La Đồng Phương lắc đầu:
- Sư đệ, mao bệnh háo sắc của ngươi làm sao một mực sửa không được, nếu không, thành tựu của ngươi đã sớm vượt qua ta.
Hác Cảnh lại cười ha ha một tiếng:
- Sư huynh, người nếu chỉ tu luyện, vậy cho ngươi sinh mệnh bất hủ lại như thế nào?
- Giết chết Lăng Hàn, ngươi phụ trách rút ra linh hồn của hắn, luyện hóa Thiên Tôn ký hiệu, mà ta thì phụ trách cứu người, tiểu nha đầu Lăng Hi kia khẳng định sẽ rất cảm động, lại không biết, mẫu thân bị bắt đi của nàng lại thành nô lệ của ta, mặc ta bài bố, đùa bỡn!
Hai mắt Hác Cảnh phát sáng.
La Đồng Phương lộ ra vẻ khinh thường, hắn là thật xem thường sư đệ một lòng nữ sắc này, nhưng ai bảo đây là con trai độc nhất của sư phụ hắn chứ?
- Lúc nào hành động?
Hắn hỏi.
- Mau chóng.
Hác Cảnh nói.
- Hiện tại ta xem như triệt để đánh vào Lăng gia, không có người sẽ hoài nghi ta, căn bản sẽ không nghĩ đến, ta sẽ ở trong đồ ăn của bọn hắn hạ độc!
- A, đều thành Thiên Tôn, còn cần ăn cái gì sao?
La Đồng Phương kinh ngạc.
- Ngươi không biết, một nhà này đều là ăn hàng.
Bên ngoài, Lăng Hàn không khỏi im lặng, người bình thường đối với hắn đánh giá đều là Ma Vương, yêu nghiệt, biến thái, ăn hàng? Ai.
Hổ Nữu lại cười ha ha:
- Nữu chính là ăn hàng!
Sau đó nàng dung sắc lạnh lẽo, lộ ra sát khí.
- Lăng Hàn, chúng ta đi giết hai người xấu này đi.
Lăng Hàn gật đầu:
- Tốt!
Hắn một mực không có động thủ, chính là đang chờ La Đồng Phương đến, hiện tại chính chủ đã đến, cũng hoàn toàn giải lá bài tẩy của bọn hắn, vậy dĩ nhiên không cần khách khí.
Hác Cảnh cùng La Đồng Phương còn nói vấn đề chi tiết, lại nghe cửa phòng cộc cộc cộc vang lên.
Hai người liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ai?
- Ta tới.
La Đồng Phương đi qua mở cửa, chi một tiếng, cửa phòng mở ra, chỉ thấy ngoài cửa đứng một nam tử trẻ tuổi, bên cạnh còn có một thiếu nữ mỹ lệ đến không cách nào hình dung, nhưng mặt mày tất cả đều là vẻ tinh nghịch.
- Ngươi là ai?
Hắn trầm ngâm hỏi, hiện tại hắn vẫn là ngụy trang thành Thăng Nguyên cảnh, phát ra khí tức cũng không phải rất cường đại.
- Lăng… Lăng Hàn!
Hác Cảnh lại ở phía sau nhìn tinh tường, sắc mặt không khỏi kịch biến.
Đang thương lượng làm sao hại người, đối phương lại đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào, sao có thể không để hắn động dung?
Oanh, La Đồng Phương lập tức buông tu vi ra, khí tức Nhất Bộ như biển cả mãnh liệt.
: 01
- Lăng Hàn đúng không, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
La Đồng Phương nói, hắn khôi phục khí thế Nhất Bộ, mang theo tự tin mãnh liệt.
Thiên Tôn, cái nào không phải thiên tài, đồng dạng là Nhất Bộ, ai yếu hơn ai?
Cho nên, mặc dù La Đồng Phương đồng ý cách làm của Hác Cảnh, lấy Huyết Nê ám toán, nhưng nội tâm của hắn vẫn rất kiêu ngạo, cho rằng dù không cần thủ đoạn như vậy, hắn cũng có thể trấn được Lăng Hàn.
Bành!
Nhưng Hác Cảnh lại làm một cử động để La Đồng Phương hoàn toàn không nghĩ tới, hắn trực tiếp phá vỡ tường, thân hình nhanh chóng bắn ra, bỏ trốn mất dạng.
Cái này... La Đồng Phương vừa tức vừa giận.
