Mục lục
Thần Đạo Đan Tôn - Lăng Hàn (Truyện full tác giả: Cô Đơn Địa Phi)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bổn tọa cũng đồng ý.

Đạp Vân Tiên vương cũng tỏ thái độ theo.

- Bổn tọa không đồng ý.

Đúng lúc này chỉ thấy một đạo thân ảnh xuất hiện ở cửa đại điện mang theo cái bóng thật dài, khiến cho chúng Tiên vương vô cùng áp lực.

- Ngự Hư.

Hai mắt Vạn Cổ Tiên vương xiết chặt, phun ra hai chữ.

Trong lòng Lăng Hàn lập tức sững sờ, nhìn về phía người này.

Đây là một thiếu niên, nhìn qua bất quá chỉ mười sáu mười bảy tuổi. Thế nhưng tóc mai lại trắng như tuyết, toát ra vẻ đau thương. Rõ ràng hắn chỉ có một mình nhưng đứng nơi đó lại khiến cho Lăng Hàn có cảm giác như là thần sơn bất động, cho dù ai cũng không có cách nào vượt qua được.

Cường đại, vô cùng cường đại.

Lăng Hàn có cảm giác, dù hắn vẫn còn ở khu vực trung lập, muốn giết người này cũng không dễ dàng. Đây là một loại trực giác không nói nên lời, thế nhưng hết lần này tới lần khác Lăng Hàn lại rất khẳng định.

Ngự Hư Tiên vương, bá chủ trong Tiên vương cửu trọng thiên, tuyệt đối có thể xếp vào top mười, thậm chí là top ba.

Tiểu tháp đã từng nói qua, khi Ngự Hư Trảm Trần đã từng mấy lần phế tu vi rồi lập lại, mãi tới khi trảm tới mức không thể trảm nữa hắn mới rảo bước lên Phân Hồn cảnh.

Tồn tại như vậy chỉ sợ đã tới gần vô hạn Thiên Tôn.

Không, không, không, hắn và Thiên Tôn vẫn còn cách xa. Lăng Hàn lập tức cải chính nhận định trong lòng. Nhưng mà khoảng cách của hắn ta với chuẩn Thiên Tôn thực sự chỉ còn thiếu chút nữa. Chỉ sợ Vạn Cổ Tiên vương ở trước mắt hắn ta, trong vòng trăm chiêu cũng không thể địch nổi.

Đây là đệ tử đích truyền của một Thiên tôn, cường đại tới khác thường.

- Ngươi có ý gì?

Trường Thanh Tiên vương hỏi.

Ngự Hư Tiên vương bước tới, một cỗ khí thế đáng sợ cuốn qua, Tiên vương trong đại điện đều bị hắn chấn nhiếp, hoàn tàn yên tĩnh lại. Lúc này hắn mới thản nhiên nói:

- Bổn tọa cho rằng kẻ này có lẽ nên giao Khởi nguyên ma phương ra.

Hắn vừa mới nói ra những lời này, chúng Tiên vương lập tức xôn xao.

Lăng Hàn có thể nói đã lập chiến công hiển hách cho Tiên vực. Thế nhưng câu đầu tiên mà Ngự Hư Tiên vương mở miệng ra lại muốn cướp đoạt bảo vật mạnh nhất của Lăng Hàn. Đây chẳng phải là chuyện khiến cho người ta thất vọng, đau khổ hay sao?

Bởi như vậy ai sẽ xuất lực cho Tiên vực nữa?

Ngự Hư Tiên vương lại nói tiếp:

- Bổn tọa đã đụng chạm tới Thiên Tôn cảnh, nếu như có Khởi Nguyên ma phương, bổn tọa có nắm chắc trong vòng một ức năm đột phá thành Thiên Tôn.

Hắn dừng một cái rồi lại nói:Ss

- Nếu như bổn tọa thành Thiên Tôn, nhất định có thể ngăn địch ngoài biên quan, bảo vệ Tiên vực hàng ức kỷ nguyên bất hủ.

- Các ngươi nói xem, các làm này của bổn tọa có chút tư tâm nào không?

Lăng Hàn im lặng một hồi, Ngự Hư Tiên vương này không ngờ lại còn muốn chiếm Khởi nguyên ma phương của hắn. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại còn nói đàng hoàng như vậy, giống như chiếm đại nghĩa, tuyệt đối đã vượt qua cảnh giới vô sỉ.

Chúng Tiên vương nhìn nhau, vô cùng do dự.

Lúc còn trẻ Ngự Hư Tiên vương đã là thiên tài tuyệt đối, dẫn dắt một thế hệ. Từ việc hắn Trảm Trần không thể trảm nữa là cũng có thể nhìn ra sự yêu nghiệt của hắn.

