Một hàn ý đáng sợ kéo tới. Chỉ thấy một băng tiễn từ bên sườn bắn qua, tốc độ nhanh không có cách nào hình dung nổi. Quả thực chính là công kích Minh Văn Cảnh đánh ra.
Nhưng, đây không phải là Minh Văn Cảnh?
Hắn muốn tránh, nhưng ở dưới trạng thái như vậy, hắn trốn thế nào chống đỡ thế nào?
Hắn miễn cưỡng chém ra một quyền, đánh vào trên băng tiễn.
Bốp.
Băng tiễn nát bấy. Điều này cũng đó có thể thấy được thực lực mạnh mẽ của hắn. Nếu không hắn căn bản không có cách nào đánh trúng. Nhưng uy năng của băng tiễn vốn cũng không phải là lực lượng, mà là băng hàn thấu xương này.
Mắt thường có thể thấy được cái bàn tay kia của Trình lão đầu lập tức băng kết, hơn nữa còn đang lan tràn về phía cánh tay.
Điều này còn không phải là trí mạng nhất. Bởi vì có băng tiễn thứ hai, băng tiễn thứ ba... Càng nhiều băng tiễn hơn đang vọt về phía lão đầu.
Trình lão đầu hoàn toàn không có cách nào tránh né. Ở dưới tình huống tay phải bị băng kết, ảnh hưởng nghiêm trọng tốc độ máu của hắn lưu chuyển, khiến cho hắn căn bản không phát ra được được bất kỳ lực lượng nào tới.
Đây chính công kích là cấp bậc Minh Văn Cảnh.
Phụt phụt phụt.
Hắn không ngừng trúng tên, trên người hiện ra một vết băng đông lạnh.
Lăng Hàn thở phào nhẹ nhõm, thoáng lộ ra một vẻ hài lòng.
Hắn bắn ra thanh phi kiếm đầu tiên, đương nhiên là cố ý lừa gạt. Thanh phi kiếm thứ hai lại đồng dạng là che giấu tai mắt người. Sát chiêu thật sự là ở thời điểm Trình lão đầu lấy hai cánh tay bảo vệ ở trước mặt, Lăng Hàn nhân cơ hội ném ra vòng tròn, khiến cho Trình lão đầu căn bản không có phát hiện ra.
Vì vậy, sau khi Trình lão đầu hóa giải một kích của thanh phi kiếm, tự nhiên lại bước vào trong trận pháp.
Tính toán hoàn mỹ!
Lăng Hàn mở miệng, nói:
- Nói ra chủ tử của ngươi là ai?
Trình lão đầu lộ ra vẻ sầu thảm. Hắn không nghĩ tới hắn là một cao thủ Cực Cốt Cảnh lại bị Lăng Hàn đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.
- Nằm mơ, lão phu tuyệt đối là không có khả năng phản bội chủ thượng!
Hắn nói.
- Hơn nữa, ngươi cũng sẽ không sống được quá lâu. Chủ thượng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Ha hả.
Lăng Hàn cười, đột nhiên nói.
- Ngươi nói, nếu như ta đột nhiên đổi chủ ý, nguyện ý đầu nhập vào chủ tử của ngươi, như vậy chủ tử nhà ngươi sẽ vì báo thù cho ngươi mà giết chết ta sao?
Trình lão đầu không khỏi cứng người lại. Hắn lại làm sao có thể không biết tính cách chủ tử nhà hắn, chính là tuyệt đại kiêu hùng, tính mạng của thủ hạ tính cái gì. Vì đại nghiệp, tất cả đều có thể hi sinh.
Cho nên, hắn thật sự có khả năng chết một cách vô ích.
- Ngươi đừng hòng mơ tưởng dao động ý chí của ta!
Lão đầu nói, nhưng âm thanh cũng đang run rẩy. Ngược lại không phải là hắn sợ, mà là hàn ý xâm nhập vào thân thể, khiến cho hắn không nhịn được rùng mình.
- Vậy ngươi lại ra đi.
Lăng Hàn thản nhiên nói.
- Ngươi yên tâm. Không bao lâu nữa ta sẽ đưa chủ tử ngươi cùng vào địa ngục, cho các ngươi đoàn tụ!
Thế lực mất trí này phát động thú triều tàn sát hàng loạt dân trong thành. Lăng Hàn không ngại bắt lấy hung thủ phía sau màn, đưa ra công lý.
- Ha ha ha ha, ngươi căn bản không biết chủ thượng cường đại thế nào. Chỉ là đang tự chịu diệt vong!