Hác Cảnh sẽ có cử động như vậy, nói rõ đối phương căn bản không tin tưởng mình có thể chiến thắng Lăng Hàn, thậm chí ngay cả tư cách đối kháng cũng không có, lúc này mới sẽ trước tiên bỏ chạy.
Dựa vào, dựa vào, móa!
La Đồng Phương tức gần chết, hắn lành lạnh nhìn Lăng Hàn, thầm nghĩ nếu mình lấy xuống đầu Lăng Hàn, ném đến trước mặt Hác Cảnh, trên mặt gia hỏa này lại sẽ là biểu tình gì?
- Uy uy uy, không nên suy nghĩ lung tung.
Lăng Hàn cười nói, hắn cũng không có truy kích Hác Cảnh, bởi vì Hổ Nữu đã đi.
Nhị Bộ xuất thủ, còn có thể để chuẩn Thiên Tôn chạy trốn, kia thật là buồn cười.
Coi ai cũng là Lăng Hàn sao?
- Lăng Hàn, đánh nhau cùng cấp, La Đồng Phương ta không thua bất luận kẻ nào!
La Đồng Phương tràn đầy tự tin nói.
- Nha.
Lăng Hàn gật đầu.
- Còn có di ngôn gì muốn giao phó không?
- Ngươi đi chết đi!
La Đồng Phương xuất thủ, ông, trên tay của hắn lập tức có Thiên Tôn ký hiệu chớp động, kia là một trong bảy ký hiệu truyền thế, có thể gia trì hắn bốn lần lực lượng.
Cùng một thời gian, hắn cũng vận chuyển một môn bí pháp, phía sau có một đầu Huyết Lang hiển hiện, ngửa mặt lên trời thét dài, triệu hoán ra một vòng Huyết Nguyệt, tản ra khí tức thê lãnh cùng cô tuyệt.
Oanh, Huyết Lang nuốt nguyệt, mà La Đồng Phương cũng thôi động một kích này đánh tới, tay phải nhô ra, hóa thành một Lang Trảo, lực lượng cực kỳ cường đại.
Lăng Hàn lắc đầu, rất tùy ý vỗ.
Ba, một chưởng này căn bản không thể ngăn cản, cánh tay của La Đồng Phương đầu tiên bị đánh gãy, sau đó thuận thế đặt lên ngực hắn, lực lượng kinh khủng bạo dũng, đánh nát lồng ngực của hắn.
Trên mặt La Đồng Phương tất cả đều là chấn kinh, hắn bất khả tư nghị nhìn Lăng Hàn, bành, toàn bộ thân thể chia năm xẻ bảy, đầu là đầu, chân là chân, tay là tay.
Đồng dạng là Nhất Bộ Thiên Tôn, hắn thế mà không phải đối thủ của Lăng Hàn?
Hắn cuối cùng minh bạch, vì cái gì Hác Cảnh vừa nhìn thấy Lăng Hàn liền chạy mất dạng, bởi vì đối phương biết mình căn bản không phải là đối thủ của Lăng Hàn.
Chênh lệch này, lớn đến chân trời.
Mặt mũi hắn tràn đầy thất hồn lạc phách, đồng dạng là Nhất Bộ Thiên Tôn, hắn làm sao lại kém Lăng Hàn nhiều như vậy?
Lăng Hàn đương nhiên sẽ không để ý ý nghĩ của hắn, từ trên thân đối phương rất nhanh liền tìm ra một không gian Tiên Khí, Sau đó dùng thần thức quét qua, hắn lấy ra một chiếc bình ngọc.
Từ bản năng, hắn cảm giác đồ vật trong này cực kỳ đáng sợ, để hắn rung động, tuyệt đối không muốn chạm thử.
Đây chính là Thiên Tôn huyết nhục bị Cuồng Loạn ăn mòn?
Lăng Hàn cẩn thận từng li từng tí mở nắp bình ra, chỉ thấy có một tia hắc khí xuất hiện, diễn hóa ra các loại hình dạng, nhưng đều là loại độc vật như con nhện, con rết.
Hắn ngồi xổm xuống, ở bên cạnh đầu lâu của La Đồng Phương.
Có lực lượng của hắn áp chế, La Đồng Phương căn bản không có cách gây dựng lại thân thể, phục hồi thương thế như cũ.
- Lấy vật kia đi!
La Đồng Phương kinh hô, mặt mũi tràn đầy khủng bố, so với trước đó bị Lăng Hàn một quyền đánh nổ còn muốn khẩn trương, sợ hãi hơn.
Xem ra, thứ này thật sự là ghê gớm, nhìn đem gia hỏa này dọa thành cái dạng gì.