưỡng cổ nhìn trên đỉnh núi, mà giữa bầu trời cũng phiêu phù chí ít mấy trăm người, có chút là Tinh Thần Cảnh, có chút không phải, mà người mọc ra cánh.
Hiển nhiên, các Vương giả thưởng trà luận đạo nắm giữ sức hấp dẫn to lớn, ngay cả Tinh Thần Cảnh cũng chạy tới xem trò vui.
- Vẫn là rất náo nhiệt.
Lăng Hàn cười nói.
- Tứ đệ, đi, chúng ta đi tới chiến thoải mái!
Vũ Hoàng dũng cảm nói.
Lăng Hàn không khỏi nói:
- Nhị ca, người ta là thưởng trà luận đạo.
- Không phải là uống chút trà, đánh nhau sao?
Vũ Hoàng không phản đối.
Phải, vị Nhị ca này càng ngày càng hiếu chiến.
Lăng Hàn nhìn về phía đám người Đinh Bình nói:
- Các ngươi ở chỗ này chờ đi.
Ngọn núi này chỉ có Tinh Thần Cảnh mới có thể leo, hơn nữa phải là Vương giả trong Tinh Thần Cảnh, tuy đám người Đinh Bình tu ra Cực Cảnh, nhưng vẫn không có bước vào Tinh Thần Cảnh, còn thiếu rất nhiều tư cách.
Từ Nhiên cũng bảo vợ ở bên cạnh chờ, lên núi chỉ có sáu người: Lăng Hàn, Vũ Hoàng, Loạn Tinh nữ hoàng, Thiên Phượng Thần Nữ, Từ Nhiên, Vô Tương Thánh Nhân.
Có điều sáu người này vô cùng mạnh mẽ, Loạn Tinh nữ hoàng đạt đến Tinh Thần Cực Cảnh đỉnh cao, nếu như nàng ra tay quả thực chính là bắt nạt người.
Bọn họ tách mọi người đi ra, muốn leo núi.
- Ha, lại có mấy người không biết điều.
- Muốn lên núi nhiều người lắm, nhưng lại có mấy người có tư cách?
- Đừng nói Tử Phong Sơn khó trèo, bọn họ căn bản không có cơ hội leo núi.
Người ở phụ cận đều chê cười, không xem trọng sáu người Lăng Hàn chút nào.
Bởi vì, các Vương giả lên núi đều sẽ có thị vệ của mình ở lại, mà có thể trở thành thị vệ của Vương giả, tùy tiện xách một cái ra cũng có thể xưng là thiên kiêu đương đại.
- Đứng lại!
Mấy người Lăng Hàn vừa đến gần chân núi, liền bị người ngăn lại.
Đây là mấy người trẻ tuổi cực kỳ ngạo khí, rõ ràng chỉ là thị vệ của một số Vương giả, nhưng từng cái từng cái ngạo khí trùng thiên, hận không thể đem con mắt dán lên trán, có thể càng thêm miệt thị tất cả.
Có điều khoan hãy nói, những người này xác thực rất mạnh, đều là Tinh Thần Cảnh, có một người thậm chí đạt đến Tinh Thần Cảnh đại viên mãn, e là so với cảnh giới của rất nhiều Vương giả còn cao hơn.
Nhưng được gọi là Vương giả, tuyệt không phải bởi vì cảnh giới cao, mà là thực lực đánh nhau cùng cấp.
Chỉ có thể quét ngang cùng cấp, mới có tư cách xưng vương!
Lăng Hàn liếc mắt nhìn nói:
- Tại sao?
- Nhiều đại nhân đang thưởng trà luận đạo, những người không có liên quan, không thể quấy rầy!
Một người trẻ tuổi mặc trang phục màu tím từ tốn nói, căn bản không nhìn người.
Lăng Hàn không khỏi nở nụ cười:
- Núi này là của nhà người sao?
- Không, không phải.
Nam tử áo tím theo bản năng lắc đầu.
- Vậy ngươi nói cái quỷ gì!
Lăng Hàn giễu cợt nói.
- Ngươi…
Nam tử áo tím giận dữ, trong mắt nhảy ra hỏa tinh, nhưng nghĩ tới chủ nhân giáo huấn, liền mạnh mẽ đè xuống hỏa khí, phất tay một cái nói.
- Nói chung, ngày hôm nay tuyệt không cho phép bất luận người nào đi tới.
- Thế vì sao trên núi có người?
Lăng Hàn tâm tình không tệ, cùng đối phương đi vòng.
Nam tử áo tím có chút phát điên nói:
- Không có ai làm sao thưởng trà luận đạo?
- Đúng vậy, nếu người khác có thể đi tới, tại sao chúng ta không được chứ?
Lăng Hàn cười nói.
- Lẽ nào nước trà này quá đắt? Yên tâm, ca có tiền, có rất nhiều tiền!
Ngươi có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng, kia là Vương giả tụ hội, ngay cả thiên kiêu cũng không có tư cách tham dự.