Trình lão đầu nói. Chỉ có điều hàn ý đã xâm nhập tim phổi và đầu của hắn. những lời này lại nhỏ đến cực hạn, hơn nữa mơ hồ không rõ.
- Ngươi đi đi.
Lăng Hàn hừ một tiếng.
Ban đầu hắn muốn cùng đối phương lại lá mặt lá trái một hồi. Nhưng lần này Trình lão đầu muốn dẫn hắn đi, xem ra tính để cho hắn làm một đan sư chuyên trách. Điều này thì Lăng Hàn không thể nhịn được.
Tu luyện không có khả năng nhắm mắt làm liều. Trong tay Lăng Hàn tuy rằng còn có vài Chu quả, nhưng có thể đưa hắn lên tam biến, tứ biến, ngũ biến, hắn đi đâu chuẩn bị bảo quả sinh mạng?
Trông cậy vào "chủ thượng" này ban tặng cho hắn sao?
Lăng Hàn đào hố, chôn Trình lão đầu. Đương nhiên trước tiên hắn đã lục soát ở trên người của đối phương một chút, lại không phát hiện có bất kỳ manh mối nào hữu dụng, cũng không thể tìm hiểu và kiểm tra ra thân phận của lão nhân.
Suy nghĩ một chút, Lăng Hàn vẫn chụp cho lão đầu một tấm hình, dự định trưng cầu một chút ở trên mạng.
Hắn thu hồi vòng tròn và phi kiếm, trở lại nơi ở.
Lần này sau khi đưa ra quyết định giết chết Trình lão đầu, Lăng Hàn có loại cảm giác toàn thân buông lỏng.
Trước đó hắn chung quy cảm giác có thứ gì đó đè nén hắn. Hiện tại hắn bừng tỉnh, cảm giác bị áp chế này chính là khát vọng của hắn đối với tự do.
Cho dù chỉ là lá mặt lá trái, nhưng trong lúc vô tình vẫn ảnh hưởng đến hắn. Hiện tại toàn thân Lăng Hàn thoải mái, suy nghĩ một chút vấn đề cũng cảm giác có thứ tự hơn rất nhiều.
- Đây mới thật sự là ta.
Hắn thì thào.
Hắn vừa phát ảnh của Trình lão đầu đến trên mạng, có tư liệu thưởng trưng cầu. Dĩ nhiên, hắn dùng tin tức cá nhân giả tạo. Bên kia, hắn đi liên lạc với người bán Bạch Chước Thạch.
Hai người rất nhanh lại đạt được nhất trí về giá cả. Sau khi vừa kết thúc nói chuyện phiếm không lâu, Lăng Hàn lại nhận được một tin tức. Hóa ra hắn trưng cầu về vấn đề Trình lão đầu đã có kết quả.
Có người trả lời nói, Trình lão đầu gọi là Trình Hổ, tuổi chừng chín mươi tuổi. Người này tính cách hung bạo, giết chóc thành tính. Nhưng hơn ba mươi năm trước hắn đột nhiên biến mất. Bốn tưởng rằng là hắn bị đội ngũ của đế quốc thanh trừ. Nhưng thường xuyên lại truyền ra tin tức người này thường lui tới. Chỉ có điều bởi vì không có chứng cứ xác thực, bởi vậy cho rằng chỉ là lời đồn mà thôi.
Lăng Hàn tán thành câu trả lời này. Hắn trả tiền về phía tin tức.
Đáng tiếc, tuy rằng xác nhận thân phận của Trình lão đầu, nhưng vẫn là không biết hắn ra sức làm cho ai.
Một ngày nào đó sẽ biết. Bởi vì sau khi Trình Hổ chết, thế lực sau lưng hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua, sẽ lại phát động những người khác đi đối phó với mình.
- Trình Hổ là ngũ cốt. Cho nên người trở lại, khẳng định phải là mạnh hơn ngũ cốt, thậm chí là Minh Văn Cảnh.
- Chỉ có điều, cũng không có khả năng là Minh Văn Cảnh. Trên đời này lại mấy người như vậy. Trừ khi hoàn cảnh thiên địa đột biến, khiến cho trình độ sinh mạng nhảy vọt càng mãnh liệt.
- Phòng Tử Bình, còn có không biết ngoài ngũ cốt ra, ta còn phải đối mặt với Hồng Thiên Bộ và thế lực cường đại kia, ha hả, ta hình như cũng không có làm chuyện gì khiến người người oán trách, thế nào lại kết nhiều cừu gia như vậy?