Mà khi hắn bước lên Tiên vương cửu tọng thiên, hắn cũng trở thành cường giả đỉnh tiêm. Có thể sánh vai với mười người lâu năm nhất. Thậm chí còn có thể đứng vào top ba, mạnh mẽ chấn động cổ kim.

Nếu nói dưới gầm trời này ai có tư cách trở thành Thiên tôn tiếp theo, như vậy Ngự Hư Tiên vương tất là một người trong số đó.

Nếu như nói một câu trung thực, Ngự Hư Tiên vương đạt được Khởi Nguyên ma phương, như vậy có mấy thành hi vọng trở thành Thiên Tôn?

Sợ rằng rất cao, tồn tại như vậy khoảng cách với Thiên tôn chỉ còn kém một đường. Mà Khởi Nguyên ma phương chính là hòn đá cuối cùng mở ra con đường này.

Tác dụng của một Thiên Tôn thực sự quá lớn, sở dĩ Thông Thiên quan thủ quan gian nan như vậy là vì không có Thiên Tôn tọa trấn, nếu không, có quy tắc cuồn cuộn không dứt vận chuyển. Bên Tiên vực này không chỉ có ba Thiên Tôn mà thậm chí còn nhiều hơn.

- Nếu như Ngự Hư trở thành Thiên tôn..

Tất cả mọi người nghĩ, chỉ cần một ức năm mà thôi, khi đó tình huống của Tiên vực không biết sẽ tốt hơn bao nhiêu lần.

Suy nghĩ như vậy, không ít Tiên vương đều động tâm. Trong mắt bọn hắn, tầm quan trọng của Tiên vực đương nhiên hơn xa lợi ích của một người, hai người.

Ngự Hư Tiên vương lại nhìn về phía Lăng Hàn, nói:

- Người trẻ tuổi, giao ra Khởi nguyên ma phương đi, bổn tọa cũng không bạc đãi ngươi, sẽ thu ngươi làm đệ tử. Tương lai cũng không phải là không có cơ hội chạm tới Thiên Tôn chi cảnh.

Lăng Hàn cười lạnh, trong lòng hắn đã sớm có một bụng lửa giận, cuối cùng cũng bộc phát, hắn nói:

- Xin hỏi Ngự Hư đại nhân, lệnh tôn ở đâu?

Sư phụ của Ngự Hư Tiên vương đương nhiên là Phong Tình Thiên tôn. Ý tứ của Lăng Hàn rất rõ ràng, Tiên vực không phải là có Thiên tôn hay sao? Sư phụ ngươi cũng là một người trong số đó. Sao không bảo hắn vì Tiên vực mà làm ra cống hiến?

CHo dù ngươi thành Thiên Tôn thì thế nào? Sẽ thực sự làm việc vì Tiên vực sao?

Một Thiên tôn, nếu như không có quyết tâm lớn, sao có thể đi ngăn cản ít nhất mười Thiên Tôn của dị vực?

Phong Tình Thiên tôn làm rùa đen rút đầu, sao Lăng Hàn dám đảm bảo Ngự Hư Tiên vương sẽ không như vậy chứ?

Đúng vậy, Lăng Hàn đối với bản thân vô cùng tin tưởng. Tin tưởng chắc chắn rằng cho dù không có Khởi nguyên ma phương hắn cũng trở thành Thiên tôn. Chỉ là quá trình càng thêm gian nan khúc chết, phiền phức, cho nên hắn có thể bỏ Khởi nguyên ma phương được.

Vấn đề là hắn tuyệt đối không thể nào giao cho Ngự Hư Tiên vương được.

Không ngờ Ngự Hư Tiên vương không giận dữ mà còn cười cười:

- Người trẻ tuổi, lá gan của ngươi quả thực rất lớn. Bất quá thứ bổn tọa muốn không ai có thể cự tuyệt được.

Hắn trực tiếp ra tay về phía Lăng Hàn.

Ngự Hư Tiên vương ra tay.

Vạn Cổ Tiên vương hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngự Hư, ngươi quá đáng rồi đó.


Hắn cũng ra tay, thay Lăng Hàn hóa giải một kích này.


Oanh.


Cả đại điện run lên, cơn bão năng lượng đáng sợ tuôn ra. Phanh phanh phanh, dưới bát trọng thiên, tất cả Tiên vương đều bị đánh bay ra ngoài.


Tiên vương cửu trọng thiên quá mạnh mẽ, mà Ngự Hư và Vạn Cổ càng là người nổi bật trong đó. Dư âm của một đạo công kích cũng đã có uy thế như vậy.


Chỉ có Lăng Hàn còn đứng nguyên tại chỗ, bởi vì công kích đánh hắn đã bị Vạn Cổ Tiên vương đỡ được.


- Vạn Cổ, ngươi dám ngăn ta?


Vẻ mặt Ngự Hư Tiên vương lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK